Tuyết Sơn thánh tăng dường như hiểu rõ những lo lắng của Triệu Ngọc Thanh, khẽ nói:

- Thực ra, chúng ta đã đi đến bước này thì rất nhiều chuyện đã không còn quan trọng nữa. Băng Nguyên cuối cùng cũng chỉ là chiếc cầu nối của Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực mà thôi, mục đích bọn chúng đều là thiên hạ. Bỏ đi là tất nhiên. Nếu như chúng ta có thể ngăn cản bọn họ lại ở Băng Nguyên thì tất yếu có thể giảm bớt những thương tổn mà trung thổ phải chịu. Nhưng hiện nay, chúng ta đã không cách nào ngăn cản bọn họ. So với cứ chịu chết một cách vô ích, chi bằng lưu lại tấm thân hữu dụng, đợi trong tương lai có điều kiện tốt mới xoay chuyển càn khôn. Đương nhiên, cứ như vậy để yên cho Thái Huyền Hỏa Quy và Ngũ Sắc Thiên Vực tiến vào trung thổ cũng không tốt, chúng ta có thể thi triển chiến thuật kéo dài, trong tình trạng bảo đảm được an toàn để đối phó tốt với địch nhân.

Giang Thanh Tuyết nghe xong, đưa ra ý kiến của bản thân:

- Lời nói của thánh tăng rất có đạo lý, nhưng ta thấy chúng ta phải tích cực hơn nữa, cần phải giữ địch nhân ở Băng Nguyên để đề phòng chuyện khuếch tán quá rộng. Hiện nay, thực lực chúng ta tuy giảm hẳn, nhưng muốn cầm cự với địch nhân chắc chắn còn có hy vọng. Lại thêm Dịch viên và Trừ Ma liên minh đang toàn lực liên hệ cao thủ nhân gian, tin tưởng không lâu sau, bọn họ liền sẽ đến kịp.

Thấy Giang Thanh Tuyết vẻ mặt đầy chính khí, Đồ Thiên nhịn không được thở dài nói:

- Nếu cô nương đã tự mình được thấy qua thực lực của Thái Huyền Hỏa Quy, tin chắc cô nương sẽ không có lạc quan như vậy.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Thật sự lợi hại vậy sao? So với Tử Vong thành chủ còn đáng sợ hơn?

Đồ Thiên bật cười cay đắng, khẽ nói:

- Theo ý kiến cá nhân của ta, Thái Huyền Hỏa Quy nếu muốn giết người, chúng ta có mặt ở đây ba phần thì đến hai phần đều không thể chống nổi được nhãn thần của hắn.

Câu này vừa nói ra, mấy người Thiên Lân, Tân Nguyệt vừa chạy về đều biến hẳn sắc mặt, rõ ràng khó có thể chấp nhận được.

Lâm Y Tuyết dịu dàng nói:

- Đồ thúc thúc, lời nói của thúc có quá sự thật không?

Đồ Thiên đáp:

- Ngày đó, Thái Huyền Hỏa Quy chỉ bằng một ánh mắt đã khiến cho Cửu Âm Thánh Mẫu trọng thương hôn mê. Thử hỏi chúng ta có mặt ở đây có bao nhiêu người có thể so được với Cửu Âm Thánh Mẫu.

Câu này vừa nói ra hệt như tiếng sét, tức thì khiến cho Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp mấy người sợ đến ngây dại, rõ ràng lời này có sức rung động quá lớn.

Thấy mọi người đều không nói gì được, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Thực ra cũng không hề khoa trương như vậy, khi đó sư muội cũng không có phòng bị nên mới bị trọng thương như vậy. Bất quá, với thực lực hiện nay của chúng ta còn chưa đủ để đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy, vì thế mọi người phải bình tĩnh, không được hành sự kích động.

Giang Thanh Tuyết có phần thất vọng, quay đầu nhìn Thiên Lân không nói tiếng nào, nhẹ nhàng bảo:

- Đang nghĩ gì vậy? Đệ vẫn luôn túc trí đa mưu, chuyện này làm thế nào đây?

