Lúc này, Thiên Lân trên mặt đất xuất hiện một số biến hóa rõ ràng, hai loại ánh sáng xanh đỏ thông qua kén tằm xuất hiện trước mắt mọi người mô tả một loại dấu hiệu nào đó. Mấy người Dao Quang thấy vậy tâm tình liền kích động khác thường, trong lo lắng có vài phần mừng rỡ, hưng phấn ẩn chứa ưu tư.
Thiên Tàm lão tổ thấy vậy vọt miệng nói:
- Không hay rồi, hắn sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Còn đang nói, Thiên Tàm lão tổ không thèm để ý đến Thiên Ly thần kiếm, xông thẳng đến. Kết quả, Thiên Ly thần kiếm không hề nhượng bộ lập tức triển khai tiến công.
Biết được biến hóa của Thiên Lân sẽ nhanh chóng hoàn thành, Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử cũng không dám chậm trễ, thừa cơ Thiên Tàm lão tổ bị Thiên Ly thần kiếm ngăn cản lại, cả hai đồng thời phóng mình đến.
Thấy vậy, mấy người Dao Quang vừa kinh hãi lại tức giận nhưng không có sức ngăn cản, chỉ có thể phát ra những tiếng gầm thét tức tối.
Giữa chiến trường, Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử đồng thời xuất phát, cùng đến một lúc, vào thời điểm đến gần Thiên Lân, hai luồng ánh sáng một đỏ một xanh lam đột nhiên từ trên người Thiên Lân bắn ra, lập tức hất bay Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử. Biến hóa bất ngờ khiến mọi người kinh ngạc, mà điều khiến mọi người không ngờ đến được, Hoa Hồng và Mẫu Đơn vốn dĩ bị trọng thương không ngồi dậy nổi đột nhiên đồng thời bay lên, miệng quát lên giận dữ, phát động công kích mãnh liệt Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử. Tình hình như vậy, mọi người kinh ngạc vô cùng, mãi đến khi nhìn rõ tình trạng giao chiến, Vũ Điệp và Tân Nguyệt mới hiểu rõ được huyền diệu ở bên trong.
Té ra, hai luồng ánh sáng một đỏ một xanh lam từ trên người Thiên Lân phát ra chính là hoa hồng đỏ và mẫu đơn xanh lam, hai vật này chính là do Mẫu Đơn và Hoa Hồng tặng cho Thiên Lân, cũng chính là tinh phách của hai người luyện hóa mà thành, có kết liên tâm tư với bọn họ. Hiện nay, hoa hồng đỏ và mẫu đơn xanh lam xuất hiện, khiến cho Mẫu Đơn và Hoa Hồng lập tức khôi phục một phần thực lực, từ đó có được thực lực ra tay công kích.
Đối mặt với công kích của Mẫu Đơn, Dị Ảo kinh ngạc vô cùng, giận dữ quát to:
- Đáng ghét, còn không cút đi cho ta!
Bàn tay đảo chuyển, cuồng phong ập đến, chưởng lực đáng sợ như xuyên núi rẻ mây nhắm thẳng vào ngực của Mẫu Đơn.
Ánh sáng lóe lên, bóng người nhạt đi, Mẫu Đơn lập tức biến mất, rồi xuất hiện sau lưng của Dị Ảo, một chưởng đánh bay nó đi. Gầm gừ mấy tiếng, Dị Ảo bay ngược lại, trong mắt tà mị lóe lên ánh lửa quỷ, mơ hồ toát ra vài phần hung hãn. Mẫu Đơn sắc mặt âm lạnh, thân pháp nhanh như điện, lợi dụng thuật không gian thiện nghệ, không ngừng chuyển biến phương vị, điều này khiến cho địch nhân khó lòng mà phòng bị được. Dị Ảo gầm giận điên cuồng, lập tức không né tránh gì cả, cứ để cho chưởng lực của Mẫu Đơn đánh trúng vào bản thân.
