Bật cười quỷ quái, Tà Vũ đột nhiên lùi lại, từ xa xa âm thầm nhìn Từ Tĩnh, cười âm hiểm nói:

- Chiến đấu như vậy không có ý nghĩa, chi bằng chúng ta phân thắng bại trong một chiêu, cũng để định sinh tử, ngươi có tình nguyện hay không?

Từ Tĩnh hừ khẽ nói:

- Ta vì sao phải nghe theo lệnh của ngươi?

Tà Vũ cười nói:

- Ngươi sợ chết không dám tỉ thí?

Từ Tĩnh quát lên:

- Nói bậy, ta chỉ không muốn rơi vào quỷ kế của ngươi.

Tà Vũ nói:

- Như vậy, ngươi hãy ra quy định, chúng ta một chiêu phân sinh tử.

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Tà Vũ, Từ Tĩnh không cam tâm giận dữ nói:

- Tỉ thí thì tỉ thí, ta lẽ nào còn sợ ngươi?

Tung mình bay lên, Từ Tĩnh thu thế chuẩn bị, toàn thân ánh sáng hội tụ dự tính thi triển tuyệt kỹ mạnh mẽ nhất – Băng Hỏa trảm, dùng một chiêu phân định thắng thua.

Tà Vũ ánh mắt quỷ dị, trừng trừng Từ Tĩnh, toàn thân ánh xanh lay động nhanh chóng xuất hiện hai bóng ảo ảnh chia ra trái phải sau lưng, chính là một con chim lạ và một con thú lạ, xem ra có chút quen mắt nhưng lại như có như không.

Giận dữ trừng Tà Vũ, Từ Tĩnh vẻ mặt âm lạnh quát to:

- Băng Hỏa trảm, quỷ thần tàn. Xem chiêu!

Hai tay giơ cao đột nhiên hợp lại, Băng Hỏa thần quyết phát xuất sức mạnh cực dương cực cương và khí cực âm cực lạnh dung hợp thành một tạo nên một luồng sức mạnh to lớn, cùng với uy thế băng và lửa không gì chống nỗi, mang theo sức mạnh trời cao diệt núi sông, hệt như một thanh thần kiếm rẻ trời chém thẳng xuống đầu của Tà Vũ. Nhìn một chiêu chém xuống, Tà Vũ vẻ mặt cười tươi ngưng lại, thay vào đó là một sự kinh ngạc cùng với cảm giác bất an. Rống to một tiếng, Tà Vũ không dám chần chừ, đầu chim hướng thẳng đến đột nhiên mổ ba cái mãnh liệt, sau đó bắn thẳng mình đến, dùng thân thể làm vũ khí để tấn công Từ Tĩnh. Phương thức công kích như vậy có phần quái dị, Tà Vũ rõ ràng có phần lo sợ Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh, vì sao còn mạnh mẽ xông lên?

Từ Tĩnh hoàn toàn không để ý đến điều này, hắn chỉ tập trung tinh thần mang hết sức mạnh cùng với quyết tâm phải giết chết địch thủ để phát huy Băng Hỏa trảm đến cực hạn, gắng sức một chiêu phải thắng để tiêu diệt địch nhân. Biện pháp như vậy không phải là ngu xuẩn nhưng cũng hoàn toàn không sáng suốt. Từ Tĩnh một lòng tiêu diệt địch nhân lại sơ ý bỏ qua một số chi tiết trọng yếu trong khi giao chiến, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến kết cục cuối cùng.

Sát na thời gian lập tức trôi qua, Tà Vũ và Từ Tĩnh gặp nhau giữa không trung, thế công mạnh mẽ tụ lại một chỗ xuất hiện khoảng ngưng lại ngắn ngủi.

Theo sự mà luận, Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh dung hợp sức mạnh của băng và lửa, uy lực của nó mạnh mẽ đến kinh người, cơ hồ không gì chống được. Công kích của Tà Vũ chia thành hai bộ phận, thứ nhất là ba cú mổ của cái miệng sắt hình thành ba luồng kình khí sắc bén, tất cả liên kết thành một chuỗi, trong lúc tiến lên từ từ dung hợp hóa thành một luồng sức mạnh kinh trời. Bộ phận thứ hai chính là xung kích bằng thân thể của Tà Vũ, xem ra lỗ mãng nhưng lại ẩn chứa huyền bí, theo sát phía sau đợt công kích thứ nhất, tạo nên một quá trình tích lũy tăng thêm.

