Băng Thiên nghe vậy chấn động thân thể, cất tiếng chất vấn:
- Thế trong này chúng ta sắm vai gì?
Triệu Ngọc Thanh bật cười thê lương, khổ sở đáp:
- Luôn phải trả giá bằng một số người mới có thể thúc động được kết cục.
Băng Thiên vẻ mặt âm trầm, cau mày nói:
- Không có biện pháp hóa giải?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Có thể hóa giải thì đã không phải là tai kiếp rồi.
Tam trưởng lão chất vấn:
- Nói như vậy, chúng ta bị định sẵn khó mà thoát khỏi kiếp này?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ một lúc rồi trả lời:
- Không hoàn toàn như vậy nhưng đại khái cũng như vậy.
Tam trưởng lão sửng sốt, quay đầu liếc Đại trưởng lão Băng Thiên, trong mắt đầy sự không hiểu.
Triệu Ngọc Thanh liếc bầu trời trong màn đêm, tự nói:
- Ba ngàn năm phong trần đổi lấy ba ngàn năm an bình, khi tai kiếp khủng khiếp ập xuống trần thế, nào chỉ có liên lụy một mình Đằng Long cốc mà thôi đâu.
Băng Thiên cảm khái nói:
- Trong vài ngày nhân thế thăng trầm, Băng Nguyên ba phái hiện nay chỉ còn lại Đằng Long cốc đang khổ sở chống đỡ, cũng không biết có thể chống đến bao giờ?
Triệu Ngọc Thanh khẽ than:
- Ý trời sớm định rồi, rất nhiều chuyện biết rõ không thể làm lại không thể nào từ chối.
Băng Thiên không nói, bật cười khổ, chăm chú nhìn về màn đêm xa xa.
Gió thổi nhè nhẹ, bông tuyết tung bay múa lượn. Đêm Băng Nguyên lạnh lẽo vô cùng như khắc vào trong da thịt, lại thêm từng sinh linh sống trên Băng Nguyên đều mang theo khí tức hủy diệt. Thời gian âm thầm trôi qua, màn đêm từ từ buông xuống. Băng Nguyên yên tĩnh hệt như đang ngủ say, ngoại trừ âm thanh của gió tuyết ra, không nghe ra được bất kỳ động tĩnh nào cả. Đêm như vậy quả thật hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng mấy người Triệu Ngọc Thanh lại không hề an bình chút nào.
Chẳng biết từ lúc nào, trong gió tuyết truyền lại tiếng khóc của trẻ con, bén nhọn mà ngắn ngủi, hệt như tiếng tên rời khỏi dây cung, tạo nên hiệu ứng chấn động lòng người.
Băng Thiên vẻ mặt nghiêm lại, nhắc nhở:
- Cẩn thận, thanh âm này có phần quỷ dị.
Tam trưởng lão kinh ngạc nói:
- Nghe qua giống như tiếng khóc đêm của trẻ con, quả thực có phần khác thường.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, con mắt đen nhánh chăm chú nhìn về phía xa xăm, lạnh lẽo nói:
- Đêm nay định sẵn không được an bình.
Lời còn vang bên tai, trong màn đêm xa xăm liền xuất hiện một chùm ánh sáng hệt như một con chim khổng lồ giang cánh bay đến, tất cả do mười ba điểm sáng tạo thành, nhanh chóng tiến gần đến chỗ mấy người Triệu Ngọc Thanh đang có mặt. Đồng thời, ba phương còn lại quanh mấy người Triệu Ngọc Thanh cũng trước sau xuất hiện những điểm sáng, tất không hẹn mà cùng tụ lại về phía này, vây lấy khe núi băng có năm đại cao thủ của Đằng Long cốc.
Quan sát tình hình này, Băng Thiên khẽ nói:
- Mười bảy luồng khí tức mạnh yếu khác nhau, nhưng khoảng cách không hơn kém nhiều lắm.
