Sự ra mặt đúng lúc của Thiên Ly thần kiếm hóa giải được nguy cơ cho Tân Nguyệt, khiến nàng từ giai đoạn ý thức trống rỗng dần dần khôi phục trở lại. Cũng đúng lúc đó, bên trong đại não của Tân Nguyệt, nguyên thần của Dị Ảnh và Thiên Ly thần kiếm đã trải qua vài ngàn lần so tài, hai bên đều có đặc điểm của mình, nhưng Thiên Ly thần kiếm lại luôn luôn áp chế được phản kháng của Dị Ảnh.
Phát hiện được không thể thắng, Dị Ảnh lập tức tìm kiếm cách ứng phó, liền nghĩ đến Tân Nguyệt. Theo Dị Ảnh suy nghĩ, chỉ cần cơ thể Tân Nguyệt chịu trọng thương, chắc chắn nguyên thần của Tân Nguyệt sẽ bị ảnh hưởng, từ đó hạ thấp khí thế của Thiên Ly thần kiếm xuống. Có quyết định này rồi, Dị Ảnh lập tức triển khai công kích, hóa thân thành một cột sáng màu đen, bắn thẳng đến ngực của Tân Nguyệt.
Lúc này, ý thức của Tân Nguyệt vừa mới tỉnh táo, đợi đến khi phát hiện được công kích của Dị Ảnh thì né tránh đã không còn kịp nữa, chỉ đành vội vàng phòng ngự mà thôi. Do thời gian chênh lệch, khi Bát Nữ Huyền Phượng giáp trên người Tân Nguyệt xuất hiện, cột sáng do Dị Ảnh phát xuất đã đánh trúng vào thân thể của Tân Nguyệt. Cả hai đồng thời xuất hiện, Bát Nữ Huyền Phượng giáp có được tác dụng phòng ngự nhất định, nhưng lại chỉ phát huy một phần công hiệu nhỏ mà thôi. Như vậy, thân thể Tân Nguyệt run lên, lập tức bị đánh bay, rơi xuống cách vài chục trượng, thân thể bị trọng thương đáng sợ.
Thừa cơ hội này, Dị Ảnh tăng cường tốc độ xâm nhập, ý đồ áp chế Thiên Ly thần kiếm. Ai ngờ Thiên Ly thần kiếm khi phát hiện được Tân Nguyệt thụ thương, không những khí thế không giảm đi ngược lại cơn giận không tan, lập tức bộc phát sức mạnh đáng sợ, chỉ một chiêu đã tiêu diệt được tinh thần dị lực của Dị Ảnh xâm nhập, hơn nữa còn tự động truy kích bắn thẳng vào chỗ nguyên thần của Dị Ảnh.
Thời khắc đó, Dị Ảnh gặp phải ngăn trở, nguyên thần xuất hiện khoảng thời gian trống rỗng ngắn ngủi. Đợi đến khi hắn giựt mình tỉnh lại, Thiên Ly thần kiếm đã đánh trúng nguyên thần của hắn, thân kiếm đâm xuyên qua bóng đen, kiếm khí trói chặt lấy linh hồn của Dị Ảnh, triển khai công kích liên tục có tính hủy diệt.
- Không! Ta không cam tâm. Ông trời, ta hận ngươi!
Tiếng gào thét thê lương vang vọng trong thung lũng băng mô tả tâm tình của Dị Ảnh. Nó vốn có được nguyên thần bất diệt, ai ngờ gặp phải khắc tinh.
Đối mặt với hủy diệt, Dị Ảnh toàn lực phản kích, ý chí kiên định của nó điều khiển hắn dựa vào chỗ hiểm yếu chống cự, ý đồ tìm cơ hội bỏ chạy. Nhưng mà Thiên Ly thần kiếm vững vàng áp chế được phản kháng của Dị Ảnh, thúc ép hắn từng bước từng bước đi vào diệt vong. Cách vài trăm trượng, Tân Nguyệt lúc này đã đứng lên, khuôn mặt tái nhợt có mấy phần khổ sở đang chầm chậm bước thẳng về phía Thiên Lân.