Thiên Lân ngửng đầu liếc mọi người, vẻ mặt bình tĩnh đáp:

- Thực ra chúng ta không cần phải suy nghĩ quá nhiều, Thái Huyền Hỏa Quy tuy lợi hại, nhưng chúng ta chỉ cần né tránh được hắn, sẽ không có quá nhiều nguy hiểm. Còn đối với Ngũ Sắc Thiên Vực, chúng ta có thể yên lặng theo dõi biến động, chỉ cần bọn họ không rời khỏi Băng Nguyên, chúng ta cũng không quản đến làm gì.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:

- Nếu Thái Huyền Hỏa Quy không thèm để ý đến chúng ta, trực tiếp tiến vào trung thổ, lúc đó phải làm thế nào cho ổn?

Thiên Lân điềm nhiên đáp:

- Thái Huyền Hỏa Quy bị Phi Long đỉnh áp chế vài ngàn năm, làm sao có thể từ bỏ ý đồ được? Chỉ cần Đằng Long cốc không bị hủy diệt, Thái Huyền Hỏa Quy chắc sẽ không dễ dàng rời đi.

Giang Thanh Tuyết chần chừ đáp:

- Nói như vậy, có thể …?

Thiên Lân cắt lời:

- Chuyện đời nhiều thay đổi, ai có thể nhìn thấu suốt được? Tỷ tỷ không cần phải quá lo lắng. Trước mắt, để cho mọi người được an toàn, mọi người tốt nhất là ở cùng với nhau. Ta dự tính quay về xem xét Thiên Nữ phong, coi thử tình hình bên đó thế nào.

Dao Quang nghe vậy, trầm giọng nói:

- Hay là để ta cùng đi với đệ, tránh xảy ra nguy hiểm lần nữa.

Thiên Lân lắc đầu đáp:

- Không cần lo, có Mẫu Đơn và Hoa Hồng đi theo đệ, tin tưởng không có gì nguy hiểm. Nơi này đã không còn an toàn nữa, mọi người tốt nhất là rời đi, đến lúc đó ta sẽ tự tìm được chỗ của mọi người.

Không hề nói nhiều, Thiên Lân lập tức dẫn Mẫu Đơn và Hoa Hồng đi liền, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, dường như chớp mắt đã trở nên trưởng thành nhiều rồi.

Triệu Ngọc Thanh sắc mặt khẽ biến, khẽ than:

- Thiên Lân đã trưởng thành rồi.

Tuyết Sơn thánh tăng cũng nói:

- Thiên hạ cũng loạn rồi.

Mọi người ngạc nhiên, nhưng ai cũng không nói gì cả, rõ ràng câu này hoàn toàn không thâm thúy, chẳng qua khiến cho người ta có phần thương cảm mà thôi.

Thôi không nhìn theo, Triệu Ngọc Thanh liếc qua mọi người dặn dò:

- Tân Nguyệt lưu lại, chờ đợi Lâm Phàm và Linh Hoa, những người khác theo ta rời đi.

Tuyết Nhân hỏi:

- Đi đâu?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Thiên Hà bình nguyên.

Cất bước tiến lên, Triệu Ngọc Thanh mỗi bước vài trượng, tốc độ không nhanh không chậm.

Mọi người cũng không hiểu rõ ràng lắm, vì sao phải đi Thiên Hà bình nguyên nhưng không ai nói gì, mọi người chỉ phất tay chào tạm biệt Tân Nguyệt, sau đó liền đi theo Triệu Ngọc Thanh nhằm thẳng phía Thiên Hà bình nguyên có Thiên Tà tông, chớp mắt đã biến mất trên Băng Nguyên trắng xóa mờ mịt.

Tân Nguyệt vẻ mặt điềm nhiên, liếc lên bầu trời, tự nói:

- Tinh túc thiên nam (Sao dời về phía Nam), có lẽ ta sắp sửa rời đi …

Lời còn vang bên tai, Tân Nguyệt đã xuất hiện vượt trên tầng mây cả ngàn trượng, vửa chờ đợi Lâm Phàm và Linh Hoa quay về, vừa thưởng thức cái rét căm căm trên trời cao kia.