Khi sức mạnh công kích của hai bên tập trung thành một, Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh liền thể hiện thực lực không tầm thường, lập tức đánh nát đợt công kích thứ nhất của Tà Vũ, chém thẳng đến thân thể đang xông đến của Tà Vũ. Lúc này, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, đợt công kích thứ hai gặp nhau mãnh liệt, theo quán tính xông đến phối hợp với thực lực to lớn khiến cho hai bên va chạm vào nhau liền kích hóa, từ đó phát nổ, sóng ánh sáng hủy diệt bao trùm khu vực phương viên vài chục trượng. Ở trung tâm của vụ nổ, sương khói cuồn cuộn, làn sáng rọi khắp chung quanh, dòng khí mạnh mẽ tán loạn khắp nơi, hình thành vô số vùng xoáy, tùy lúc đều có thể nuốt chửng các sinh mạng.

Từ Tĩnh cách trung tâm vụ nổ chừng vài trượng, tuy chịu ảnh hưởng nhất định nhưng lại không đủ tạo thành uy hiếp trọng đại với hắn. Tà Vũ dùng thân thể làm vũ khí, khi tiến công thì ở vào chỗ hiểm, không những bị Băng Hỏa trảm đánh trọng thương còn phải nhận một phần lớn sức hủy diệt của trung tâm vụ nổ. Thời khắc đó, Từ Tĩnh cảm ứng được rõ ràng, thân thể của Tà Vũ bị Băng Hỏa trảm chém nát hóa thành mưa máu đầy trời, khí tức toàn thân cũng lập tức biến mất, dường như đã bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.

Vì thế, Từ Tĩnh rất cao hứng cười lớn nói:

- Ta còn cho là ngươi có nhiều bản lĩnh, té ra bất quá cũng như vậy mà thôi … A? Sao lại như vậy!

Tiếng cười đắc ý biến thành tiếng kêu to, Từ Tĩnh thân thể run rẩy, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống trước ngực, một cái lổ to chừng nắm tay xuất hiện ở vị trí của trái tim, một lượng lớn máu tươi đang tuôn trào ra ngoài thân thể.

Ngửng đầu lên, Từ Tĩnh sắc mặt tái nhợt, xoay người nhìn lại phía sau, chỉ thấy cái mỏ sắt dài dài của Tà Vũ đang nhóp nhép nuốt lấy tim của mình. Bật cười đau thương, Từ Tĩnh gằn giọng nói:

- Vì sao như vậy? Ngươi rõ ràng chết dưới Băng Hỏa trảm của ta rồi mà.

Tà Vũ ăn hết trái tim của Từ Tĩnh rồi còn thòm thèm, cười âm hiểm đáp:

- Ta đúng là chết dưới Băng Hỏa trảm của ngươi, nhưng đó chỉ là một sinh mạng của ta mà thôi.

Từ Tĩnh kinh hãi giận dữ nói:

- Câu này có nghĩa là gì?

Tà Vũ bật cười hăng hắc đáp:

- Ý của ta rất đơn giản, ta không chỉ có một tánh mạng, đáng tiếc ngươi biết được thì quá trễ rồi.

Dứt lời, Tà Vũ lóe lên xông đến kéo gần khoảng cách vài trượng giữa hai bên, cái mỏ sắt dài dài chớp động rất nhanh giống như một thanh kiếm bén, để lại vô số vết thương trên người của Từ Tĩnh.

Gầm thét tức giận, Từ Tĩnh trong lòng đầy hận thù, khi cơ thịt của thân thể rơi vào tình hình từ từ hoại tử, trong não liền hiện ra ý nghĩ cả hai cùng chết.

