Phát hiện được cử động của Vũ Điệp, Mẫu Đơn nghiêng đầu về phía nàng, khẽ bảo:
- Chớ có đau thương, sự kiên cường của chúng ta chính là báo đáp tốt nhất cho Thiên Lân.
Vũ Điệp bật cười đơn độc, không trả lời, khẽ khàng quay đầu lại, tiếp tục đưa mắt nhìn về phía trước.
Mẫu Đơn có phần cảm thương đối với biểu hiện của Vũ Điệp, trong lòng không khỏi cảm thán. Theo quan sát của Mẫu Đơn, những nữ nhân bên cạnh Thiên Lân, ngoài Giang Thanh Tuyết ra, bất kể là Ngọc Tâm đã chết đi hay những người còn sống như Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp đều yêu Thiên Lân sâu sắc, chỉ có điều bọn họ ai nấy có cách biểu đạt không giống nhau mà thôi. Tân Nguyệt và Thiên Lân quan hệ thân mật, chỉ một ánh mắt, một nụ cười mỉm đều có thể truyền được ý nghĩ trong lòng. Lâm Y Tuyết ngây thơ bướng bỉnh, tình cảm không chút che giấu, từ lúc thấy được Thiên Lân trở đi, cứ mãi quay qua quay lại quanh Thiên Lân, tích cực chủ động tranh thủ hắn. Vũ Điệp tính cách trầm tĩnh, từ nhỏ do hoàn cảnh thân thế mà sinh ra tâm lý tự ti nhất định. Từ đó khiến cho nàng cùng Thiên Lân lúc gần lúc xa, tình cảm khó bề phân biệt, ngay cả bản thân nàng một phần cũng không phân biệt rõ ràng? Vì nguyên nhân này, Vũ Điệp là người trầm lặng nhất trong các cô, giữa chân mày luôn có ít nhiều bi thương nhàn nhạt toát ra.
U oán thở dài, Mẫu Đơn khẽ lẩm bẩm:
- Tình yêu gây thương tổn cho con người, khó khăn nhất là bỏ hay giữ, muội phải cẩn thận suy xét cho kỹ.
Vũ Điệp vẻ mặt tiều tụy, giọng thấp trầm đáp:
- Đa tạ.
Mẫu Đơn không đáp, nhìn về phía trước, khe núi băng lại khôi phục yên lặng.
Thời gian âm thầm trôi qua, chớp mắt đã trôi xa. Khi hoa tuyết bầu trời dần dần dừng lại, Hoa Hồng đang ngồi tĩnh tọa bất động đột nhiên chấn động thân thể, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận, cường địch đến gần.
Mẫu Đơn, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết nghe vậy chấn động, cùng đồng thanh hỏi:
- Ai vậy?
Hoa Hồng vẻ mặt kỳ dị, khổ sở nói:
- Ma Ưng môn chủ Hắc Ma.
Câu này vừa nói ra, Giang Thanh Tuyết lập tức thất kinh vọt miệng la lên:
- Thì ra lão ta! Đây quả thật là oan gia ngõ hẹp.
Mẫu Đơn vẻ mặt ưu tư, cười khổ nói:
- Ngày đó Thiên Lân thiếu chút nữa đã chết trong tay của Hắc Ma, chính là nhờ Tân Nguyệt và Dao Quang đánh lui được Hắc Ma. Hiện nay, gặp lại lần thứ hai, giữa hai bên cừu sâu như biển, trận chiến này sợ là lành ít dữ nhiều.
Vũ Điệp u oán thở dài lên tiếng:
- Đây chính là vận mệnh của chúng ta, cũng là tai ách của Thiên Lân.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt khổ sở, vội vàng nói:
- Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng, hay là đánh thức Dao Quang và Tân Nguyệt, thương nghị với nhau phải ứng phó thế nào.
Câu này còn vang bên tai, tiếng Tân Nguyệt đã truyền đến tai mọi người.
- Không cần phải kinh hoảng, chúng ta đã biết rõ mọi thứ.
Lúc này, Tân Nguyệt, Dao Quang, Lâm Y Tuyết cùng đứng lên, vẻ mặt ba người còn có phần nhợt nhạt, nhưng so với trước đã chuyển biến tốt đẹp một phần.
Liếc về chân trời, Tân Nguyệt trầm giọng nói:
- Thời gian cấp bách, chúng ta trước hết phải dàn xếp mọi người cho tốt.
Lâm Y Tuyết bảo:
- Chuyện này giao cho muội.
Còn đang nói, hình bóng Lâm Y Tuyết loáng cái, dùng tốc độ cực nhanh đưa bốn người Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết đến gần Thiên Lân.
Dao Quang vẻ mặt lo lắng, cau mày nói:
- Hai canh giờ trị thương, ta chỉ khôi phục được chừng năm phần thực lực, hai người thì sao?
Lâm Y Tuyết đáp:
- Muội cũng không khác lắm, tình trạng xem ra không ổn rồi.
Tân Nguyệt vẻ mặt điềm nhiên khẽ đáp:
- Ta đã khôi phục được sáu phần thực lực, đánh thẳng tuy không nổi nhưng chúng ta có thể dùng trí để thắng.
