Ánh mắt kỳ lạ nhìn Tử Vong thành chủ, Tân Nguyệt điềm nhiên nói:
- Có thể hỏi thành chủ vài vấn đề được không?
Tử Vong thành chủ ánh mắt thoáng lạnh lại, hờ hững nói:
- Không hỏi tốt hơn.
Tân Nguyệt trả lời:
- Nói như vậy, suy đoán của ta quả thật là đúng?
Tử Vong thành chủ hừ giọng đáp:
- Nói như vậy chỉ sẽ khiến các ngươi rơi vào tuyệt vọng mà thôi.
Tân Nguyệt phản bác lại:
- Thành chủ làm như vậy nguy hiểm to lớn, sợ là tương lai ông cũng sẽ phải hối hận.
Tử Vong thành chủ trong lòng không vui, lạnh lẽo nói:
- Người quá thông minh luôn chết sớm, ngươi không cần phải ép ta giết chết ngươi.
Tân Nguyệt hờ hững đáp:
- Đã gặp nhau nơi này thì định sẵn không cách nào né tránh.
Tử Vong thành chủ hừ lạnh nói:
- Ngươi nói như vậy là biểu lộ không suy nghĩ đến con đường sống phải không?
Tân Nguyệt đáp:
- Ta hy vọng thành chủ rời đi, trước mắt còn chưa tính là trễ lắm.
Tử Vong thành chủ nói:
- Nếu như ta đến rồi, thì không dễ dàng rời đi.
Tân Nguyệt cau mày nói:
- Thành chủ nếu toan tính một mình, không sợ tai nạn ập xuống đầu mình sao?
Tử Vong thành chủ cười to đáp:
- Tai nạn ập xuống đầu các ngươi, không phải xuống đầu bản thành chủ.
Tân Nguyệt cười cười, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, u oán nhớ lại:
- Cùng nhau đi đến đây, mỗi một người đến đều mang theo hy vọng, nhưng cuối cùng bọn họ đều phải thất vọng mà quay về. Do bởi vận may của họ không tốt, hay là do ý trời khó tránh, ai có thể nói rõ ràng đây.
Tử Vong thành chủ hừ giọng nói:
- Tự nhiên là những người đó vận may không có.
Tân Nguyệt lạnh lẽo nói:
- Thành chủ cho bản thân mình may mắn tốt, nhất định sẽ được như ý nguyện.
Tử Vong thành chủ tự phụ đáp:
- Nếu ta không nắm chắc, làm sao có thể chạy đến đây.
Tân Nguyệt hừ giọng nói:
- Nếu như thành chủ có niềm tin đầy đủ, làm sao trong lòng lại nảy sinh lo ngại?
Tử Vong thành chủ không vui đáp:
- Bản thành chủ chính là cho các ngươi một cơ hội, hoàn toàn không phải có điều gì băn khoăn lo lắng.
Tân Nguyệt chất vấn lại:
- Phải vậy chăng? Thế thì thành chủ có biết được lai lịch của Thiên Lân, có biết việc ông nhúng tay vào chuyện này sẽ bị nguy hiểm không?
Tử Vong thành chủ khẽ biến sắc, hừ lạnh nói:
- Ngươi quả thật muốn làm cho rõ ra rồi.
Tân Nguyệt đáp:
- Ta chỉ hy vọng thành chủ hiểu rõ để tránh tương lai bị hối hận.
Tử Vong thành chủ quát lên:
- Không cần lo lắng, chuyện ta làm thì ta sẽ gánh chịu.
Tân Nguyệt nhìn lão, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu như tương lai ông gặp phải người ấy, ông có hối hận không?
Tử Vong thành chủ cau mày đáp:
- Người ấy trong câu nói của ngươi là ám chỉ ai?
Tân Nguyệt đáp:
- Thành chủ hà tất đã biết rõ rồi còn phải hỏi gắng, Thiên Lân sinh trưởng ở trên Băng Nguyên, nhưng chàng lại đến từ trung nguyên, đến từ một gia đình mà tất cả đều quan tâm, điểm này nghĩ chắc thành chủ không phải đã biết rõ rồi sao?
Tử Vong thành chủ khẽ biến sắc, hỏi ngược lại:
- Chuyện vậy thì sao?
Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:
- Ta chỉ đang nhắc nhở thành chủ, coi chừng những chuyện ông làm ngày hôm nay sẽ đẩy ông đi vào con đường cùng. Thân thế Thiên Lân hiện nay đã có không ít người hiểu rõ, thành chủ chuyến này cho dù kết quả thế nào đi nữa, cũng chẳng phải đã trêu vào tử thần rồi sao.
Tử Vong thành chủ giận dữ nói:
- Uy hiếp ta sao, đáng tiếc Lục Vân hoàn toàn không ở nơi này.
Tân Nguyệt ánh mắt nhìn thẳng, nghiêm mặt nói:
- Nhân quả tuần hoàn, thành chủ chớ có quên điều đó.
Tử Vong thành chủ cười giận nói:
- Chỉ cần Thiên Lân ở trong tay của ta, Lục Vân làm sao có thể làm gì được ta?
Tân Nguyệt có phần thất vọng, nàng tận hết lời lẽ hy vọng có thể dùng tên Lục Vân để uy hiếp Tử Vong thành chủ, nhưng kết quả rõ ràng không được lý tưởng.
Bỏ hết suy nghĩ tạp loạn, Tân Nguyệt nói:
- Thành chủ nếu như không sợ, ta cũng không tiện nói nhiều. Định mệnh của chúng ta hãy để cho tiếp tục giằng co.
Hiểu rõ ý nghĩ rồi, Tử Vong thành chủ không còn muốn trì hoãn, hừ lạnh nói:
- Nếu như vậy,các ngươi hãy chuẩn bị đi.
Hai tay chắp sau lưng, Tử Vong thành chủ ngạo khí vút lên trời cao, thể hiện phong độ của một cao thủ.
Trước đây, Tử Vong thành chủ sở dĩ cho Tân Nguyệt có thời gian suy tính, chính là hy vọng mấy người Tân Nguyệt tự động buông bỏ, chính là không muốn chọc giận Lục Vân. Ai ngờ Tân Nguyệt bản tính thông minh, nhìn cái đã thấu suốt được ý nghĩ của Tử Vong thành chủ, làm rõ mối quan hệ trong đó, khiến cho Tử Vong thành chủ thành thế cưỡi hổ dễ, xuống hổ khó, chỉ đành chơi cho cạn tàu ráo máng.
Trên mặt đất, mấy người Dao Quang nghe xong đối thoại giữa hai người, lúc này mới hiểu được huyền diệu bên trong, tâm tình lập tức trở nên trầm trọng nặng nề. Đối với Tử Vong thành chủ không tiếc gì để làm, mọi người đều cảm thấy lo lắng, lại chỉ đành đối mặt mà thôi.
- Y Tuyết, con phụ trách chiếu cố mọi người, ta đi hỗ trợ Tân Nguyệt.
Buông lại một câu, Dao Quang liền bắn mình lên đến bên Tân Nguyệt.
Liếc Dao Quang, Tân Nguyệt khẽ bảo:
- Coi chừng Phật nhãn bên phải của lão, không nên tiếp xúc vào ánh mắt của lão.
Dao Quang gật đầu đáp:
- Hiểu rõ, cô nương cũng phải cẩn thận.
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cường địch trước mắt, dặn dò:
- Nghe nói lão ta tinh thông đạo Phật lẫn Ma, công kích tầm thường đối với lão ta không có hiệu quả gì.
Dao Quang đáp:
- Ta cũng tinh thông đạo Phật và Ma, hay là để ta thử thăm dò qua một lượt.
Dứt lời, Dao Quang hai mắt khép hờ, ý niệm tập trung, Ma tông Tâm Dục Vô Ngân lập tức ập đến, khóa chặt lấy đại não của Tử Vong thành chủ.
Bật cười kỳ dị, Tử Vong thành chủ không chút khác lạ, lạnh lão nói:
- Ta cho các ngươi cơ hội ba chiêu, sống hay chết phải trông vào tài năng của các ngươi rồi.
Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, Dao Quang đột nhiên kêu lên một tiếng điên cuồng, cả người bắn đi chừng vài chục trượng, khuôn mặt vốn tái nhợt lập tức xám xịt lại.