Tà Vũ không rõ điều suy nghĩ trong lòng của Từ Tĩnh, vừa tham lam nuốt lấy máu thịt của Từ Tĩnh, vừa trào phúng nói:

- Mùi vị không tệ, điều này khiến ta nhớ lại thời gian khoái lạc tự do tự tại khi xưa.

Từ Tĩnh giận đến phát cuồng, tức tối nói:

- Đi chết đi!

Thân thể tiến lên, Từ Tĩnh trong tình trạng lửa giận bừng bừng không còn để ý đến điều gì nữa, thân thể thoáng cái đã va chạm vào Tà Vũ, hai tay ôm chặt lấy cổ của nó, sau đó bắt đầu thúc động chân nguyên trong cơ thể.

Thời khắc đó, Từ Tĩnh đã quên đi nhân thế tốt đẹp, quên đi lý tưởng trước đây của mình, một lòng muốn cùng địch nhân chết đi, hắn không tiếc hủy diệt nguyên thần thu lấy sức mạnh đủ dùng.

Tà Vũ có phần kinh ngạc, mơ hồ phát hiện không ổn vội vàng cố gắng phản kháng, ý đồ muốn thoát khỏi sự dây dưa của Từ Tĩnh, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi.

Một âm thanh to lớn vang lên, trời đất lắc lư, cơn cuồng phong đáng sợ lập tức khuếch tán cùng với tiếng kêu thảm không cam lòng và hận thù để lại, chớp mắt đã tiêu tan thành mây khói. Cảnh tượng này khiến tất cả khiếp hãi, không những con chim lạ ba đầu trên không trung có phần tức tối, bảy đại cao thủ của Đằng Long cốc càng thêm phẫn nộ, cảm thấy vô cùng đau lòng với kết cục của Từ Tĩnh.

- Từ Tĩnh!

Tiếng la đau thương của Tứ trưởng lão vang lên, trước đây ông đã đồng ý cho Từ Tĩnh ra mặt, nhưng ai ngờ Từ Tĩnh lại rời đi đầu tiên. Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ sở, ông đã sớm biết được kết quả, đã từng cố ý an bài Từ Tĩnh theo mọi người ẩn mình, ý đồ thay đổi vận mạng của Từ Tĩnh, nhưng kết quả vẫn chưa hề thay đổi. Gầm nhẹ một tiếng, con chim lạ ba đầu vô cùng bất mãn, phát xuất tin tức tấn công mãnh liệt, thôi thúc mười bốn con thú lạ còn lại tăng mạnh sức công kích. Đến lúc này, Băng Tuyết lão nhân và Tam trưởng lão lập tức rơi vào tình hình bất ổn, hai người đều đã bị trọng thương, lập tức rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Phương Mộng Như tâm tình nóng nảy, lớn giọng nói:

- Đại sư huynh, Tứ sư huynh không còn ổn rồi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

- Địch nhiều ta ít, muốn xoay chuyển cục diện tất phải trả một giá lớn.

Phương Mộng Như vội vàng nói:

- Chỉ cần có thể xoay chuyển tình thế, có trả giá đắt một chút cũng hoàn toàn không quan hệ.

Triệu Ngọc Thanh khổ sở trả lời:

- Không phải là giá trả lớn mà là giá trả thảm trọng.

Phương Mộng Như nghe vậy biến sắc, dường như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Triệu Ngọc Thanh, đáy mắt toát ra vài phần đau thương.

Băng Thiên nói:

- Trận chiến này không chết là sống, không thể nào do dự nữa. Ba vị trưởng lão nghe lệnh, toàn lực phản kích, không tiếc gì cả.

Nhị, Tam, Tứ trưởng lão đồng thanh đáp ứng, ai nấy gia tăng tu vi đến mức cực hạn, bền gan không sợ gì cả, quyết tâm tiến lên dũng cảm khiến mọi người khiếp sợ, tạo nên sự chú ý của địch nhân. Rống lên một tiếng, con chim lạ ba đầu phát ra tiếng kêu quái lạ hệt như thiên lôi giáng xuống, lập tức áp chế được khí thế do ba vị trưởng lão phát xuất, truyền ra tín hiệu tiến công cuối cùng. Giữa chiến trường, mười bốn con thú lạ trở nên điên cuồng, không ít con trong số đó đều đã bị thương nhưng cũng không hề nghĩ nhiều, điên cuồng triển khai giao tranh sinh tử với sáu đại cao thủ của Đằng Long cốc, không hề có một chút kỹ xảo và thối lui, hoàn toàn dùng phương thức đánh nguyên thủy nhất.

