Mẫu Đơn nghe vậy thất kinh, tra xét thật cẩn thận, chỉ thấy trong mưa máu đầy trời, một cái lông vũ trắng tinh như tuyết chập chờn trong gió, lấp lóe ánh sáng. Nhìn sơ qua, ánh sáng trên lông vũ đó hoàn toàn không mạnh mẽ, nhưng chỉ trong chớp mắt nhìn lại, lông vũ đó bộc phát ra hào quang chói mắt khiến người ta chỉ thấy một vùng trắng mênh mang.

Thời khắc đó, dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm xuất hiện trong lòng của Mẫu Đơn, nàng lập tức kêu to:

- Tân Nguyệt cẩn thận, nguy hiểm đó.

Cũng đúng lúc đó, Tân Nguyệt phát hiện không ổn, trên người ánh nhạt lóe lên, Bát Nữ Huyền Phượng giáp tự động xuất hiện.

Sau đó, ánh sáng mạnh mẽ ập đến, dòng khí mênh mông cuồn cuộn, sức trùng kích mạnh đến đáng sợ đánh trúng vào người Tân Nguyệt, lập tức đẩy nàng bay thẳng lên tầng mây cao vút. Bên này, lời nói của Mẫu Đơn còn chưa hết, ánh sáng trắng lung linh liền như nước thủy triều dâng lên, lập tức cuốn lấy thân thể của nàng, đánh cho nàng cả người rung rinh, toàn thân bị đẩy cao lên trên trời. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, không gian chấn động. Mọi thứ chỉ chớp mắt đã kết thúc khiến cho Dao Quang, Lâm Y Tuyết mấy người đang quan sát trong đầu mơ hồ, còn chưa hiểu được thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi.

Trước đây, mọi người ai nấy đều cảm thấy vui mừng với việc đánh lén thành công của Mẫu Đơn, ai ngờ chỉ chốc lát sau tình thế xoay chuyển, Tân Nguyệt và Mẫu Đơn cùng đồng thời bị đánh bay đi, điều này khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được.

Hình bóng loáng cái, Hoa Hồng không nói câu này đã xuất hiện trên tầng mây, đỡ lấy thân thể Mẫu Đơn.

- Ngươi thế nào rồi, thương thế làm sao?

Mẫu Đơn vẻ mặt trắng bệch, khổ sở đáp:

- Người này thật đáng sợ, vượt hẳn suy nghĩ của con người. Ta trước đây đã quá khinh địch, bây giờ thương thế cực nặng, tuy có thể liều chết đánh một chiêu nhưng sợ là cũng không có được tác dụng bao nhiêu.

Hoa Hồng nghe vậy trong lòng đau đớn, ôm lấy Mẫu Đơn không nói câu nào quay về bên cạnh mọi người, nhẹ nhàng đỡ nàng xuống.

Giang Thanh Tuyết khổ sở bật cười, ánh mắt chăm chú nhìn lên trời cao than thở:

- Không biết tình hình Tân Nguyệt như thế nào rồi.

Vũ Điệp nói:

- Phỏng chừng thương thế cũng không hề nhẹ nhàng.

Lâm Y Tuyết vẻ mặt nặng nề, chăm chú nhìn trời cao, trầm giọng nói:

- Vấn đề hiện nay là chúng ta phải làm thế nào để chống được cường địch như U Ảo Vũ Tiên vậy.

Mẫu Đơn yếu ớt đáp:

- Đánh lén vừa rồi của ta tuy chỉ hủy diệt được cơ thể huyết nhục của lão, nhưng đối với tổng thể thực lực cũng tạo được thương tổn nhất định cho lão.

Khiếu Thiên cười khổ lên tiếng:

- Sợ là sự tình không được tốt như dự liệu của cô. Nhìn đi, U Ảo Vũ Tiên xuất hiện rồi, hoàn toàn giống như trước đây.

Giữa không trung, cái lông vũ thần bí đó sau khi đánh trọng thương Mẫu Đơn, hất tung Tân Nguyệt biến mất, được ánh sáng trắng mạnh mẽ che phủ rồi, giây lát sau liền hiện thân, không ngờ lại trở thành hình dạng của U Ảo Vũ Tiên. Nhìn thật cẩn thận, U Ảo Vũ Tiên lúc này thần thái hừng hực, nhìn không thấy có chút dấu hiện nào bị thương tổn, ánh mắt sắc bén có ánh lạnh, đang ngạo nghễ nhìn cả thiên hạ. Cách đó vài trăm trượng, Tân Nguyệt đang chầm chậm hạ xuống, dừng lại cùng cao độ với U Ảo Vũ Tiên, ánh mắt quái dị nhìn lão ta.

Phát hiện được ánh mắt của Tân Nguyệt, U Ảo Vũ Tiên cười lạnh nói:

- Khiến cho các ngươi phải thất vọng rồi.

Tân Nguyệt lạnh lùng như sương giá, vẻ mặt hơi trắng nặng nề nghiêm trọng, hờ hững đáp:

- Ngươi lúc này cao hứng còn quá sớm rồi.