Đối với giao chiến, Tân Nguyệt thông qua Thiên Ly thần kiếm đã hiểu được đại khái tình hình, trong lòng không hề lo lắng, ngược lại đang suy xét thương thế của mình hiện nay. Tân Nguyệt trước đó không ngờ được kết quả lại như vậy, nỗ lực của bản thân cả nửa ngày, vất vả rất nhiều mới khôi phục một phần thực lực. Ai ngờ chỉ một Dị Ảnh ở dạng nguyên thần cũng có thể phá hủy đi nỗ lực nửa ngày của nàng, điều này sao không khiến cho nàng cảm thấy thất vọng.
Thấy Tân Nguyệt đến gần, Giang Thanh Tuyết quan tâm hỏi:
- Tân Nguyệt, muội như thế nào, thương thế có nặng lắm không?
Khóe miệng thoáng động, Tân Nguyệt để lộ nụ cười mỉm miễn cưỡng, khẽ bảo:
- Không cần phải lo lắng cho muội, nghỉ ngơi một lúc sẽ không sao.
Giang Thanh Tuyết khổ sở nói:
- Không cần phải an ủi mọi người, khuôn mặt của muội đã nói rõ tình trạng.
Tân Nguyệt nghe vậy bật cười, ánh mắt đau thương toát ra vài phần khổ sở.
Vũ Điệp nhìn Tân Nguyệt, khẽ bảo:
- Tỷ chính là hy vọng của Thiên Lân, tỷ phải kiên cường lên.
Tân Nguyệt nhìn mọi người, gật đầu đáp:
- Yên tâm đi, muội sẽ không ngã đâu.
Nói rồi, Tân Nguyệt tung mình lên đến gần chỗ Thiên Ly thần kiếm giao chiến với Dị Ảnh, sau khi quan sát một lúc liền chầm chậm đưa tay phải ra, nắm lấy thần kiếm.
Thời khắc đó, toàn thân Tân Nguyệt rực hẳn ánh vàng kim, khí thần thánh truyền vào trong thân kiếm khiến cho khí thế của Thiên Ly thần kiếm tăng lên gấp bội, lập tức áp chế được phản kích của Dị Ảnh, lập tức hủy diệt nó.
- Không!
Một tiếng rên ngắn ngủi tiêu tán trong màn đêm, Dị Ảnh chỉ vì ý niệm tham lam nhất thời mà chết trong tay của Tân Nguyệt, để lại vô số nuối tiếc, mang theo lòng đầy bất cam ra đi, để lại cho Tân Nguyệt thân thể có thương tích.
Thu lại thần kiếm, Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống, nói với mọi người:
- Địch nhân đã chết, mọi người có thể buông lỏng tâm tình được rồi.
Mẫu Đơn nhìn Tân Nguyệt, khẽ bảo:
- Thương thế muội rất nghiêm trọng, phải nắm lấy thời gian để trị thương.
Dao Quang nói:
- Bây giờ đến khi trời sáng còn có ba canh giờ, đây chính là lúc vô cùng trọng yếu.
Lâm Y Tuyết nói:
- Trong lúc này, Tân Nguyệt tỷ tỷ có thể nhờ vào sức mạnh của thần kiếm vừa phòng ngự vừa trị thương.
Tân Nguyệt nói:
- Điều này tỷ biết rõ, lo lắng của tỷ chính là sự xuất hiện của Dị Ảnh như một điềm báo trước, địch nhân thật sự đáng sợ sẽ xuất hiện vào lúc quan trọng nhất.
Mẫu Đơn an ủi:
- Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, trên đường đã qua, chúng ta thật ra vận khí rất tốt, mỗi lần cần thiết đều có quý nhân hỗ trợ.
Vũ Điệp nói:
- Niềm tin cũng là một loại sức mạnh, đây chính là thứ chúng ta cần thiết nhất lúc này.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thời gian trọng yếu, mọi người hay là để cho Tân Nguyệt thêm cơ hội trị thương, muội ấy mới là hy vọng của mọi người.
