Tìm được Hải Nữ rồi, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh tiếp tục tìm kiếm, trong tình cảnh tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Lục Vân và Diệp Tâm Nghi đâu, bốn người chuyển dời mục tiêu bắt đầu tìm kiếm đường vào Hắc Vực. Do hoàn cảnh xa lạ, bốn người đi chút lại ngừng, sau khi phí thời gian rất nhiều, cuối cùng thì Thương Nguyệt cũng tìm được đường vào Hắc Vực.
Nhìn con mắt nhấp nháy trên vách đá kia, Hải Nữ có phần hiếu kỳ kinh ngạc nói:
- Thật là kỳ quái, vì sao lại chỉ có mắt mà không có mũi, miệng vậy?
Bách Linh cười nói:
- Mắt là cửa sổ tâm hồn, ở đây đại biểu cho cửa vào Hắc Vực.
Hải Nữ phản bác lại:
- Cái mũi miệng cũng giống như cửa, vì sao lại chọn lựa mắt?
Bách Linh thoáng sửng mình, vấn đề này nàng cũng chưa hề nghĩ đến, Thương Nguyệt cười trả lời:
- Mũi miệng hệt như những cái động lớn, khiến người ta thoáng cái đã nhìn ra, quá rõ ràng, vì thế người Hắc Vực chọn lựa mắt là vì muốn che giấu.
Hải Nữ thoáng nghĩ thấy có lý, không hỏi tiếp nữa, đổi sang hỏi chuyện khác:
- Sư nương, nếu chúng ta tìm được lối vào rồi, có cần phải chờ sư phụ và sư thúc không.
Ba người Trương Ngạo Tuyết đưa mắt cho nhau, trầm ngâm một lúc, Bách Linh lên tiếng:
- Nơi đây không phải dễ tìm, ta thấy hay là chờ đợi một chút thì tốt hơn, tránh lại sinh ra lắm chuyện.
Thương Nguyệt nói:
- Phải chờ bọn họ thì phải lưu lại ký hiệu, nếu không bọn họ cũng không tìm đến được.
Hải Nữ xung phong nhận việc:
- Chuyện này để cho con, đảm bảo sư phụ có thể nhìn thấy được.
Nói rồi trong lòng nảy sinh ý nghĩ, Ngọc Hồ Điệp trên đầu tự động bay ra, giữa không trung đón gió to lên, hóa thành một con bướm màu đỏ như máu to chừng vài trăm trượng, khẽ vẫy cánh, từ rất xa cũng nhìn thấy được.
Ba nàng Trương Ngạo Tuyết thấy vậy bật cười, an tâm chờ đợi. Khoảng chừng rất lâu sau, từ xa xa dưới bầu trời đen ngòm đột nhiên nổi lên một chùm hào quang ngũ sắc đang nhanh chóng bay thẳng đến nơi này.
- Sư phụ đến rồi, sư phụ đến rồi.
Thanh âm cao hứng do Hải Nữ phát ra, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh cũng lộ ra nụ cười mỉm. Giây lát sau, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi kề vai đến, hai bên sau khi gặp mặt nói vài câu khách sáo, rồi kể lại tình hình sau khi chia tay.
Hiểu rõ tình hình hai bên rồi, Lục Vân nói:
- Theo tình hình trước mắt, chúng ta dường như rơi vào một âm mưu nào đó, tầm mắt bị sương mù che phủ. Hiện nay, chúng ta đã càng lúc càng gần với chân tướng, chỉ cần lấy được tấm cờ lệnh của Hắc Vực, tập trung đủ bốn dạng thần khí thì có thể giải mở được ảo diệu bên trong đó.
Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm nói:
- Từ khi bước chân vào trong thế giới hiện tại, ta luôn thấy mọi chuyện đều quái lạ, phảng phất chỗ nào cũng không ổn, chỉ có điều nào ra không được.
Bách Linh khuyên nhủ:
- Không cần phải nghĩ nhiều, có chuyện gì thời cơ thích hợp đến thì sẽ tự có kết quả.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Trước mắt chúng ta phải lấy cho được cây cờ trong tay Hắc Vực, lấy lại quyền chủ động khống chế về tay mình đã, đến lúc đó giải mở được tất cả mọi chuyện thì muốn nghĩ ra phương pháp ứng phó có thể được.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Tâm Nghi nói có lý, chúng ta trước tiên ứng phó với cửa quan Hắc Vực đã, sau đó mới nói đến những chuyện khác. Đi thôi.
Cất bước đi trước dẫn đường, Thương Nguyệt dẫn năm người bay thẳng vào trong con mắt quỷ dị kia, chớp mắt đã xuyên qua một cửa giới hạn, sáu người liền xuất hiện ở trong một đường hầm. Trên đường tiến lên, sáu người đi luồn qua những đường hầm quanh co tới lui, nhanh chóng đi đến một hang động thật lớn.
- Chính là chỗ này rồi, khi trước muội đã qua nơi này.
