Thấy Huyền Minh, Cửu Anh và vua Hắc Vực đồng ý với đề nghị của bản thân mình, Ảo Ảnh đưa mắt nhìn mấy người Lục Vân, hừ lạnh nói:
- Chuyện đến thế này, có một số chuyện cũng không cần phải che giấu các ngươi, có bất kỳ nghi vấn nào, các ngươi đừng ngại nói ra, chúng ta sẽ tận hết sức thỏa mãn các ngươi.
Lục Vân bật cười bình thản, dường như sớm dự liệu được tất cả mọi thứ, không thèm để ý chút nào, nói với các nàng bên mình:
- Mọi người nếu đã mở miệng, hãy cho mọi người một cái thang để tránh mọi người mất mặt quá.
Bốn nàng nghe vậy, hé miệng cười, không ngờ Lục Vân lúc này còn khôi hài như vậy.
Giữa không trung, mấy người Ảo Ảnh tức giận nhưng lại không tiện phát tác. Thu lại nụ cười, Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn Huyền Minh hỏi:
- Hắc Ám thành chủ, ngươi bắt cha chồng của ta vì mục đích thế nào?
Huyền Minh hừ giọng đáp:
- Vì khống chế các ngươi, vì muốn làm chuyện của ta.
Trương Ngạo Tuyết tiếp:
- Nói như vậy, Tâm Nghi và Hải Nữ bị cuốn lấy cũng có dụng ý như vậy phải không?
Huyền Minh đáp:
- Chuyện đó ngươi phải hỏi Ảo Ảnh.
Chuyển ánh mắt đi, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Kính chủ có muốn nói rõ thế nào không?
Ảo Ảnh hừ giọng đáp:
- Ngươi đã suy đoán được rồi, còn cần thiết phải hỏi nhảm sao?
Trương Ngạo Tuyết trả lời:
- Chỉ có kết quả là không đủ, chúng ta muốn hiểu rõ những điều đã qua. Khi đó ngươi làm thế nào mà cuốn được Hải Nữ và Tâm Nghi vào trong, thành chủ Hắc Ám làm thế nào có thể bắt được cha chồng của ta?
Ảo Ảnh ánh mắt khẽ biến, trầm ngâm đáp:
- Chuyện này liên quan cực lớn, chỉ trong mấy lời sơ sơ không thể nói rõ ràng ra được.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Thế thì hãy bắt đầu từ đầu, nói rõ ràng từng chuyện ra một.
Ảo Ảnh chần chừ một lúc, ánh mắt bất ngờ nhìn đến người khổng lồ Thiên Thạch cất tiếng hỏi:
- Thiên Thạch, trước khi ta mở miệng, ngươi có muốn nói rõ thế nào chăng?
Nhìn quanh một vòng, người khổng lồ Thiên Thạch ánh mắt phức tạp lạnh lẽo đáp:
- Chuyện đến thế này, ta còn có thể ngăn cản các ngươi được sao?
Ảo Ảnh cười cười, có phần đau thương đáp:
- Đúng thế, chờ đợi vạn năm, ai có thể thật sự buông bỏ?
Lục Vân mấy người nghe vậy đầu óc mơ hồ, không biết giữa những người này thật ra quan hệ thế nào đây. Giây lát sau, Ảo Ảnh bình tĩnh lạnh lùng trở lại, liếc mọi người, điềm đạm kể:
- Liên quan đến truyền thuyết, chúng ta nơi này người hiểu rõ ràng nhất dường như chính là Hồn Ma Quân.
Hiểu rõ ý tứ của bà ta, Hồn Ma Quân cũng không chối từ, tiếp lời nói:
- Ta không tính là hiểu rõ ràng nhất, bất quá có một số chuyện ta nói ra thì tốt hơn là để ngươi nói ra một chút.
Ảo Ảnh hai mắt khép hờ, hừ giọng nói:
- Phải vậy không, thế thì ta muốn nghe qua.
Hồn Ma Quân cười cười, vẻ mặt kỳ dị nói:
- Liên quan đến truyền thuyết có quá nhiều bản khác nhau, chúng ta ở đây cứ kể lại theo ba truyền thuyết đơn giản chủ yếu nhất. Thứ nhất, trong thế giới này của chúng ta, luôn lưu truyền một câu nói: Một khi bóng đêm bao trùm thế giới, truyền thuyết sẽ từng bước đi vào luân hồi. Điều này dự báo một bước ngoặt, ai có thể nắm chắc, có thể thực hiện được, chúng ta không người nào có thể nói rõ ràng được. Tình hình tiếp theo vừa hay phù hợp với tình cảnh đó.
Lục Vân kinh ngạc hỏi:
- Truyền thuyết từng bước đi vào luân hồi là ám chỉ thế nào?
Hồn Ma Quân liếc Lục Vân, tiếp tục nói:
- Đó là truyền thuyết thứ hai, có ý nói rằng tất cả mọi sinh linh ở trong thế giới này đều bị nguyền rủa, chỉ khi bóng đêm ập xuống mới có một đường sống thoát đi.
Lục Vân nghi hoặc nói:
- Như vậy, bóng đêm bao trùm thế giới cũng chẳng khác gì một khởi đầu mới, vì sao người khổng lồ Thiên Thạch lại muốn ngăn cản?
