Lúc này, U Ảo Vũ Tiên thân thể run lên, lập tức bị hất tung tại chỗ, miệng giận dữ quát to:
- Không, không thể nào!
Tân Nguyệt quan sát tình hình này, trong não ý niệm thoáng động phát ra tín hiệu công kích. Lập tức, Thiên Ly thần kiếm trong cơ thể bắn ra, hóa thành một chùm sáng màu lưu ly, chớp mắt đã đánh trúng thân thể của U Ảo Vũ Tiên, hơn nữa còn triển khai công kích liên miên không ngừng. Gặp phải chuyện bất ngờ, U Ảo Vũ Tiên vô cùng tức tối, nghĩ đến bản thân có thực lực tuyệt đối hơn hẳn, nhưng hiện nay lại bị hai lần làm nhục, cơn giận trong lòng có thể thấy thế nào.
Lúc này, Thiên Ly thần kiếm sau khi đánh ra một chiêu, lập tức đột kích tiếp cắt ngang suy tư của U Ảo Vũ Tiên, ép cho lão ta nhanh chóng né tránh. Thân là kẻ mạnh mẽ, U Ảo Vũ Tiên thoáng cái đã nhìn ra sự thần kỳ của Thiên Ly thần kiếm, cũng biết không thể xem nhẹ được, vì thế chọn lựa phương thức ổn thỏa chính là né tránh. Nhưng Thiên Ly thần kiếm thần kỳ vô cùng, từ sau khi kết hợp được với Tân Nguyệt rồi, thu được tất cả kiếm quyết Tân Nguyệt học được, có thể tự động phân tích tình hình của địch nhân, đưa ra công kích sáng suốt nhất, khiến cho địch nhân khó có thể phòng ngự. Lúc này đây, Thiên Ly thần kiếm liền thi triển ra Thiên Tuyệt trảm pháp, làn kiếm đỏ rực dày đặc trùm cả trời đất, gào thét xoay tròn, từ những phương hướng khác nhau phát động tiến công, phong kín đường lui của U Ảo Vũ Tiên.
Đối mặt với công kích của Thiên Ly thần kiếm, U Ảo Vũ Tiên vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, liên tục thử vài phương thức, cuối cùng phát hiện Thiên Ly thần kiếm có năng lực phá được mọi phòng ngự, điều này khiến lão rất là khiếp hãi. Mất đi sự coi thường, U Ảo Vũ Tiên bắt đầu phản kích, thân là người sáng lập ra Phong Thần phái ở Vực ngoại, thực lực của U Ảo Vũ Tiên vượt xa tưởng tượng của Tân Nguyệt, chính Thiên Tàm lão tổ cũng kém đi vài phần.
Thu lại kết giới phòng ngự, U Ảo Vũ Tiên chăm chú nhìn Thiên Ly thần kiếm, tay phải từ từ đưa ra trước, lòng bàn tay xuất hiện một chùm sáng trắng lưu chuyển, theo sự khống chế của U Ảo Vũ Tiên, đón đỡ Thiên Ly thần kiếm. Lúc này, thần kiếm và vầng sáng gặp nhau, hoàn toàn không phát nổ như trong tưởng tượng, ngược lại dán chặt vào nhau. Như vậy, Thiên Ly thần kiếm hành động bị hạn chế, mất đi khí thế linh động phiêu dật lúc trước.
Hóa giải được nguy cơ, U Ảo Vũ Tiên dự tính thu phục lấy Thiên Ly thần kiếm để chiếm lấy nó. Nhưng Thiên Ly thần kiếm thông minh linh hoạt vô cùng, lại thêm có được sức mạnh không gì chống nổi, kết hợp với sự thần bí của nó, U Ảo Vũ Tiên muốn thu phục nó cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Bên ngoài, Tân Nguyệt và Vũ Điệp lúc này đã tập trung lại với nhau, hai người vừa điều hòa hơi thở trị thương, vừa chăm chú quan sát tình trạng của U Ảo Vũ Tiên.
- Người này thần bí khó dò được, với thực lực của chúng ta hiện nay, đánh thẳng tuyệt đối không thể được.
Tân Nguyệt có phần lo lắng lên tiếng.
Vũ Điệp trả lời:
- Ngoại trừ đánh thẳng, chúng ta không còn chọn lựa nào khác.
