Trương Ngạo Tuyết ngầm thở dài, lại hoàn toàn không tức tối, kéo tay Diệp Tâm Nghi, mỉm cười nói:
- Cái muội tìm kiếm chỉ là một thời cơ, nếu như muội và huynh ấy quả thật có duyên phận, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên mà thành.
Diệp Tâm Nghi vừa kinh hãi vừa vui mừng, không ngờ Trương Ngạo Tuyết lại độ lượng như vậy, kích động nói:
- Ngạo Tuyết, muội muội, thật xin lỗi các tỷ, muội …
Lắc đầu khe khẽ, Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Đây không phải lúc, khoan nói những chuyện đó đã.
Diệp Tâm Nghi tâm tình khó chịu, trong ánh mắt toát ra sự cảm kích, từ Trương Ngạo Tuyết rồi quay sang nhìn Thương Nguyệt và Bách Linh, cuối cùng dừng lại ở Lục Vân.
Thời khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Vân có phần chột dạ nhưng lại không hề né tránh.
Diệp Tâm Nghi mừng thầm, nhìn chăm chú một lúc rồi chuyển mắt sang chỗ khác, lại thấy Lục Văn Vũ vẻ mặt tươi cười, nhất thời khuôn mặt hiện lên sự xấu hổ, trong lòng lại rất vui mừng.
Bách Linh nhìn thấy tất cả mọi thứ, trong lòng lại tự vấn bản thân:
- Đây là nhân duyên của muội ấy? Hay là thất sách của ta đây? Vì sao trong lòng ta lại có chút không nỡ, lẽ nào ái tình quả thật là ích kỷ?
Thời khắc này, Bách Linh chìm vào trầm tư, không hiểu phải đối diện với Diệp Tâm Nghi như thế nào.
Thương Nguyệt bình thản, đối với quan hệ giữa Diệp Tâm Nghi và Lục Vân, từ khi Diệp Tâm Nghi đi vào Ngũ Phượng Triêu Dương cốc, nàng đã suy đoán được mấy phần. Vì thế, nàng hoàn toàn không kinh ngạc, ngửng đầu nhìn vua Hắc Vực lạnh lùng thản nhiên nói:
- Vua Hắc Vực, ngươi thật có tâm cơ thâm trầm. Ngươi có biết điều này sẽ dự báo kết cục thế nào không?
Vua Hắc Vực lạnh lẽo đáp:
- Đó bất quá chỉ là chuyện quá khứ, ta thấy ngươi không cần thiết phải nhắc lại làm gì.
Thương Nguyệt nghiêm túc trả lời:
- Ngươi sai rồi, bất kỳ ý đồ thương tổn đến người của chúng ta nào, cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp. Câu này ta đã từng nói qua với ngươi, đáng tiếc ngươi lại quên mất rồi.
Vua Hắc Vực hừ giọng nói:
- Chớ có dùng đao to búa lên đe dọa người ta, tình cảnh các ngươi cũng hoàn toàn không như ý đâu.
Thương Nguyệt nghe vậy nhìn quanh, lạnh lẽo nói:
- Phải vậy chăng? Sao ta cảm giác không thấy gì cả vậy?
Vua Hắc Vực lạnh lẽo nói:
- Bởi vì thời cơ còn chưa đến.
Thương Nguyệt cười đáp:
- Bóng đêm đã bao trùm thế giới, cái mà ngươi gọi là thời cơ còn phải chờ đến ngàn năm, hay là vạn năm nữa đây?
Vua Hắc Vực không đáp, rõ ràng không muốn nói thêm.
Dạ Ma Quỷ Nhãn tiếp lời cười tà dị nói:
- Cái gọi là thời cơ, kỳ thực chỉ là một thời hạn mà …
Chữ thôi còn chưa nói ra, Huyền Minh và Cửu Anh liền cùng nhau quát lên ngăn lại.
- Câm miệng, nơi này chưa tới phiên ngươi làm bậy.
Dạ Ma Quỷ Nhãn cười khan vài tiếng, ngậm miệng không nói thêm.
Lục Vân nhìn lên trời cao, trầm ngâm nói:
- Thời hạn? Chắc chuyện này có liên quan đến Cửu Long Khốn Nhật?
Huyền Minh không nói, Ảo Ảnh không nói, Cửu Anh cũng không trả lời.
Người khổng lồ Thiên Thạch lại chần chừ một lúc, gật đầu đáp:
- Không sai, đúng là có quan hệ đến Cửu Long Khốn Nhật. Ngươi càng để lâu, càng bất lợi cho ngươi.