U Ảo Vũ Tiên hừ lạnh đáp:

- Phải vậy không? Thế thì để ta khiến các ngươi phải tuyệt vọng triệt để.

Lời còn vang bên tai, U Ảo Vũ Tiên lóe lên đi liền, ngay sau đó liền xuất hiện phía trên Thiên Lân.

Tân Nguyệt thấy vậy mắt lóe ánh lạnh, tàn khốc nói:

- Cuồng vọng.

Chỉ hai chữ đơn giản với sức mạnh không tên, đúng vào lúc truyền ra liền xuất hiện một chùm ánh sáng lưu ly màu xanh da trời. Thần kiếm phá không bay đến, kiếm khí rợp trời. Thần kiếm Thiên Ly lóe lên xông đến bắn thẳng vào chỗ yếu hại trên lưng của U Ảo Vũ Tiên.

Bật cười cổ quái, U Ảo Vũ Tiên hình bóng thoáng cái đã ảo hóa thành vô số ảo ảnh xông thẳng đến bảy người bên cạnh Thiên Lân. Dao Quang tung mình bay lên, miệng phát ra tiếng kêu giận dữ, Nại Hà châu trước ngực tự động xuất hiện, phát ra ngàn vạn tia sáng màu xám, tạo thành một lưới phòng ngự. Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng đồng thanh kêu lên giận dữ, ba nàng ai nấy giữ một phương theo hình tam giác, đồng thời thúc động pháp quyết hình thành tầng tầng lớp lớp lưới sáng phòng ngự quanh người của Thiên Lân.

Khiếu Thiên, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết không có sức phòng ngự, ba người chỉ giận dữ trừng U Ảo Vũ Tiên, dùng cách này để biểu thị được sự cừu hận và kiên cường trong lòng. Trong đó, Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết là kinh hoàng nhất, hai người đều quan tâm đến an nguy của Thiên Lân, nghĩ đến câu nói của Tân Nguyệt là không cho bất kỳ người nào tiếp xúc đến Thiên Lân, lúc này đây chuyện này khó khăn đến dường nào. Khiếu Thiên mặt ủ mày châu, suy nghĩ cách ứng phó, nghĩ tận mọi nỗ lực, tận sức mình kéo dài thời gian. Hiện nay, nếu muốn đẩy lùi U Ảo Vũ Tiên rõ ràng là không có khả năng rồi, duy nhất có thể làm chính là kéo dài thời gian, chờ đợi hy vọng mới. Phía trên Thiên Lân, bóng người đan xen, bóng kiếm lắc lư. Thiên Ly thần kiếm tự động công kích, có thể phân biệt được chân thân của U Ảo Vũ Tiên, quấn lấy lão ta một cách chặt chẽ. Dao Quang đưa Nại Hà châu ra, bố trí phòng ngự nghiêm ngặt, đề ngự hữu hiệu vòng công kích thứ nhất của U Ảo Vũ Tiên, khiến cho Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Lâm Y Tuyết tạm thời chưa bị ảnh hưởng đến.

Đối mặt với phản kích của mọi người, U Ảo Vũ Tiên sớm đã có dự liệu, khi tiếp xúc với ánh sáng phòng ngự do Nại Hà châu phát ra, toàn thân lão lóe lên ánh trắng hệt như một luồng hào quang chớp điện xẹt qua, chỉ trong chớp mắt đã chém vỡ phòng ngự của Dao Quang, hất cho Dao Quang thân thể rung động, khuôn mặt hiện ra vẻ không thể nào tin tưởng được. Phá vỡ được tầng phòng ngự đầu tiên, U Ảo Vũ Tiên tiếp tục ép gần đến ba nàng Mẫu Đơn, ánh trắng trên người đã nhạt đi, để lộ ra khuôn mặt chân thực, vẻ mặt có phần tái nhợt.

Hoa Hồng khuôn mặt lo lắng, đánh mắt cho Mẫu Đơn, sau đó thân hình nhạt đi, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện trên đầu của U Ảo Vũ Tiên, một chưởng ép thẳng xuống đầu của lão. Mẫu Đơn nhanh chóng theo sau, hai tay thu thế chờ phát ra một chưởng nhắm thẳng vào lồng ngực của U Ảo Vũ Tiên.

Bật cười âm hiểm, U Ảo Vũ Tiên không né không tránh, để cho Mẫu Đơn và Hoa Hồng tự do đánh lén, vẻ mặt hờ hững nói:

- Chỉ bằng chút tài mọn đó, các ngươi cho là bản tiên sẽ mắc mưu hai lần sao?

Trong tiếng chất vấn, quanh người U Ảo Vũ Tiên lóe lên ánh trắng, sức xung kích mãnh liệt hệt như một quả cầu ánh sáng vỡ tung, lập tức đánh bay Mẫu Đơn và Hoa Hồng, chỉ lưu lại hai vòi máu hòa vào trong gió.