Tân Nguyệt khổ sở nói:
- Ta biết, chỉ sợ thời gian không cho phép mà thôi.
Vũ Điệp trầm ngâm giây lát, nghiêm mặt nói:
- Muội đi tranh thủ thời gian, tỷ hãy toàn lực trị thương, tận sức khôi phục thực lực.
Tân Nguyệt gật nhẹ, dặn dò:
- Cẩn thận.
Vũ Điệp gật khẽ, chuyển mình tiến thẳng đến địch nhân.
Cũng đúng lúc này, Mẫu Đơn, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết đang nghênh chiến với Tứ Dực thần sứ với khí thế hừng hực. Trước đây, ba cô đã từng thương nghị xác định kế sách, để Giang Thanh Tuyết chủ động công kích, Lâm Y Tuyết bên cạnh hỗ trợ, Mẫu Đơn quan sát, vừa có thể chăm sóc cho mấy người Dao Quang, Thiên Lân, lại có thể lợi dụng thuật di động không gian, vào thời điểm quan trọng sẽ phát động đánh lén. Trước mắt, Giang Thanh Tuyết đang áp dụng phương thức công kích chính diện, nàng thi triển Phượng Hoàng pháp quyết phối hợp với Ảo Vân tiên kiếm, uy lực của nó vô cùng kinh người. Tứ Dực thần sứ tung cánh bay lượn, múa cánh phản kích, cột gió khổng lồ đột nhiên xuất hiện, hết lần này đến lần khác đánh lùi Giang Thanh Tuyết, khiến nàng căn bản gần như không tiến gần được.
Lâm Y Tuyết thấy vậy liền tăng mạnh thế công, làn kiếm dày đặc hội tụ thành cột, từ phía sau phát động công kích Tứ Dực thần sứ. Bật cười khinh bỉ, Tứ Dực thần sứ rõ ràng rất cao ngạo, cánh trên lưng cái gấp cái dang, hai cột gió vô hình xoay tròn nghịch chiều xuất hiện, khi cột kiếm của Lâm Y Tuyết đến gần thì cột gió liền hợp lại thành một, lập tức sinh ra lực kéo giãn, liền phá vỡ nát thế công của Lâm Y Tuyết.
Ngạo nghễ giữa không trung, Tứ Dực thần sứ tỏ ra kiêu ngạo vô cùng, giọng cao đạo nói:
- Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi phải không?
Giang Thanh Tuyết tức giận vô cùng, quát lên:
- Chớ có đắc ý, có ngon lành hãy tiếp thử một chiêu của ta xem sao.
Bắn mình bay lên, Giang Thanh Tuyết xông thẳng lên trời cao, thân hình xinh đẹp bay lượn trong mây hệt như một con chim Tuyết Điểu, nhưng chỉ giây lát sau, thân hình trắng toát hiện lên ngọn lửa đỏ rực hệt như đang thiêu đốt tầng mây, nhiễm đỏ cả bầu trời.
Kêu nhỏ một tiếng, Giang Thanh Tuyết thi triển Phượng Hoàng pháp quyết, toàn thân chớp mắt đã hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ, toàn thân phủ lửa đỏ hừng hực như từ trời giáng xuống, hệt như sông trời đổ nước, đá to rơi ầm.
Tứ Dực thần sứ khẽ cau mày, kinh ngạc nói:
- Không nhìn ra ngươi còn ẩn giấu thực lực, đến đây, cho ngươi được biết qua bản lĩnh chân thực của bản thần sứ.
Vung cánh bay lên trời cao, người như một mũi tên rời khỏi dây cung bắn thẳng lên trời, Tứ Dực thần sứ trong lúc tiến lên xoay tròn như vụ, dùng thân thể làm trục, ngưng tụ một cột gió màu xanh hệt như có thực chất đón lấy một chiêu của Giang Thanh Tuyết.
Lập tức, hai kẻ mạnh gặp nhau, tụ lại một chỗ. Cột sáng đỏ rực và cột gió màu xanh lập tức kết lại với nhau, hình thành một cột sáng chiếu nghiêng nghiêng trên bầu trời, xuất hiện một chút cân bằng ngắn ngủi. Sau đó, trung tâm cột sáng bắt đầu nhô ra, điểm giao nhau hội tụ một lượng lớn năng lượng, xuất hiện dấu hiệu tăng trưởng to ra rõ ràng, hơn nữa còn liên tục nâng cao. Khi sự bành trướng của điểm gặp nhau đạt đến mức cực hạn, sức mạnh gió và lửa lập tức kích hóa, từ đó phát nổ mãnh liệt, lập tức nuốt lấy trung tâm giao chiến, sương khói cuồn cuộn tràn đến vô tận, vô số tiếng sấm sét vang dội khắp nơi.