Trên đường đi về phía Tây, Thiên Lân, Mẫu Đơn, Hoa Hồng thẳng hướng về Thiên Nữ phong, vẻ mặt mỗi người có khác nhau. Thiên Lân nhìn về phía trước, Mẫu Đơn vẻ mặt kỳ quái mơ hồ có sự chờ đợi. Hoa Hồng cùng kề vai Mẫu Đơn mà đi, vẻ mặt cười cười thản nhiên, nàng bản tính lạnh lùng, lúc này đang chăm chú nhìn theo bóng của Thiên Lân, không hề che giấu tình yêu một chút nào. Có lẽ, trải qua tai nạn, Hoa Hồng vốn bản tính lạnh lùng cao ngạo đã biết trân trọng ái tình, không còn che giấu tình cảm trong lòng. Thiên Lân trên đường không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh như một khối băng, không thấy có chút thay đổi nào. Trước đây, Thiên Lân bản tính vui vẻ hào sảng, khiến người ta thích thú. Bây giờ, tính cách Thiên Lân đã có thay đổi rõ rệt, trong trưởng thành toát ra cơ trí, trong lạnh lùng cao ngạo toát ra một sự âm lạnh. Chớp mắt, Thiên Nữ phong đã lọt vào tầm nhìn. Bề ngoài nó hoàn hảo không chút thương tổn khiến Thiên Lân tâm tình bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn lên bóng người ở trên đỉnh núi.

Từ xa xa nhìn lại, ánh mắt sắc như kiếm. Vân Nghê thánh nữ hơi cảm thấy kinh ngạc, tự nói:

- Hắn đã thay đổi rồi.

Lời còn chưa nói xong, Thiên Lân, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã hạ xuống trước mặt Vân Nghê thánh nữ.

Xem xét qua Thiên Lân, Vân Nghê thánh nữ điềm nhiên nói:

- Cung hỷ ngươi đã tái sinh khôi phục lại.

Thiên Lân bình tĩnh đáp lại:

- Đa tạ.

Mẫu Đơn hỏi:

- Ba ngày này không phát sinh bất kỳ biến hóa nào sao?

Vân Nghê thánh nữ khẽ lẩm bẩm:

- Trước đây, hắn đã từng xuất hiện, Xà Thần cũng đã gặp ta.

Mẫu Đơn cau mày nói:

- Bà có nhìn thấy được chút gì từ trên người của hắn không vậy?

Vân Nghê thánh nữ lắc đầu trả lời:

- Ta còn chưa cách nào xác định được, nhưng ta tin tưởng có một ngày sẽ hiểu rõ ràng. Bây giờ Thiên Lân đã về lại rồi, mọi người có tính toán thế nào đây?

Mẫu Đơn và Hoa Hồng không trả lời, hai người cùng quay lại nhìn Thiên Lân, chờ đợi hắn lên tiếng.

Thiên Lân nhìn thẳng về phía trước, lạnh lẽo nói:

- Ta ở Băng Nguyên còn có một số chuyện phải làm, chờ sau khi ta xử lý xong rồi thì sẽ đi tìm Ngọc Tâm, chân trời góc biển nào đi nữa thì cũng phải tìm ra mang nàng quay về.

Vân Nghê thánh nữ nói:

- Hai người bọn họ thì sao? Ngươi dự tính an bài thế nào?

Thiên Lân sớm có tính toán, trả lời:

- Mẫu Đơn và Hoa Hồng ai cũng có chuyện chưa xong, mọi người đều cần một ít thời gian. Chờ sau khi ta tìm được Ngọc Tâm rồi, có lẽ bọn họ cũng đã hoàn thành xong tâm nguyện, chúng ta tự nhiên sẽ ở cùng với nhau.

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt kỳ quái, ánh mắt nhìn Mẫu Đơn và Hoa Hồng cất tiếng hỏi:

- Các ngươi phải vậy không?

Mẫu Đơn nghĩ một lát, vẻ mặt bình tĩnh đáp:

- Thiên Lân nói cũng đúng, chúng ta đều có tâm nguyện chưa xong, cần một số thời gian nhất định. Nếu như thật sự là có duyên, ai cũng không cách nào phân ly chúng ta được. Nếu như đã định sẵn vô duyên, cưỡng cầu cũng chỉ là uổng công mà thôi.

Hoa Hồng nói:

- Chuyện do người làm, chỉ cần trong lòng có tình yêu liền có thể khắc phục tất cả mọi khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play