Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có vài phần bất an. Cấm chỉ ở nơi quỷ dị này vẫn luôn vững vàng ngăn chặn sự khôi phục chân nguyên trong cơ thể chàng, điều này chắc chắn là một tín hiệu nguy hiểm. Vật mà bây giờ chàng dựa vào còn không nhất định có hiệu quả, vì thế trong lòng chàng cũng chỉ nắm vững bảy phần, dù sao điều này cũng quan hệ đến sự thanh bạch của Diệp Tâm Nghi. Đưa tay vào trong lòng, Lục Vân lấy ra cuộn tranh, hai tay từ từ mở nó ra.
Tam Nhãn Ma Lộc thấy vậy, ánh mắt kinh hãi nói:
- Đây là thứ đồ chơi gì đây?
Lục Vân cười tà dị đáp:
- Thế nào rồi? Sợ rồi phải không?
Trong tiếng cười châm chọc, Lục Vân mở hết bức tranh.
Lập tức, ánh trắng ngập tràn khắp cả động, vô số bụi li ti màu xanh lam hệt như những điểm sáng nhanh chóng bị hút vào bên trong bức tranh, nhanh chóng biến mất không thấy. Như vậy, chân nguyên trong cơ thể Lục Vân và Diệp Tâm Nghi nhanh chóng tăng lên, chỉ trong giây lát đã khôi phục lại như trước.
Tam Nhãn Ma Lộc vẻ mặt biến hẳn, rống lên giận dữ:
- Đáng ghét, không ngờ ngươi lại cướp được Vạn Tượng Cổ Họa của Kính Ảo thời không, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Gào lên một tiếng, Tam Nhãn Ma Lộc vung tay đánh lên, nắm đấm khổng lồ hệt như một quả cầu lửa đánh trúng vào một chỗ nham thạch nhô ra ở trên giường đá.
Lập tức, chỉ nghe thấy một thanh âm to lớn vang lên, bụi đá tung tóe, mảnh đá văng khắp nơi.
Lục Vân bật cười lạnh lẽo, ánh mắt lấp lánh phát ra một chùm Ý Niệm Thần Ba mật độ cao lập tức đánh trúng vào đại não của Tam Nhãn Ma Lộc.
Đồng thời, Lục Vân lắc mình xông đến, trong mắt toát ra ánh lạnh, tàn khốc nói:
- Ta đã từng nói qua, một khi ngươi mất đi bình phong thì hạn chết của ngươi cũng đến rồi.
Tam Nhãn Ma Lộc trong mắt toát ra sự kinh hoàng, thẹn quá hóa giận trả lời:
- Tiểu tử chớ ngông cuồng, ai sống ai chết còn phải so qua mới biết được.
Còn đang nói, trên trán của Tam Nhãn Ma lộc lóe lên ánh đỏ, con mắt dựng đứng kia phát ra một chùm ánh sáng sắc bén bắn thẳng đến ấn đường của Lục Vân.
Phất tay đỡ lấy, lòng bàn tay phải của Lục Vân hiện ra Hóa Hồn phù, hai luồng sức mạnh trái ngược hẳn nhau giằng co giữa không trung.
Trợn mắt tức giận, Tam Nhãn Ma Lộc toàn thân cơ thịt run rẩy, ánh sáng màu đỏ thông qua cơ thịt toàn thân hội tụ lại trên đỉnh đầu, hình thành một ngọn lửa đỏ, nhìn thật uy vũ mà bá đạo. Lục Vân tay trái rảnh rang sau khi cất giữ được bức tranh, lòng bàn tay hướng lên có vòng sáng điện chớp nhiễu, chàng đang thi triển Lôi Thần quyết, chớp mắt đã phát xuất một luồng chớp điện to vài thước đánh trúng vào thân thể của Tam Nhãn Ma Lộc.
Từ lúc đó, chỉ thấy Tam Nhãn Ma Lộc gào thét điên cuồng, thân thể run rẩy kịch liệt, bị đánh bay ngay tại chỗ. Lục Vân đuổi sát theo sau, cừu hận trong lòng của chàng nồng đậm nhất trong bốn năm trở lại đây tự nhiên khiến chàng không thể bỏ qua được. Tam Nhãn Ma Lộc thân thể bị trọng thương, nhưng thực lực cực mạnh, cố gắng không bị lùi lại, ngay trước khi Lục Vân truy đến gần, thân thể đột nhiên uốn bay lên, né tránh được Lục Vân.