Tam trưởng lão vẻ mặt nặng nề, cau mày nói:
- Theo suy đoán từ phân tích tình hình, những địch nhân này không dễ ứng phó.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Đây là những dị thú thời thượng cổ, do sự thức tỉnh của Thái Huyền Hỏa Quy mà quay lại nhân thế, bọn chúng có những năng lực chúng ta khó có thể tưởng tượng được. Bọn chúng tụ tập nơi này chỉ để thu hoạch thức ăn, để duy trì thể năng chống lại giá lạnh tấn công.
Tam trưởng lão ngạc nói:
- Bọn chúng coi chúng ta là những thức ăn ngon sao?
Triệu Ngọc Thanh gật đầu đáp:
- Trong hoàn cảnh sinh sống của bọn chúng, sinh tồn chính là chuyện quan trọng nhất, bọn chúng có thể vì tranh nhau thức ăn mà ra tay mạnh mẽ, cho dù nguy hiểm cũng không tiếc gì cả.
Tam trưởng lão nghe vậy thở dài, cảm xúc nói:
- Cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
Băng Thiên đáp:
- Đó là chuyện của bọn chúng, ngay cả sinh tồn cũng trở thành vấn đề, làm gì còn tinh lực để lo lắng đến những chuyện khác?
Triệu Ngọc Thanh thở dài u oán lẩm bẩm:
- Thời đại khác nhau sẽ tạo nên văn minh khác nhau, lịch sử luôn luôn tiến lên phía trước.
Tam trưởng lão gật đầu đồng ý, liếc Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như, nhỏ giọng hỏi lại:
- Có cần phải đánh thức bọn họ không?
Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:
- Không cần, sư đệ và sư muội đã tỉnh táo rồi.
Vừa dứt lời, Phương Mộng Như quả nhiên mở mắt ra, sau đó Băng Tuyết lão nhân cũng đã tỉnh táo lại.
Liếc tình hình chung quanh, Phương Mộng Như kinh hãi nói:
- Những con thú lạ thời thượng cổ lớn lên cũng quá sức quỷ dị.
Băng Tuyết lão nhân lên tiếng:
- Hiện nay chúng ta phải quan tâm không phải chuyện bọn chúng lớn lên thế nào mà là thực lực của bọn chúng.
Băng Thiên nhìn địch nhân chung quanh, khẽ nói:
- Từ phong cách hành sự bình tĩnh của bọn chúng, những con quỷ này đều rất thông minh.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Theo như điển tịch bí mật ghi lại, Băng Nguyên năm xưa đã từng bộc phát đại chiến của trăm tộc, hàng vạn sinh linh đã chết nơi này, những sinh linh còn sống sót đều là kẻ mạnh kiệt xuất, có được thực lực và trí tuệ phi phàm. Hiện nay, bọn chúng đang quan sát lai lịch của chúng ta, phân tích thực lực của chúng ta để tiện phát xuất công kích tương ứng.
Phương Mộng Như nói:
- Tiên hạ thủ vi cường, chúng ta phải chủ động công kích.
Tam trưởng lão tán đồng:
- Ta đồng ý với ý kiến của Phương sư muội, phải nắm quyền chủ động vào trong tay của chúng ta.
Băng Tuyết lão nhân nói:
- Tiến công không thể mù quáng được, chúng ta trước tiên phải suy nghĩ cẩn thận.
Băng Thiên nói:
- Cẩn thận một chút cũng không tồi, nhưng tình thế hiện nay lại không cho phép chúng ta như vậy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư thúc không cần phải nóng lòng, những con thú lạ thượng cổ này không hề lộn xộn, cho thấy chúng có tính tổ chức, hơn nữa không phải đơn thuần gặp gỡ vô tình. Theo phân tích của ta, những con thú lạ đều sợ khí lạnh lẽo, điều này có phần lợi cho chúng ta.