Lục Vân nghe vậy cau mày hỏi tiếp:
- Ngươi vì sao không muốn nói rõ ràng, không muốn ngắn ngủi để khỏi lãng phí thời gian, tinh lực?
Người khổng lồ Thiên Thạch do dự không thôi, chỉ thở dài đáp lời của Lục Vân.
Hồn Ma Quân thấy vậy liền giải thích:
- Thiên Thạch như vậy bởi vì hắn nắm không chắc bản thân việc hắn làm có chính xác hay không.
Lục Vân nhìn Hồn Ma Quân, nghiêm mặt nói:
- Nếu như hắn nắm không chắc, ngươi có thể nắm chắc được không?
Hồn Ma Quân sửng người, vấn đề này đáng suy nghĩ thật sâu, không dễ trả lời.
Bên cạnh, Liệt Sơn thần thú đỡ lời trầm giọng nói:
- Lục Vân, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có tin tưởng ở định mệnh hay không?
Lục Vân vẻ mặt hơi biến, trầm ngâm một lúc, trả lời:
- Không hoàn toàn tin tưởng, cũng không hoàn toàn phủ định.
Liệt Sơn thần thú nói:
- Câu trả lời của ngươi rất thú vị, nhưng cũng rất chân thực.
Lục Vân hỏi ngược lại:
- Ngươi hỏi ta vấn đề này chắc không phải chỉ để khen ta vài câu?
Liệt Sơn thần thú đáp:
- Ta hỏi ngươi vấn đề này tự nhiên có dụng ý của ta. Trong khu vực này của chúng ta có lưu truyền một số truyền thuyết, lại chưa từng được chứng thực, những điều các ngươi gặp phải thuộc về một trong các truyền thuyết.
- Nói như vậy, các ngươi muốn từ chúng ta để cầu chứng sự chân thực của truyền thuyết?
Giọng hơi lạnh lại, Lục Vân tỏ ra bực bội.
Liệt Sơn thần thú đáp:
- Ngươi nói đúng, trước mắt tất cả những người có mặt ở đây bao gồm cả Thiên Thạch đều ít nhiều có tâm tư giống như vậy. Còn về mục đích cuối cùng của từng người thì ngươi phải tự mình suy đoán để phân biệt cho rõ ràng.
Lục Vân ánh mắt âm lạnh, cười tà dị nói:
- Ngươi nói úp mở nhưng đã rõ ràng lập trường của mọi người, tất cả đều đến đây vì ta, có lòng đối địch với ta?
Liệt Sơn thần thú lắc đầu trả lời:
- Không phải, ngươi sai rồi, hoàn toàn không phải tất cả mọi người ở đây đều nhằm vào các ngươi.
Lục Vân nói:
- Tỉ như thế nào?
Liệt Sơn thần thú đáp:
- Thế thì bản thân ngươi cần phải phân biệt cho rõ, những lời ta nói ngươi không nhất định phải tin tưởng.
Khẽ gật đầu, Lục Vân nói:
- Càng nói càng thực tế, xem ra ngươi còn chưa đủ ma giáo. Bây giờ thời gian đã âm thầm trôi qua, chư vị cứ mãi chờ đợi không sợ sẽ bỏ qua mất thời cơ sao?
Nghe vậy, huyền Minh, Ảo Ảnh, Cửu Anh, vua Hắc Vực đưa mắt trao đổi với nhau, bắt đầu suy xét nhắc nhở của Lục Vân.
Giây lát sau, Ảo Ảnh lên tiếng:
- Lục Vân, có phải ngươi chờ đợi không được không?
Bật cười kỳ lạ, Lục Vân đáp:
- Ta sợ các vị cuối cùng phải hối hận, các vị chờ đợi ngày này đã một vạn năm rồi, một khi sai lạc, thất vọng trong lòng nghĩ chắc chúng ta không thể nào bằng, đến lúc đó người hối hận là ai đây?
Ảo Ảnh hừ giọng nói:
- Còn muốn dương dương tự đắc, chút tâm tư này của ngươi còn chưa che giấu được mắt của chúng ta đâu.
Lục Vân phản bác lại:
- Tâm tư các ngươi giống nhau rất rõ ràng, hà tất phải che giấu?
Ảo Ảnh khinh thường đáp:
- Muốn dùng lời lừa ta, đáng tiếc ta còn chưa có đần như vậy.
Thấy Ảo Ảnh đề phòng khắp chốn, Lục Vân biết cứ vậy mà hỏi sẽ không tìm ra được kết quả nào cả, lập tức chuyển đổi ý nghĩ, cười lạnh nói:
- Xem ra như vậy là các vị thật lòng muốn giằng co với chúng ta tiếp tục nữa rồi?