Thấy vậy, Mẫu Đơn chỉ cười lạnh, ra tay chẳng chút lưu tình. Nhưng ai ngờ thân thể của Dị Ảo đột nhiên rỗng tuếch, điều này khiến cho một chưởng của Mẫu Đơn rơi vào khoảng không. Mẫu Đơn đúng lúc muốn chuyển mình đi thì Dị Ảo đột nhiên từ hư thành thực, một chưởng đánh trúng vào lưng của Mẫu Đơn, lập tức đánh cho nàng phải phun máu tươi, rơi rụng như lá vàng.
Cũng đúng lúc đó, cuộc giao chiến giữa Hoa Hồng và Thải Điệp tiên tử cũng kịch liệt dị thường, hai người trước đây đã từng giao đấu, kết quả lúc đó không phân thắng bại. Hiện nay, Hoa Hồng đang bị trọng thương, nhưng vì bảo hộ Thiên Lân, Hoa Hồng không tiếc gì cả liều mạng tử chiến, lợi dụng thuật di động không gian năm lần bảy lượt đánh trúng Thải Điệp tiên tử, tạo nên thương tích rất nặng nề cho cô ta. Nhưng mà, Thải Điệp tiên tử cũng không dễ chọc vào, Câu Hồn Ti Tuyến của nàng nhiều lần đánh trúng Hoa Hồng, khiến cho Hoa Hồng bị trọng thương rơi xuống đất, không còn sức để đánh trả. Kết quả như vậy khiến người ta thất vọng, lại cũng khiến người ta phải cảm thương.
Mẫu Đơn và Hoa Hồng cùng thất bại, tuy đã sớm nằm trong dự tính nhưng khi thật sự đối mặt, Dao Quang, Vũ Điệp, Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết mấy người trong lòng lại tràn đầy phiền muộn.
Giữa không trung, Thiên Ly thần kiếm biểu hiện ngoan cường, Thiên Tuyệt trảm pháp không gì chống được vây chặt lấy Thiên Tàm lão tổ, khiến lão ta kinh hãi giận dữ lại không có được biện pháp nào. Cách đó vài trượng, Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử cùng bị trọng thương, hai người tuy đánh lui được Hoa Hồng và Mẫu Đơn nhưng cũng phải trả giá nặng nề.
Trước mắt, Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử cách nhau vài trượng, ánh mắt đều nhìn về phía thân thể Thiên Lân, không hề ngang nhiên ra tay. Rất rõ ràng, thời khắc này, sớm loại trừ được tất cả mọi chướng ngại, hai người bọn họ liền chuyển thành đối thủ, ai có thể nghĩ cách lấy được Thiên Lân, ai có thể trở thành người thắng cuộc trong trận đại chiến này đây. Do hai bên đều đến từ Hắc Ngục sâm lâm, giữa hai bên có phần quen thuộc, để đánh một chiêu là thành công, hai phe đều chìm vào trầm tư.
Trên mặt đất, ánh sáng trên người Thiên Lân bắt đầu mạnh lên, kén tằm trong suốt lóng lánh bắt đầu xuất hiện dấu hiện hóa vật thể, dần dần che phủ lấy dung mạo của Thiên Lân, khiến cho người ta không cách nào nhìn ra được những biến hóa bên trong kén tằm.
Vũ Điệp thấy vậy, vẻ mặt thê lương, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân, nếu huynh có biết, hãy nhanh chóng tỉnh lại, chúng ta đã hết sức lực có thể của mình, lại không còn năng lực bảo vệ cho huynh nữa, huynh phải trông cậy vào mình mà thôi.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt đau thương, nức nở nói:
- Thiên Lân sư huynh, huynh có nghe được tiếng gọi của chúng ta không? Huynh hãy nhanh chóng tỉnh lại đi, chúng ta đã không còn sức chống cự nữa rồi.
Tiếng la bi thiết ngập tràn cay đắng và chua chát, cùng với vô số đau thương bi thảm vang vọng quanh người của Thiên Lân.
Có lẽ, mọi người thật sự quá mệt mỏi rồi, giao chiến liên miên khiến mọi người mệt đến hết sức hết tâm, chỉ còn đầy lòng bất cam cố gắng kiên cường chống đỡ trong lòng.