Dừng lại, Thương Nguyệt nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, nói với những người bên cạnh.
Đánh giá qua cảnh tượng trước mặt, năm người Lục Vân hơi biến sắc mặt, có phần kinh ngạc ít nhiều trước sự quỷ bí của Hắc Vực.
Bách Linh nhìn những vong hồn quỷ dữ đang chịu tội ở trong bể lửa, cau mày nói:
- Những oan hồn quỷ dữ này đến từ chỗ nào?
Thương Nguyệt đáp:
- Theo những lời nói ngày trước của vua Hắc Vực, ở đây chia thành ba tầng, trước mắt chính là tầng thứ nhất, oan hồn toàn bộ đến từ thành Hắc Ám, quỷ hồn ở tầng thứ hai toàn bộ đến từ Kính Ảo thời không, tầng thứ ba chắc đến từ chỗ Minh Sát Hung Thần.
Bách Linh kinh ngạc nói:
- Theo những gì Kính chủ Ảo Ảnh đã từng nói, đệ tử thực lực của thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không có thể chết đi sống lại, vĩnh viễn bảo trì được nhân số đã định, làm sao nơi này lại có được hồn phách của bọn họ?
Trương Ngạo Tuyết trả lời:
- Chuyện này muội cũng đã từng nghe được, nhưng phân tích từ tình hình trước mắt, trong vua Hắc Vực và Kính chủ Ảo Ảnh phải có một người nói hoang đường. Còn về nguyên nhân nói hoang thì còn chưa xác định được.
Diệp Tâm Nghi nhìn quanh một vòng, cảm ứng không thấy một chút khí tức xa lạ nào, trong lòng có phần nghi hoặc mở miệng nói:
- Nơi này là Hắc Vực, vì sao không thấy có một đệ tử Hắc Vực nào? Lẽ nào ngoại trừ vua Hắc Vực ra, nơi này không hề có bất kỳ sinh mạng nào sao?
Vấn đề này khiến cho người ta phải suy tư, ai cũng không thể nào khẳng định được tình hình bên trong.
Nhưng đúng lúc này, từ cái miệng giữa hư không vang lên thanh âm của vua Hắc Vực:
- Nói không sai, nơi này ngoại trừ bản vương ra, hoàn toàn không hề có bất kỳ đệ tử hay quỷ sứ nào cả.
Sáu người nghe vậy, quay đầu nhìn quanh lại không thấy được hình bóng của vua Hắc Vực, Thương Nguyệt lên tiếng:
- Nói như vậy, ngươi chẳng phải là người đơn độc cô tịch sao?
Giữa hư không, vua Hắc Vực trả lời:
- Hắc Vực chính là nơi hội tụ của hồn phách, không cần phải thủ giữ, có ta là đủ rồi.
Thương Nguyệt không đáp, liếc Lục Vân và những người khác, chờ đợi bọn họ phát biểu ý kiến. Bách Linh trong lòng có điều không hiểu, hỏi lại:
- Vua Hắc Vực, ta hỏi ngươi, lời nói của chủ Kính Ảo thời không có đúng hay không?
Vua Hắc Vực trả lời:
- Điều ta và Ảo Ảnh nói đều không hề giả trá, nhưng các ngươi không biết được bí ẩn ở bên trong mà thôi. Trong Song Cực Thiên, thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không nhân số luôn giữ ở mức cố định, một người chết đi sẽ sống lại một người khác, hồn của người chết rồi sẽ quay về Hắc Vựa, người phục sinh kia chỉ có bề ngoài mà thôi, giữ được tu vi và bản tính, ký ức có trước đây hoàn toàn biến mất, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Diệp Tâm Nghi kinh hãi vô cùng, cất tiếng hỏi:
- Trên thế gian lại có chuyện quái lạ như vậy sao, ngươi quả thực là nói chuyện lung tung.
Vua Hắc Vực hoàn toàn không tức giận, giọng nói vẫn bình tĩnh đáp lời:
- Thế giới rộng lớn kỳ quái ly kỳ, ngươi không biết được hoàn toàn không phải là không có chuyện như vậy. Ngày hôm nay các ngươi đến đây, chắc chắn là vì Tụ Linh kỳ rồi, không biết các ngươi dự tính giao dịch hay cưỡng đoạt đây?
Thấy vua Hắc Vực nói thẳng vào chủ đề, Lục Vân tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng, mỉm cười đáp:
- Giao dịch như thế nào, ngươi hãy nói nghe xem thế có được không?
Giữa hư không, vua Hắc Vực đáp:
- Giao dịch chính là dùng vật đổi vật, mỗi người thu lấy theo nhu cầu.
Thương Nguyệt nói:
- Chúng ta đến đây không phải là muốn sinh sự, ngươi có điều kiện thế nào thì đừng ngại nói thẳng ra đi, để chúng ta suy nghĩ một chút.
Câu này vừa nói ra, trong động liền bình lặng một khoảng ngắn, rõ ràng vua Hắc Vực đang suy xét chuyện này.