- Muốn chạy, ngươi cho là còn có hy vọng sao?
Vừa qua đã quay lại, Lục Vân hệt như bóng quỷ xuất hiện trước mặt Tam Nhãn Ma Lộc, trong mắt ẩn chứa sự tàn khốc.
Vừa kinh hãi vừa tức giận, Tam Nhãn Ma Lộc không ngờ được thực lực đáng sợ như vậy của Lục Vân, trong lòng cảm thấy rất bất ổn.
- Tiểu tử, chớ có đắc ý, ngươi hãy quay đầu lại nhìn nữ nhân của ngươi xem, tình hình của cô ta còn xấu hơn ta đó.
Lục Vân nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Tâm Nghi nằm trên giường đang cố gắng giãy dụa, tư thế có phần hấp dẫn người, nhưng tình hình lại vô cùng bất ổn. Té ra trước đây một quyền của Tam Nhãn Ma Lộc vừa hay tác động đến một số cơ quan nào đó, khiến cho giường đá nhanh chóng hạ xuống, lúc này đã ngang bằng với mặt đất, trải qua một lúc nữa sẽ chìm hoàn toàn vào trong đất. Đến lúc đó tình hình như thế nào, ngoại trừ Tam Nhãn Ma Lộc thì ai cũng không biết.
Phát hiện điểm này, Lục Vân giận tím cả mặt, gằn giọng nói:
- Ngươi đáng chết!
Hai tay chắp lại hình chữ thập rồi giang ra, Lục Vân trong lúc phẫn nộ quên cả khống chế, sức mạnh có thể vận dụng được trong thân thể phân ra kéo động, từ đó sinh ra vặn uốn không gian, mạnh mẽ xé nát Tam Nhãn Ma Lộc đang sống động trước mắt thành từng mảnh. Thời khắc đó, trong mắt Tam Nhãn Ma Lộc lóe ra ánh khủng khiếp, y tuy toàn lực tranh đấu nhưng cũng không thoát khỏi được một chiêu công kích của Lục Vân, chỉ trong sát na đã bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.
Phát hủy địch nhân xong, Lục Vân vội vàng quay người hạ xuống trên giường đá.
- Tâm Nghi, không cần phải hoảng sợ, ta đang bên cạnh muội.
Trong lúc nói, Lục Vân tra xét qua vòng sáng đang khóa chặt tứ chi của nàng, phát hiện đó là một loại khóa kỳ dị đặc biệt, không dễ dàng khai mở được.
Thấy Lục Vân đến bên, Diệp Tâm Nghi lập tức thư giãn khóc lóc la mắng:
- Huynh không có lương tâm, huynh khi dễ muội, huynh không cần muội chút nào cả, huynh …
Lục Vân bật cười khổ sở lên tiếng an ủi:
- Tâm Nghi, có uất ức gì trong lòng thì chờ sau khi ta giải mở được khóa cho muội rồi hãy phát tiết cũng chưa muộn. Bây giờ giường đá đang nhanh chóng hạ xuống, ta đã cảm ứng được bên dưới có nguy hiểm, chúng ta không có nhiều thời gian.
Diệp Tâm Nghi nghe vậy thì nước mắt tức thì chảy ra, la lên:
- Huynh đi đi, muội không cần huynh lo, dù sao thì muội cũng không phải là người gì của huynh, không cần huynh ở nơi này giả hươu giả vượn làm gì.
Lục Vân biết nàng chỉ cố ý nói thế, đành cười cười làm lành, đồng thời nghĩ cách giải mở khóa của nàng. Đây là lần đầu tiên gặp phải loại khóa như vậy, Lục Vân cần thời gian phân tích, vì thế tỏ ra có phần chậm chạp. Lại thêm giường đá không ngừng hạ xuống, bên dưới truyền lại khí tức nguy hiểm, Lục Vân càng thêm lo lắng bất an. Cứ như vậy, đợi đến khi chàng giải mở được hai tay cho Diệp Tâm Nghi, giường đá đã hạ xuống gần năm trượng, bốn bề xuất hiện một cái đầm nước xanh biếc. Bên trên, lổ hổng của giường đá trước kia lúc này đã đóng lại, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi bị vây chặt trong một huyệt động đóng kín, bên dưới cách mặt nước đã chưa đầy một trượng.