Lâm Y Tuyết và Mẫu Đơn không hề tham dự, cả hai cùng chăm chú nhìn vào chỗ khói dày đặc, trong lòng đầy lo lắng. Khiếu Thiên và Hoa Hồng thủ giữ bên cạnh Thiên Lân, Dao Quang chăm chú nhìn lên đỉnh đầu, trong mắt toát ra sự bất an và lo lắng rõ ràng, hắn vô cùng lo lắng cho Giang Thanh Tuyết. Tân Nguyệt và Vũ Điệp bị tiếng sấm sét nổ ra làm giật mình, cả hai cùng ngửa đầu nhìn lại, trong mắt cũng có mấy phần quan tâm.
Cuồng phong gào thét, sương khói dày đặc, khi sương khói đầy trời tan biến đi, chỉ thấy Tứ Dực thần sức lơ lửng giữa không trung vẫy cánh, toàn thân ánh sáng dao động kịch liệt, vẻ mặt xanh mét. Giang Thanh Tuyết y phục tung bay hệt như lá vàng rơi rụng, quần áo trắng như tuyết hiện rõ máu tươi chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt. Cuồng phong thổi qua, thổi tung cả mái tóc của Giang Thanh Tuyết, thổi bay cả quần áo của nàng, khiến nàng hệt như tiên nữ giáng phàm, phiêu dật lại có mấy phần khổ sở.
Dao Quang thấy vậy kinh hãi la lớn lên:
- Tỷ tỷ.
Giữa không trung, Giang Thanh Tuyết rơi xuống dường như nghe được tiếng của Dao Quang, thân thể dập dìu trong gió đột nhiên chấn động, sau đó đứng thẳng lên, cả người đảo chuyển giữa không trung, nhanh chóng ổn định được thân hình.
Cúi đầu, Giang Thanh Tuyết nhìn xuống chỗ Dao Quang, khẽ nói:
- Ta không sao, chỉ bị chút thương tích mà thôi.
Dao Quang dặn dò:
- Cẩn thận.
Giang Thanh Tuyết cười cười, có phần khổ sở, sau đó chuyển mắt sang giận dữ nhìn Tứ Dực thần sứ, lạnh lẽo nói:
- Ngươi bất quá cũng chỉ vậy thôi, hôm nay còn chưa biết có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không.
Tứ Dực thần sứ hừ giọng đáp:
- Không nên kiêu ngạo, người bại trong trận này là ngươi.
Giang Thanh Tuyết phản bác trở lại:
- Chiến đấu sinh tử và chiến đấu hơn thua có khác biệt rất lớn, hươu chết vào tay ai phải đến cuối cùng mới biết được, bây giờ, giao chiến giữa chúng ta mới vừa bắt đầu, tiếp theo vận mệnh ngươi như thế nào thì phải trông vào bản lĩnh của ngươi rồi.
Dứt lời, Giang Thanh Tuyết tung mình bay ra múa kiếm công kích, làn kiếm dày đặc xoay tròn đan lại, tự động ngưng tụ thành một vệt kiếm đỏ rực, bắn thẳng đến huyệt mi tâm của Tứ Dực thần sứ. Bật cười hờ hững, Tứ Dực thần sức hoàn toàn không để ý đến công kích của Giang Thanh Tuyết, cánh trên lưng múa lên hình thành hai cột gió xoay tròn, chỉ chớp mắt đã gặp phải vệt kiếm do Giang Thanh Tuyết phát xuất, lập tức đánh nát nó đi. Sau đó, Tứ Dực thần sứ đột nhiên kêu dài, thân thể vút thẳng lên không trung, toàn thân giương cánh bay lượn, bộc phát ra khí thế như vua ngự xuống thiên hạ. Thời khắc đó, quanh nơi ấy tràn đầy tiếng gió, dòng khí thổi tới lui, một luồng khí phách bá chủ tràn khắp xung quanh, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chấn động khiếp sợ.