Ai nấy nghe vậy không nói thêm dành thời gian cho Tân Nguyệt.
Trải qua trận đánh lén của Dị Ảnh, màn đêm trong thung lũng băng lại phát sinh tình hình bình thường. Tân Nguyệt vẫn lơ lửng trên đầu mọi người, nhờ vào sức mạnh của Thiên Ly thần kiếm để vừa phòng ngự vừa trị thương. Dao Quang và Lâm Y Tuyết cũng tranh thủ thời gian trị thương, tình hình hai người đặc thù, tuy thương thế nghiêm trọng nhưng trải qua một đêm trị thương, cuối cùng cũng khôi phục một phần thực lực, điều này đối với tình hình trước mắt cũng có thể xem là một loại an ủi.
Đón gió mà đứng, mắt nhìn ra xa xăm, khí lạnh thấu xương rung động vù vù.
Đứng trên một khối băng nhô lên, Tứ Dực thần sứ nhìn về phía Đông Bắc, trong mắt có mấy phần bất cam và thất vọng.
Bên cạnh, U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt lo lắng, ánh mắt hơi tỏ ra tiều tụy ẩn chứa vài phần cừu hận và âu lo.
- Một ngày qua rồi, chúng ta cứ như vậy sao?
Có phần bất cam, Tứ Dực thần sứ khẽ cất tiếng hỏi.
U Ảo Vũ Tiên bật cười phức tạp, hỏi ngược lại:
- Thực lực của ngươi đã khôi phục được mấy thành?
Tứ Dực thần sứ đáp:
- Khoảng chừng sáu bảy phần.
U Ảo Vũ Tiên cười khổ nói:
- Với tình hình trước mắt, ngươi thấy chúng ta có thể chiếm được tiện nghi sao?
Tứ Dực thần sứ hận thù nói:
- Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta quyết không thể nào cứ như được.
Nghe vậy, U Ảo Vũ Tiên nghiêng đầu nhìn y, chậm rãi nói:
- Ngươi thật sự muốn báo thù?
Tứ Dực thần sứ phẫn nộ đáp:
- Cơn giận khó tiêu, ta muốn đòi lại cho được.
U Ảo Vũ Tiên trầm ngâm, trong lòng bắt đầu suy xét.
Rất lâu sau, U Ảo Vũ Tiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, giọng quái dị nói:
- Thực ra muốn báo thù cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.
Tứ Dực thần sứ nghe vậy vui mừng, vội vàng nói:
- Biện pháp thế nào?
U Ảo Vũ Tiên bật cười lạnh lùng tàn khốc, âm hiểm đáp:
- Mượn đao giết người.
Tứ Dực thần sứ nghi hoặc nói:
- Tìm ai đây?
U Ảo Vũ Tiên bật cười âm lạnh nói:
- Trên Băng Nguyên, người nào hiện nay là đáng sợ nhất?
Tứ Dực thần sứ sửng mình một lúc rồi ngạc nhiên đáp:
- Ông nói là Thái Huyền Hỏa Quy, hắn không dễ chọc vào đâu.
U Ảo Vũ Tiên cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như muốn báo thù, tự nhiên phải tìm nhân vật lợi hại nhất.
Tứ Dực thần sứ chần chừ nói:
- Nói là như vậy, nhưng chúng ta phải làm thế nào mới khiến cho Thái Huyền Hỏa Quay đến chỗ Thiên Lân đang ở đây?
U Ảo Vũ Tiên đáp:
- Chuyện này không khó, ngươi chỉ cần tìm cho được Thái Huyền Hỏa Quy, ta tự nhiên có biện pháp.
Tứ Dực thần sứ hơi do dự nói:
- Nếu bị Thái Huyền Hỏa Quy kia phát hiện thì không phải là chuyện đùa.
U Ảo Vũ Tiên đáp:
- Muốn báo thù thì phải mạo hiểm, ngươi lẽ nào sợ rồi?
Tứ Dực thần sứ lúng ta lúng túng đáp:
- Không phải sợ, chỉ là …