Lâm Y Tuyết thấy vậy, vẻ mặt biến hẳn, tức giận kinh hãi nói:

- Ngươi tốt nhất chớ có tiến lên, nếu không đừng trách ta không khách khí.

U Ảo Vũ Tiên vẻ mặt kiêu ngạo, hệt như là ông chủ của thế gian, không thèm để ý đến cảnh cáo của Lâm Y Tuyết chút nào, khinh miệt nói:

- Tiểu xảo kỹ thuật chỉ dùng được một lần, ngươi cho là lần này ta sẽ còn cho ngươi có cơ hội hay sao?

Lâm Y Tuyết hừ lạnh đáp:

- Cơ hội trong tay ta, không cần ngươi cấp cho.

U Ảo Vũ Tiên cười tà dị đáp:

- Phải vậy không? Thế thì ngươi hãy xem cho rõ.

Nói xong, U Ảo Vũ Tiên thân hình loáng lên né tránh công kích của Thiên Ly thần kiếm, xuất hiện bên phải của Lâm Y Tuyết.

Nhanh chóng xoay mình lại, Lâm Y Tuyết thu thế chờ đợi, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai mắt của U Ảo Vũ Tiên, hoàn toàn không tùy tiện công kích. Trước đây, kết cục của Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã cấp cho Lâm Y Tuyết manh mối rất lớn, nàng biết U Ảo Vũ Tiên có phòng bị mới tiến đến, vì thế hoàn toàn không chủ động tiến công, áp dụng chính sách phòng thủ để tranh thủ thêm thời gian cho Thiên Lân. Tân Nguyệt thấy tình hình của Mẫu Đơn và Hoa Hồng như vậy, trong lòng biết rõ không ổn, lập tức xuất hiện sau lưng U Ảo Vũ Tiên, ánh mắt sắc như đao nhìn lão chằm chằm.

Cảm nhận được Tân Nguyệt đến gần, U Ảo Vũ Tiên hơi kinh ngạc, quay đầu liếc nàng, hừ giọng nói:

- Tu vi của ngươi thật kỳ quái, trước đây ta đã xem thường ngươi rồi. Nhưng cho dù là như vậy, ngươi vẫn không thể nào thay đổi được kết quả, lần này bản tiên quyết chí phải đạt được.

Tân Nguyệt tay ngọc phất lên, thu lại Thiên Ly thần kiếm, giọng nói nghiêm túc trả lời:

- Sự cố chấp của ngươi sẽ đưa ngươi vào con đường tuyệt vọng.

U Ảo Vũ Tiên cười lớn đáp:

- Uy hiếp ta à, ngươi thấy có tác dụng gì chăng?

Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:

- Không cần uy hiếp, sự thực là như vậy, nhưng ngươi còn chưa từng ý thức được mà thôi.

U Ảo Vũ Tiên trả lời:

- Bớt nói nhảm đi, dụng ý của ngươi ta hiểu rõ, nhưng ta sẽ không cho ngươi có cơ hội, xem chiêu.

Lần đầu tiên, U Ảo Vũ Tiên chủ động triển khai công kích, rõ ràng lão có cách nhìn thay đổi về Tân Nguyệt. Tay phải múa ra, ánh trắng lấp lánh, một chưởng của U Ảo Vũ Tiên xem ra chậm rãi nhưng sau khi công ra rồi liền biến thành một mảnh lông trắng toát, hệt như đao kiếm chém thẳng xuống đầu của Tân Nguyệt.

Chăm chú nhìn mảnh lông phát sáng đó, Tân Nguyệt vừa Tàn Tình kiếm, vừa cất tiếng hỏi:

- Đây là binh khí của ngươi?

U Ảo Vũ Tiên cười tà dị đáp:

- Không chỉ là binh khí của ta, đây cũng là thành tựu và vinh quang cả đời của ta …

Lời còn vang bên tai, mảnh lông vũ trắng tinh đã va chạm vào Tàn Tình kiếm, điểm giao nhau bộc phát ánh sáng rực rỡ, chớp mắt đã sinh ra sức phá hủy đáng sợ lập tức hất bay Tân Nguyệt, khiến nàng phun máu tươi như mưa.

Sức mạnh của một chiêu này vượt hẳn dự tính, Tân Nguyệt đã vô cùng cẩn thận, vận hết sức mạnh cả đời nhưng ai ngờ vẫn không cách nào chống cự được. Chỉ bằng một điểm này thôi cũng có thể thấy được, trên phương diện tu vi và thực lực, khoảng cách giữa Tân Nguyệt và U Ảo Vũ Tiên còn cách xa nhau rất nhiều. Tuy Tân Nguyệt thương thế chưa lành, ảnh hưởng đến phát huy thực lực, nhưng U Ảo Vũ Tiên trước đây cũng đã bị thương không nhẹ, tính ra chỉ đơn thuần về tu vi, Tân Nguyệt còn chưa cản nổi được U Ảo Vũ Tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play