Phương Mộng Như nghe vậy hơi thất kinh, ánh mắt quét quanh một vòng, chỉ thấy mười bảy con thú lạ thượng cổ hình dáng quái dị, bề ngoài đặc biệt, trong đó con thú lạ giống loài chim ở trước mặt là có khí thế nhất. Nhìn thật cẩn thận, con thú lạ đó toàn thân trên dưới có mười ba điểm sáng lấp lánh, hình dáng vượt quá mười trượng, chính là một con chim lạ ba đầu hình tròn phân thành trên, dưới, giữa, hơn nữa cùng phát xuất từ một chỗ. Cái đầu trên cùng giống như của chim ưng, hai mắt lấp lánh có thần, ánh mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu suốt linh hồn của người ta, khiến người ta không rét mà run. Cài đầu ở giữa tướng mạo quỷ dị, không ngờ là một cái đầu lâu trẻ con, nhìn gầy gò yếu ớt nhưng con mắt khép hờ thỉnh thoảng lại lóe lên mấy phần sát cơ. Cái đầu thứ ba nằm ở vùng ngực của con thú lạ, chính là một cái đầu diều hâu, trên đỉnh đầu nhung nhúc những thịt là một cái u cao, nhưng lại có ba con mắt, hệt như Nhị Lang thần hiện ra giữa trần. Ngoài trừ những đặc tính này ra, con thú lạ hai bên có hai cánh, bên dưới còn có hai điểm lấp lánh ánh sáng phát ra ánh sáng màu xanh lam thẫm hệt như hai con mắt. Ngoài ra, trên người con thú lạ này còn có bốn chỗ sáng lên, chia ra nằm dọc theo bên lườn cùng với hai bên móng vuốt. Còn có đặc điểm khác biệt nào không, do màn đêm đen, Phương Mộng Như nhất thời cũng không dám khẳng định.
Cảm ứng được sức mạnh dò xét trong ánh mắt của Phương Mộng Như, con thú lạ đó đột nhiên kêu to một tiếng, cái đầu ở giữa phát xuất tiếng trẻ khóc chói tai hệt như quỷ sứ đang gào thét, khiến cho người ta sợ đến vỡ mật. Bốn bề, mười sáu con thú lạ tướng mạo kỳ dị thời thượng cổ nghe vậy hồi hộp, không con nào không tỏ vẻ sợ hãi, thân thể hơi run rẩy, không dám có bất kỳ một hành động khác lạ nào.
Triệu Ngọc Thanh năm người nghe âm thanh chấn động, hệt như bị thiên lôi giáng xuống mình, người nào cũng bị sóng âm mạnh mẽ đánh cho khí huyết quay cuồng. Khẽ quát một tiếng, Băng Thiên toàn thân ánh sáng trắng lóe lên, Huyền Băng Linh Nguyên tự động khuếch tán hình thành một vòng phòng ngự bao trùm lấy năm người vào trong. Bố trí phòng ngự tốt rồi, Băng Thiên nhìn những người quanh mình, cất tiếng hỏi:
- Mọi người có bị nặng lắm không?
Băng Tuyết lão nhân khổ sở đáp:
- Không sao cả, nhưng không ngờ được con quỷ này lại có được thực lực đáng sợ đến như vậy.
Phương Mộng Như vẻ mặt lo lắng, khẽ than thở:
- Cường địch mạnh mẽ như vậy, chúng ta thật không dễ đối phó.
Triệu Ngọc Thanh an ủi:
- Mọi người không cần phải lo lắng quá, chúng ta thực ra có thể sử dụng chiến thuật trì hoãn, phát huy ưu điểm bản thân, lợi dụng khí lạnh lẽo của Băng Nguyên để khiến cho bọn chúng phải thối lui.
Tam trưởng lão kinh ngạc nói:
- Chiến thuật trì hoãn? Áp dụng cụ thể như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh giải thích:
- Từ mục đích địch nhân đến đây, chúng ta hoàn toàn có thể dùng thủ thay công, thúc động Huyền Băng pháp quyết, dung hợp sức mạnh ba người kết thành một quả cầu băng khổng lồ, mặc kệ bọn chúng tấn công thế nào.