Ngồi lên, Diệp Tâm Nghi hệt như một đứa bé không hài hòa với Lục Vân, hai tay không ngừng đấm vào ngực của chàng, miệng không ngừng khóc lóc la mắng. Lục Vân vừa an ủi nàng, vừa vận công giải mở khóa ở hai chân của nàng, cuối cùng ngay trước khi giường đá ngang bằng với mặt nước cũng đã giải thoát được cho Diệp Tâm Nghi.
Đứng lên, Lục Vân liếc quanh bốn bề, nhắc nhở:
- Tâm Nghi, không được náo loạn, nước đầm này có chất kịch độc, có thể nuốt hồn đoạt phách, một khi rời xuống thì thần tiên cũng khó mà thoát được.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt biến hẳn, lập tức thôi khóc lóc, hỏi lại:
- Bây giờ giường đá sắp sửa chìm xuống mặt nước, chúng ta phải làm thế nào đây?
Lục Vân liếc lên trên đầu, trầm giọng nói:
- Chúng ta phải rời theo hướng bên trên.
Nói rồi kéo tay ngọc của nàng bay lên, khi đến gần vách đá trên đầu thì vung tay phải đánh ra một chưởng.
Một âm thanh to lớn vang lên, đá nát lăn xuống nhưng không hề xuất hiện cửa mở như hai người tưởng tượng trong lòng.
Lục Vân ánh mắt khẽ biến, kinh ngạc nói:
- Nham thạch thật cứng rắn, không có thần binh trong tay thì muốn rời đi cũng có phần khó khăn.
Diệp Tâm Nghi không an lòng nói:
- Thế thì chúng ta không phải sẽ không ra ngoài được sao?
Lục Vân lắc đầu đáp:
- Không, có thể ra ngoài nhưng phải phí thêm thời gian. Bây giờ …
Thanh âm chợt dừng, Lục Vân cúi đầu quan sát, chỉ thấy giường đá đã chìm hoàn toàn vào trong, nước hồ đang bắt đầu nhanh chóng dâng lên.
Diệp Tâm Nghi thấy chàng đột nhiên dừng lại, trong lòng không khỏi thấy kỳ quái, nhịn không được cúi đầu liếc xuống:
- Không hay rồi! Nước đầm đã dâng lên gần rồi.
Lục Vân khẽ cau mày lại, trầm ngâm:
- Nơi này có phần kỳ dị đặc biệt, thật ra đây là nơi nào vậy?
Diệp Tâm Nghi thấy chàng không chút hoang mang, thúc giục:
- Nhanh nghĩ ra biện pháp đi, chậm chút nữa sẽ không còn kịp đó.
Lục Vân thấy nàng nóng nảy như vậy, không nhịn được cười nói:
- Vừa rồi ai mới là người náo loạn không để cho ta cứu đây?
Diệp Tâm Nghi đỏ mặt, giảo biện lại:
- Nào có đâu, huynh chỉ nói hươu nói vượn.
Lục Vân bật cười thương xót, tay phải đặt trên eo của nàng, hai tay kéo thân thể mềm mại của nàng vào trong lòng, thân mật nói bên tai của nàng:
- Có ta ở bên cạnh, muội còn sợ nguy hiểm chăng?
Diệp Tâm Nghi mặt mày nóng bừng, tay ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cổ chàng, hơi thở như lan nhìn chàng, trong mắt vừa xấu hổ vừa vui mừng.
Lục Vân tim đập nhanh hơn, nhìn hai tròng mắt sáng rỡ như nước của nàng, nhỏ giọng nói:
- Tâm Nghi, muội sẽ không hối hận phải không?
Diệp Tâm Nghi ánh mắt lấp lánh, thẹn thùng thiếu nữ khiến nàng vài lần muốn dời mắt đi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Thời khắc này, Diệp Tâm Nghi biết rằng nếu như bản thân chọn lựa né tránh, không dám nhìn thẳng tình yêu trong lòng thì nàng sẽ vĩnh viễn mất đi chàng. Chỉ có hai người với nhau thì thực ra không dễ có cho cả hai người. Nếu như trong tình hình như vậy cũng không cách nào biểu lộ được tình yêu ở trong lòng của mình ra, một khi quay lại với những người khác, chắc chắn sẽ không còn có thêm cơ hội nữa.