Ảo Ảnh cười lạnh đáp:
- Cuối cùng ngươi vẫn không đần, có có chút biết rõ về mình.
Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Lục Vân nói:
- Nếu là như vậy, hỏi cũng như không, bất tất phải lãng phí sức lực. Chúng ta đổi sang phương thức khác, biết đâu các vị sẽ chủ động hơn.
Chuyển mắt đi, Lục Vân liếc Trương Ngạo Tuyết, điềm nhiên nói:
- Ngạo Tuyết, ba vị Kính sứ bên cạnh Ảo Ảnh giao lại cho muội, trong năm chiêu ta muốn bọn họ vĩnh viễn biến mất.
Trương Ngạo Tuyết gật đầu thật thanh nhã, không để ý lắm nói:
- Được, năm chiêu là đủ rồi.
Nói rồi nhẹ nhàng bay lên hệt như tơ lượn trong gió, không nhanh không chậm bay thẳng đến ba Kính sứ.
Ảo Ảnh thấy vậy hơi biến sắc, quát lên:
- Lục Vân, ngươi làm như vậy là có ý gì?
Bật cười lạnh như băng, Lục Vân lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Ý tứ rất đơn giản, nhiều người dễ tiết lộ, hỏi không ra được chút tin tức nào hữu dụng. Tốt nhất là quét sạch bớt một số chướng ngại, như vậy có lợi cho mọi người.
Ảo Ảnh giận dữ nói:
- Thúi lắm, ngươi như vậy là có ý chống đối chúng ta, ngươi cho Kính Ảo thời không của ta sợ ngươi sao?
Bật cười tà mị, Lục Vân trả lời:
- Nói là không sợ, nhưng tâm lý ngươi không bình ổn, vì thế ta chọn lấy ngươi làm đầu tiên, khiến ngươi cảm thấy không công bằng. Nhưng nếu như ta thích đối xử không công bằng đó, ngươi làm gì được ta?
Ảo Ảnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, rống lên:
- Lục Vân, ta muốn khiến ngươi phải hối hận!
Dứt lời, thân hình loáng cái đã ngăn cản trước mặt của Trương Ngạo Tuyết, chặn nàng lại không cho tiến tới.
Bật cười lạnh nhạt, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Kính chủ, ngươi muốn ngăn trở?
Ảo Ảnh hận thù đáp:
- Bọn họ là Kính sứ ở bên mình ta, ta làm sao có thể để ngươi gây tổn thương bọn họ.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, giọng bình thương đáp:
- Kính chủ nếu đã yêu thương bọn họ như vậy, hà tất phải dẫn bọn họ đi chịu chết.
Ảo Ảnh nghe vậy tức giận cười to, khinh thường nói:
- Chịu chết? Khẩu khí thật lớn. Chỉ sợ ngươi còn chưa biết được thực lực chân chính của kính chủ.
Trương Ngạo Tuyết nhìn bà ta, trong mắt lóe lên chút tươi cười, hỏi ngược lại:
- Kính chủ hiểu được bao nhiêu thứ về ta vậy?
Ảo Ảo sửng người, vấn đề này bà ta cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận.
Bên cạnh, một trong các Kính sứ là Tử Ngọc lên tiếng nói:
- Kính chủ không cần phải lo lắng, ba tỷ muội thuộc hạ tin tưởng đánh bại được người này.
Ảo Ảnh chần chừ đáp lại:
- Người phụ nữ này không hề tầm thường, các ngươi …
Thanh Ngọc, một trong ba Kính sứ cắt lời:
- Kính chủ, dưỡng binh đã ngàn ngày dùng trong một giờ, kính chủ xin cứ hạ lệnh.
Ảo Ảnh nghe vậy, gật đầu nói:
- Được. Hãy thể hiện bản lĩnh của các ngươi, cho bọn chúng biết được Kính Ảo thời không cũng không phải dễ chọc vào.
Tử Ngọc, Thanh Ngọc, Thúy Ngọc đồng thanh vâng lệnh, sau đó thân hình lay động liền vây lấy Trương Ngạo Tuyết vào giữa.
Bật cười bình tĩnh, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Ba vị có cơ hội năm chiêu, cũng không nên sai sót.
Chữ sót vừa ra khỏi miệng, làn kiếm như dệt, kiếm khí đỏ rực hóa thành ngàn vạn, từ trung tâm là Trương Ngạo Tuyết lập tức khuếch tán như cả đám mây đỏ tía, tự động phong kín lấy đường của ba Kính sứ, hình thành một kết giới đóng kín ngăn cản Ảo Ảnh ở bên ngoài.