Đột nhiên, một tiếng gầm giận từ miệng Thiên Tàm lão tổ vang lên khiến mọi người tỉnh táo. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lòng bàn tay của Thiên Tàm lão tổ bắn ra Thiên Tàm ti vững vàng bao lấy Thiên Ly thần kiếm, tạm thời thoát khỏi cục diện giằng co. Lợi dụng cơ hội này, Thiên Tàm lão tổ giận dữ xông đến, khiến cho Dị Ảo và Thải Điệp tiên tử phải căm thù, cả hai đều không suy nghĩ gì nhiều, theo bản năng liền xông thẳng đến Thiên Tàm lão tổ.
Bị chặn đường, Thiên Tàm lão tổ tức đến phát cuồng gầm lên giận dữ:
- Hai người các ngươi ngu xuẩn mau cút đi, chậm chút nữa là không kịp đó.
Dị Ảo giận dữ đáp trả:
- Ngươi là thứ gì đây, ta bằng vào gì phải nghe lệnh của ngươi.
Thải Điệp tiên tử hoàn toàn không nói gì, nàng ta chỉ múa đôi cánh, mười ngón tay máy động liên tục phát xuất một lượng lớn Câu Hồn Ti Tuyến ngăn cản trước mặt Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo.
Sau đó, Thải Điệp tiên tử vội vàng hạ xuống, trước hết tiếp xúc vào lớp băng thật dày trên người của Thiên Lân, trong lúc ngón tay búng ra thì có ánh sáng âm u di động, Câu Hồn Ti Tuyến bắn trúng vào khối băng. Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo thấy vậy đồng thanh gào lên, cùng nhau bỏ qua ân oán, đồng thời tập trung công kích Thải Điệp tiên tử, ý đồ muốn ngăn cản nàng đến gần. Nhưng đúng vào lúc này, Thải Điệp tiên tử đột nhiên la lên thất thanh kinh hãi, vẻ mặt biến hẳn khác thường, còn chưa kịp né tránh đã bị chưởng lực của Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo đánh trúng, lập tức kêu thảm một tiếng, bay vượt qua phía kia.
Giải quyết xong Thải Điệp tiên tử, Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo triển khai tranh đoạt, hai người quyền qua cước lại không ai nhường ai. Cách đó vài trượng, Thải Điệp tiên tử rơi thẳng xuống đất trọng thương, quay đầu nhìn lại hai người giao chiến, trong mắt toát ra nụ cười nhạo báng. Tân Nguyệt, Dao Quang, Mẫu Đơn rơi thẳng về ba phía, ai nấy ánh mắt cùng nhìn về phía Thiên Lân, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng và phiền muộn.
Đột nhiên, một cơn cuồng phong ập đến cùng với sự khác thường quanh quẩn bên người Thiên Lân. Ánh sáng trên người Thiên Lân lóe lên chói lòa cùng với khí tức quen thuộc tản ra khắp nơi truyền lại một tín hiệu nào đó. Thời khắc đó, Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo cùng gào lên, hai người lập tức dừng lại chuyện tranh đoạt, đồng thời múa chưởng đánh thẳng về phía người Thiên Lân. Mấy người Tân Nguyệt kinh hãi la lên thất thanh, hận đến tận xương tủy sự ác độc của Thiên Tàm lão tổ nhưng lại không tìm ra được biện pháp nào cả. Chỉ chớp mắt, chưởng lực của Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo đã đánh trúng tầng băng trên người của Thiên Lân, tầng băng cứng rắn vốn dĩ lập tức vỡ nát, nhưng tình hình lại hoàn toàn không giống như vậy.
La lên thất thanh một tiếng, Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo bị sức phản lực hất bay đi, hai người vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi mất tự chủ quay đầu liếc về phía Thải Điệp tiên tử, liền phát hiện vẻ cười nhạo trong ánh mắt nàng ta.
Thấy tình hình như vậy, mấy người Tân Nguyệt vừa mừng vừa lo, ai cũng cảm ứng được Thiên Lân đang hồi phục, hơn nữa còn có sức phòng ngự.