Đã suy nghĩ như vậy, Diệp Tâm Nghi lấy hết dũng khí, vẻ mặt xinh đẹp hấp dẫn nói:
- Huynh có đành nhìn muội một mình cô độc cả đời không?
Chầm chậm nhích đến gần, Diệp Tâm Nghi ánh mắt đầy vẻ xấu hổ, khóe miệng tràn ra mùi hương. Lục Vân vẻ mặt kỳ dị, cười mà như không, nét mặt sượng sùng cứng ngắc, rõ ràng không quá thích ứng với bộ dạng xinh đẹp động lòng người như vậy của Diệp Tâm Nghi. Đương nhiên, ngoại trừ không thích ứng ra, trong lòng chàng cũng có vài phần chờ đợi, dù sao Diệp Tâm Nghi cũng là Dao Trì thánh nữ, không hề kém sắc chút nào với ba vợ yêu của chàng, nói không mê nàng là lừa người mà thôi.
Dời ánh mắt đi, Lục Vân liếc xuống nước đầm dâng lên, phát hiện khoảng cách với vị trí của hai người đã không tới một trượng, trong lòng biết thời gian sắp hết. Diệp Tâm Nghi quan sát vẻ mặt của Lục Vân, biết chàng đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, lập tức tiến thêm một bước nữa, đôi môi đỏ hồng dụ người chỉ còn cách môi của Lục Vân chưa đầy hai tấc. Đây là một cự ly khá mập mờ, Diệp Tâm Nghi đã sớm đỏ mặt như ngọc, nhưng nàng lại vẫn hết sức kiên trì. Thời khắc này đối với hai người hệt như một cuộc chiến tranh không có khói súng, một kiểu so tài âm thầm, trực tiếp quan hệ đến vận mệnh cuối cùng của nhau.
Lục Vân khẽ thở dốc, quay lại nhìn nàng, khẽ nói:
- Tâm Nghi, nguy hiểm đến gần rồi, muội có sợ chăng?
Diệp Tâm Nghi khẽ lẩm bẩm:
- Nguy hiểm khiến cho đôi lòng chúng ta dần dần đến gần, muội không muốn sợ hãi, mà là huynh …
Lục Vân tâm thần chấn động, kiên trì cố gắng đối với chàng mà nói cũng là một loại chịu tội.
Khi mọi thứ đến gần, không cách nào né tránh, làm sao không tìm cho bản thân mình một lý do để làm nhẹ tình cảm đang đè nén trong lòng.
- Tâm Nghi …
Tiếng kêu đơn giản ẩn chứa quá nhiều hàm nghĩa.
Khi nước hồ đã dâng lên đến gần, Lục Vân liền ôm chặt Diệp Tâm Nghi, không chút do dự hôn lên đôi môi của nàng. Thời khắc đó, Diệp Tâm Nghi thân thể chấn động, thẹn thùng vô cùng, động tình liếc chàng một cái, sau đó liền nhắm chặt đôi mắt sáng lại. Lục Vân tâm tình phức tạp vô cùng, không nói được là cao hứng hay là lo lắng, hoặc có lẽ có cả hai phần, nhưng chàng vẫn chọn lựa đối mặt. Đối với tình cảm, Lục Vân không coi là quân tử, khả năng này có lẽ là bản tính của chàng, cũng có thể người tài ba chính là như vậy.
Rất nhanh, nước đầm che phủ lấy thân thể cả hai người. Lục Vân bố trí kết giới phòng ngự, ôm thật chặt Diệp Tâm Nghi vào trong lòng, ở trong lòng nước còn chưa biết này, cả hai buông bỏ mọi thứ, dùng động tác thực tế để biểu đạt tình cảm trong lòng. Ở trong nơi tuyệt vọng, Lục Vân và Diệp Tâm Nghi không chút lo lắng, ngược lại quý trọng từng giây từng phút ở nơi này, bởi vì những hồi ức của họ thật là ngọt ngào.