Đối mặt với loại công kích này, Băng Tuyết lão nhân là người đầu tiên gặp phải tai ương, bị hai con thú lạ giáp công, ông ta lập tức rơi vào tuyệt cảnh, thân thể có nhiều vết thương rỉ máu, kinh mạch trong thân thể hơn nửa bị đánh đứt, nguyên thần cũng bị trọng thương. Để hóa giải nguy hiểm, Băng Tuyết lão nhân mạnh mẽ gia tăng chân nguyên, cố gắng né tránh tiến công của địch nhân, phấn lực phản kích lần cuối cùng. Phương Mộng Như trong lòng lo lắng cho an toàn của Băng Tuyết lão nhân, ra tay không hề lưu tình, mỗi chiêu mỗi thức đều có uy lực kinh người, triển khai một trận chém giết liều chết với địch nhân trước mặt.

Triệu Ngọc Thanh và Băng Thiên cố gắng chém giết, hai người trước đây còn lưu lại chút sức lực, lúc này đã toàn lực triển khai, chỉ giây lát đã giết chết hai con thú lạ, khiến cho những con còn lại chấn động trong lòng.

Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão gầm giận rung trời, mang tâm thế không thành công cũng thành người, cả hai ra tay toàn là tuyệt chiêu triển khai giao chiến với địch nhân, chiến huống thảm liệt khiến người ta khó mà quên được.

Tam trưởng lão cơ thể huyết nhục đã bị hủy, nguyên thần bám vào trên kiếm. Sau khi chứng kiến cái chết của Từ Tĩnh, ông đã nhìn thông tỏ được sinh mạng, quyết ý dùng nguyên thần còn sót lại của mình để tranh thủ thêm chút hy vọng sinh tồn cho đồng bạn. Có tâm lý như vậy rồi, Tam trưởng lão bắt đầu chọn lựa mục tiêu, sau một phen quan sát, ông chọn lựa một con thú lạ đã bị thương, sau đó triển khai giằng co với nó đến chết cũng không thôi.

Thời gian từ từ trôi qua, kết cục từ từ hiện ra.

Khi Tam trưởng lão không tiếc hủy diệt nguyên thần phát xuất một chiêu cực mạnh, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão đồng thanh kêu lên thảm thiết, trong lòng có nỗi tiếc hận cùng cảm thương không nói ra lời. Một chiêu đó, Tam trưởng lão được như sở nguyện, tiêu diệt được con thú lạ đã chọn lựa, cũng coi như chết có ý nghĩa. Nhưng Tam trưởng lão hoàn toàn không biết được, cái chết của ông đã kích phát cơn giận của Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão, khiến cả hai cũng đi vào con đường tương tự, trước sau phát động công kích có tính hủy diệt, dùng sinh mạng làm giá để tiêu tiệt bốn con thú lạ, giảm bớt gánh nặng không nhỏ cho những người còn sống.

Đến lúc này, tám người phe Đằng Long cốc ra trận, bốn người đã chết. Mười sáu con thú lạ thì bảy chết chín bị thương, cảm xúc cả hai bên đều nóng nảy vô cùng.

Dưới tầng băng, Linh Hoa để ý đến tình hình giao chiến trên mặt đất, sau khi thu được tin tức Từ Tĩnh đã chết rồi, trong lòng vô cùng đau thương, nức nở nói:

- Vì sao lại như vậy, Từ sư huynh còn hãy non trẻ.

Tuyết Hồ than thở nói:

- Định mệnh là như vậy, thánh tăng đã từng lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc …

Gấu Bắc Cực nghi hoặc nói:

- Thánh tăng đã sớm biết được kết quả rồi?

Tuyết Sơn thánh tăng khổ sở nói:

- Ta tuy có ý giữ lại, bất đắc dĩ ý trời như vậy, đây chính là định mệnh.