Dao Quang nghi hoặc nói:
- Dùng trí? Cô nương có kế sách nào hay?
Tân Nguyệt liếc mọi người, khẽ bảo:
- Tình hình chúng ta nơi này vô cùng rõ ràng, trước đây chắc chắn phát sinh giao chiến kịch liệt mới khiến nhiều người trọng thương. Hiện nay, Hắc Ma còn chưa kịp đến, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng điểm này để ẩn giấu một phần thực lực, vào lúc quan trọng đánh cho lão không kịp trở tay.
Dao Quang hiểu rõ nói:
- Kế sách này không hề tồi, nhưng ai mới là người thích hợp đây?
Lâm Y Tuyết lên tiếng:
- Muội thấy Tân Nguyệt tỷ tỷ là thích hợp nhất, tỷ ấy có thần kiếm, xác suất thành công lớn nhất.
Dao Quang nghĩ lại thấy cũng đúng, đồng ý nói:
- Được, cứ quyết định như vậy. Để ta và Y Tuyết ra mặt nghênh địch, cô nương thủ ở bên cạnh Thiên Lân, thừa cơ thực hiện đột kích.
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, dặn dò:
- Trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra tay, mọi người phải vô cùng cẩn thận.
Dao Quang và Lâm Y Tuyết gật đầu đồng ý, hai người bay vút lên không một trước một sau bảo vệ mấy người Thiên Lân ở dưới mặt đất.
Tân Nguyệt thấy vậy liền thu Thiên Ly thần kiếm vào trong cơ thể, đến bên cạnh mấy người Vũ Điệp, cùng các nàng ngồi trên mặt đất băng tuyết lạnh lẽo, lưng quay về phía thi thể Thiên Lân, vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt toát ra vài phần lo lắng. Vũ Điệp, Mẫu Đơn bốn nàng sắc mặt xám xịt, thần tình lo lắng, không hề để lộ chút khác lạ nào, cùng nhau che dấu mục đích của Tân Nguyệt.
Gió, thổi vù vù lên, khí lạnh tràn khắp bốn phía, Băng Nguyên yên tĩnh một vùng trắng toát nhìn không thấy bất kỳ một sinh mạng nào.
Lơ lửng giữa không trung, Dao Quang chăm chú nhìn về phía chân trời xa xăm, một luồng khí tức lúc ẩn lúc hiện đang nhanh chóng bay đến, rõ ràng phát hiện được sự tồn tại của bản thân.
- Y Tuyết cẩn trọng, địch nhân sắp sửa xuất hiện rồi.
Lâm Y Tuyết trầm giọng nói:
- Muội đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Dứt lời, một bóng đen phá không mà đến, chớp mắt đã xuất hiện trong tầm nhìn của Lâm Y Tuyết, chốc lát sau đã đến trong vòng vài trượng.
- Đứng lại!
Múa kiếm chuyển động, Lâm Y Tuyết chỉ kiếm về phía trước phát xuất cảnh cáo.
Hắc Ma khinh thường bật cười, dừng lại cách Lâm Y Tuyết chừng năm trượng, ánh mắt quan sát tình hình chung quanh.
Dao Quang chuyển mình đến bên Lâm Y Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Hắc Ma, xem ra giáo huấn lần trước ngươi đã quên mất rồi.
Hắc Ma nghe vậy bật cười ha hả đáp:
- Lần này tỉ thí khác trước, lần trước các ngươi người đông thế mạnh, bản môn chủ mắc nghẹn lầm mưu. Lần này gió đã chuyển hướng, đến phiên các ngươi gặp xui xẻo rồi. Ha ha ha.
Dao Quang quát lên:
- Câm miệng, ngươi không cần phải đắc ý quá sớm. Những người đến đây sinh sự vừa rồi thì không bỏ chạy trối chết cũng mất mạng, ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cho cẩn thận.
Hắc Ma thôi cười to, ánh mắt băng lạnh quét qua mọi người, hận thù nói:
- Ngày xưa, con ta đến Băng Nguyên, phải chết tha hương đất khách, đây chính là do Thiên Lân gây nên. Hôm nay, Thiên Lân đã chết, tuy không phải chết trong tay của ta nhưng đó cũng là nhân quả báo ứng, tội đáng trừng phạt. Còn về các ngươi, ân oán phát sinh trước đây ta không lúc nào ngơi nghỉ chuyện muốn thu hồi lại, hôm nay vừa hay có thể kết thúc mọi việc.
Lâm Y Tuyết quát khẽ:
- Lớn lối chẳng ra làm sao, ngươi cho mình là ai đây? Những hạng lợi hại hơn ngươi, chúng ta đều đã từng gặp qua rồi.
Hắc Ma âm hiểm đáp:
- Tới sớm không bằng tới đúng lúc, những người đó thời vận không hợp, làm mướn không lãnh công, cuối cùng người được lợi nhất chính là ta.
Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:
- Tự cho mình đúng, ngươi cho bản thân ngươi có thể chiếm được lợi thế chăng?