Lâm Y Tuyết thấy vậy vội vàng bay lên đỡ lấy Dao Quang, ân cần hỏi:
- Dao Quang thúc thúc, người làm sao vậy?
Ho khẽ mất tiếng, Dao Quang phun một lượng lớn máu tươi, khí tức yếu ớt nói:
- Cẩn thận, sức mạnh của Tử Vong thành chủ này vô cùng kỳ quái đáng sợ, căn bản không cách nào chống lại được.
Lâm Y Tuyết có phần đau thương, đặt Dao Quang xuống mặt đất cho ổn rồi tung mình bay lên quát to:
- Tử Vong thành chủ hãy xem chiêu.
Tân Nguyệt khẽ biến sắc, vọt miệng nói:
- Y Tuyết, không được lỗ mãng.
Nhưng câu này phát ra thì đã quá trễ rồi.
Nhìn Lâm Y Tuyết đang xông đến, Tử Vong thành chủ khinh thường nói:
- Kiếm người hợp nhất, đáng tiếc ngươi luyện còn chưa đến mức.
Cong ngón tay búng ra, ánh đen xuất hiện, một chùm lưỡi sáng màu đen ngòm phá không bay ra, vừa hay va chạm với Lâm Y Tuyết. Lúc này, hai luồng sức mạnh lập tức kích hóa, phát nổ, lập tức đánh bay Lâm Y Tuyết tại chỗ. Cũng đúng lúc này, trường kiếm của Lâm Y Tuyết phát ra lại xuyên qua khu vực phát nổ, dùng vạn thức tùy ý tùy thời xuất hiện trước mặt của Tử Vong thành chủ.
Khẽ ồ một tiếng, Tử Vong thành chủ rõ ràng cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc nói:
- Sao lại như vậy?
Trong tiếng chất vấn, Tử Vong thành chủ múa cánh tay phải, lập tức đánh bay trường kiếm của Lâm Y Tuyết đi mất.
Tay phải múa lên, lồng ngực sơ hở. Ngay khi Tử Vong thành chủ đánh bay trường kiếm của Lâm Y Tuyết, một chùm ánh sáng màu xanh lam rẻ không ập đến, lập tức đánh trúng vào lồng ngực của Tử Vong thành chủ. Ngay sau đó, ánh đỏ rực hẳn, làn kiếm gào thét, Tân Nguyệt dùng Tàn Tình kiếm phát động đánh lén, làn kiếm dày đặc hội tụ thành cộ trụ, khóa chặt lấy trái tim của Tử Vong thành chủ.
Gầm giận một tiếng, Tử Vong thành chủ thân thể run rẩy, khi phát hiện được nguy hiểm thì nhanh chóng nghiêng mình để né tránh chỗ yếu. Nhưng đòn đánh lén của Tân Nguyệt vô cùng xảo diệu, lợi dụng hợp lý sự yểm hộ của Lâm Y Tuyết, bất kể về tốc độ hay là sức mạnh đều vừa khớp tuyệt hảo, thế cho nên ứng phó trong lúc cấp thời của Tử Vong thành chủ hoàn toàn không thu được công hiệu. Ánh đỏ lóe lên, máu tươi như mưa đổ xuống. Tân Nguyệt cũng dùng thuật nhân kiếm hợp nhất, kết quả lại xuyên thủng qua thân thể của Tử Vong thành chủ, xuất hiện ở sau lưng của lão.
Một chiêu thành công, Tân Nguyệt hoàn toàn không bỏ qua, quay ngược tay múa kiếm, ánh kiếm đỏ rực chớp mắt đã bành trướng dài đến vài trăm trượng, cùng với thế như mở trời rẻ đất, xuất hiện trên đầu của Tử Vong thành chủ. Bị đột kích bất ngờ, Tử Vong thành chủ vừa kinh hãi vừa tức giận, tâm tình vốn tự phụ hơn người lập tức bị thay bằng cừu hận và phẫn nộ, miệng phát ra tiếng gầm thét điếc tai. Lúc này, đợt công kích thứ hai của Tân Nguyệt đã múa ra chém xuống, cột kiếm kinh người đó khí thế hơn người cùng với áp lực như núi đè lập tức ngưng đọng thân thể của Tử Vong thành chủ, khiến cho lão không còn chỗ nào né tránh.