Linh Hoa đau lòng nói:

- Thánh tăng, người nếu như có thể nhìn thấu được sống chết, thế người hãy nói cho chúng ta biết, giao chiến tiếp theo tình hình sẽ như thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Linh Hoa, vẻ mặt kỳ quái nói:

- Người biết phải nặng gánh, hiểu càng ít, con càng trải nghiệm tốt hơn.

Linh Hoa có phần kinh ngạc, mơ hồ có phần hiểu được, u oán thở dài nói:

- Ý của thánh tăng, Linh Hoa đã hiểu rõ.

Gấu Bắc Cực xen vào:

- Cô hiểu rồi nhưng ta còn chưa hiểu được.

Tuyết Hồ nói:

- Chớ vội, từ từ mà nhìn, chút nữa ngươi tự nhiên sẽ biết được.

Gấu Bắc Cực chần chừ một lúc, sau đó quan sát cẩn thận tình trạng trên mặt đất.

Rất lâu sau, ba vị trưởng lão Thiên Hoa phủ trước sau chết đi, điều này khiến gấu Bắc Cực và Linh Hoa rất bất ngờ, trong lòng vừa kinh hãi vừa giận dữ, còn có đau thương không có tên.

- Thánh tăng, vì sao lại như vậy? Mấy người sư thúc tổ có phải cũng …

Linh Hoa nghẹn ngào nóng nảy hỏi lại. Tuyết Sơn thánh tăng bật cười, lắc đầu không đáp.

Tuyết Hồ khẽ nói:

- Thật ra từ khi bắt đầu, thánh tăng đã nhắc nhở qua Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão, nhưng bọn họ hoàn toàn không lĩnh hội ý tứ của thánh tăng.

Gấu Bắc Cực:

- Thế bây giờ thì sao?

Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm nói:

- Kết cục định sẵn hà tất phải hỏi nhiều làm gì? Lời nói từ miệng của ta hoàn toàn không giống như điều các vị muốn nghe.

Linh Hoa kinh ngạc, lo lắng lên tiếng:

- Nói như vậy, sư tổ và sư thúc tổ bị nguy hiểm, ta phải đi hỗ trợ bọn họ.

Gấu Bắc Cực nói:

- Ta cũng đi.

Tuyết Hồ khuyên bảo:

- Không được lỗ mãng, kết quả của Từ Tĩnh lẽ nào mọi người đã quên rồi?

Linh Hoa nghe vậy chần chừ một lúc, cúi đầu nhìn Lâm Phàm bên cạnh, mơ hồ có phần không nỡ.

Gấu Bắc Cực kích động nói:

- Băng Tuyết lão nhân có ân với ta, ta không thể thấy ông ấy có nguy hiểm mà bỏ qua được.

Tuyết Hồ trả lời:

- Ngươi coi như có lòng hỗ trợ, nhưng ngươi có thể cứu được ông ấy chăng? Ngươi cứ như vậy xông ra ngoài, không những dễ dàng khiến mọi người bị lộ, ngược lại còn liên lụy bọn họ, ngươi thấy làm như vậy có đúng không?

Gấu Bắc Cực gầm lên giận dữ:

- Nhưng ta lo lắng.

Tuyết Hồ êm ái nói:

- Chúng ta không cảm thấy lo lắng sao?

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Được rồi, không cần phải tranh biện, tâm tình mọi người đều như nhau, nhưng vận mệnh của bọn họ thì chúng ta không thay đổi được, chỉ có thể trông cậy vào bản thân bọn họ. Bây giờ, hay là chúng ta hãy tập trung quan sát, thời điểm kết thúc đã nhanh đến rồi.

Thấy Tuyết Sơn thánh tăng nói vậy, gấu Bắc Cực cũng không tiện phản bác, chỉ đành buồn rầu ở yên tại chỗ. Linh Hoa vẻ mặt phức tạp, yên lặng trông chừng Lâm Phàm, tâm tình có phần thất thường. Tuyết Hồ hơi lạnh lẽo, yên lặng quan sát tình hình giao chiến trên mặt đất, thỉnh thoảng lại toát ra một chút sầu não.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play