Hồn Ma Quân đáp:
- Chuyện đó có quan hệ mật thiết với truyền thuyết thứ ba, từ xưa tương truyền rằng, vào thời khắc bóng đêm bao trùm thế giới, hoặc là có thể thoát khỏi tình cảnh khốn nạn cởi bỏ được lời nguyền, hoặc là cả thế giới đều sẽ bị hủy diệt, tất cả mọi sinh linh toàn bộ đều bị biến mất. Vì thế, bóng đêm là một điểm ranh giới rõ ràng, không phải sống thì là chết, còn tỷ lệ sống chết thế nào thì phải trong vào vận khí mà thôi.
Khẽ gật đầu, Lục Vân lên tiếng:
- Té ra là như thế này. Chỉ là ta còn chưa hiểu được, Huyền Minh và Ảo Ảnh làm sao cuốn chúng ta từ nhân gian vào nơi thế này?
Hồn Ma Quân hơi chần chừ, khẽ thở dài đáp:
- Vấn đề này có liên quan đến khởi nguyên của thế giới này, theo ta biết được, nơi này vốn không có Song Cực Thiên, không có nhân loại và chúng ta, chính là một thế giới hòa bình an lành. Sự xuất hiện của Song Cực Thiên cách nay chừng một vạn năm, bao gồm cả những người có mặt ở đây, tất cả đều đến thế giới này vào lúc đó. Từ đó bị vây khốn ở đây, vạn năm rồi cũng không ra được.
Lục Vân nghe vậy chìm vào suy tư, Diệp Tâm Nghi lại hiếu kỳ hỏi:
- Nếu cùng lúc đến đây như vậy, vì sao các ngươi lại phải đối địch?
Hồn Ma Quân cười đáp:
- Bởi vì khi ở nhân gian, giữa chúng ta đều là đối địch, đương nhiên cũng không phải toàn bộ.
Bách Linh nói:
- Các ngươi cùng tiến vào đây, lúc đó Song Cực Thiên chắc vừa mới hình thành, quá trình hình thành của nó ngươi có còn nhớ hay không?
Hồn Ma Quân hồi tưởng lại giây lát, gật đầu đáp:
- Ta nhớ lại lần đầu đến thế giới này, nơi chúng ta có mặt vừa hay chính là nơi đây, khi đó Thiên Thạch đã tồn tại, định mệnh của hắn là phải canh giữ Cửu Long Khốn Nhật đại trận này. Sau khi chúng ta rời khỏi nơi này, đi vượt qua các cửa giới hạn tiến vào Song Cực Thiên rồi, Huyền Minh là người đầu tiên phát hiện được thành Hắc Ám, lập tức chiếm lấy nó làm của mình, Ảo Ảnh chiếm lấy Kính Ảo thời không, vua Hắc Vực phát hiện được Tụ Linh Kỳ liền định cư ở Hắc Vực, Cửu Anh tìm được Thần Mộc Lệnh chiếm cứ Hắc Trạch Cảnh. Khi đó, phòng ngự của bảy cửa giới hạn còn cực kỳ bất ổn định, sau khi chúng ta đến nơi này rồi tuy thân thể bị hạn chế khiến thực lực giảm rất nhiều, nhưng muốn xuyên qua cửa giới hạn còn rất là dễ dàng. Cho nên bốn đại tuyệt địa tuy phân bố ở những khu vực khác nhau, chúng ta đều hiểu rõ ràng, tình hình này kéo dài trong một số ngày, mãi cho đến một ngày bất ngờ xuất hiện. Bốn đại thần khí trong thành Hắc Ám, Kính Ảo thời không, Hắc Vực và Hắc Trạch Cảnh đồng thời bộc phát ánh sáng rực rỡ, tất cả hóa thành một luồng sức mạnh không gì ngăn được xông thẳng ra thế giới này. Bắt đầu từ thời khắc đó, Song Cực Thiên phát sinh biến hóa, bảy cửa giới hạn phòng ngự tăng mạnh, khiến cho các cao thủ ở bên trong Song Cực Thiên ai cũng không cách nào đột phá được hạn chế, vĩnh viễn bị vây ở trong Song Cực Thiên. Ngoài ra, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không chính là âm dương đối lập, Huyền Minh và Ảo Ảnh không cách nào gặp mặt, Tụ Linh Kỳ và Thần Mộc Lệnh chia ra ở hai nơi, hình thành thế cục như hôm nay.
Trương Ngạo Tuyết nghe xong, cất tiếng hỏi:
- Với thực lực của các ngươi, khi xưa chắc là cao thủ trên nhân gian, ai là người đã dụ cho các ngươi tiến vào nơi này?
Hồn Ma Quân liếc Trương Ngạo Tuyết, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của nàng, tiếp tục nói:
- Trước khi chúng ta đến đây thì Song Cực Thiên đại khái đã hình thành. Chúng ta vào đây bất quá chỉ mỗi người một vị trí, vài ngàn năm trôi qua, nơi này vẫn bình yên. Tuy có đụng chạm bất chợt, cũng bất quá là một loại tiêu khiển cô đơn mà thôi. Mãi cho đến cách đây không lâu, Song Cực Thiên lai phát sinh biến hóa, lúc đó, thành chủ Hắc Ám Huyền minh và Ảo Ảnh chủ nhân Kính Ảo thời không từng người sử dụng Vĩnh Minh Đăng và Vạn Tượng Cổ Họa cuốn ba người trong các ngươi vào trong thế giới này.