Tam trưởng lão ngạc nhiên nói:
- Như vậy thì chúng ta chẳng phải sẽ rất bị động sao?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu phủ định, tiếp tục nói:
- Những sinh linh này năm xưa sinh sống trong hoàn cảnh ấm áp, trong tiềm thức đều luôn bài xích lạnh lẽo. Nếu không phải vì sinh tồn ép buộc, bọn chúng cũng không đến đây săn mồi. Một khi chúng ta đã biến thành quả cầu băng rồi, do thức ăn đã chuyển thành băng tuyết, bọn chúng khi khó khăn đột phá phòng tuyến của chúng ta, chắc chắn sẽ chọn lựa bỏ qua.
Băng Tuyết lão nhân tán thưởng:
- Kế này của sư huynh rất hay, đáng để thử qua.
Băng Thiên cất tiếng hỏi:
- Nếu như bọn chúng không chịu bỏ đi?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Cho dù bọn chúng ngoan cố không thay đổi, chúng ta tạm thời cũng không bị tổn thất gì cả. Đợi đến lúc thật sự cần thiết phải giao tranh chính diện, chúng ta mới nghĩ biện pháp ứng phó là được.
Băng Thiên nghĩ lại cảm thấy có lý, lập tức không phản đối nữa, cũng bốn người kia nói vài câu, năm người liền liên thủ thúc động pháp quyết. Lúc này, phòng ngự quanh năm người chuyển biến thành kết giới ánh sáng phòng ngự, một lượng lớn khí băng lạnh tập trung trên bề mặt, nhanh chóng hấp thu sức mạnh gió tuyết trong không khí, khiến nó nhanh chóng đóng băng, chỉ chớp mắt đã biến thành một quả cầu băng, ẩn chứa khí đất lạnh cực âm nồng đậm.
Nhìn thấy tình hình như vậy, con chim lạ ba đầu gầm nhẹ một tiếng, mười sáu con thú lạ thời thượng cổ chung quanh đồng loạt xông đến, vây quanh quả cầu băng, triển khai công kích hung mãnh mà mạnh mẽ. Rất rõ ràng, những con thú lạ này trong lòng rất sợ đói, khát vọng thức ăn đã đạt đến mức điên cuồng.
Ở bên trong quả cầu băng, năm người Triệu Ngọc Thanh cùng nhau thi triển Ngự Băng quyết, lợi đặc tính liên thông của băng tuyết, nhờ vào sức mạnh băng tuyết bên ngoài để tăng cường mức độ phòng ngự, chống lại đợt công kích thứ nhất của mười sáu con thú lạ. Sau đó, mười sáu con thú lạ tiếp tục công kích, triển khai các dạng tấn công, điên cuồng tấn công. Điều này khiến cho năm người trong quả cầu băng bị gia tăng áp lực, không khỏi phải tăng thêm tu vi lần nữa để chống lại. Như vậy, tình thế giằng co cứ vậy mà hình thành, hai phe một công một thủ, ai cũng không chịu bỏ qua, vì vậy triển khai giao chiến lâu dài, thúc động thời gian trôi qua.
Màn đêm, âm thầm không tiếng động. Trong khe núi băng ánh sáng chớp lên điếc tai, chớp điện và sấm sét ầm ầm, hoa lửa tung tóe nhấp nhô, chập chờn trong gió tuyết. Giữa không trung, con chim lạ ba đầu khí thế vượt khỏi tầng mây, thỉnh thoảng phát xuất tiếng kêu chói tai, thao túng mười sáu con thú lạ thời thượng cổ phát động công kích nhịp nhàng. Trong màn đêm, khe núi băng lạnh lẽo có chiến tranh ầm ầm, giao tranh kéo dài hao phí tinh thần sức lực, cuối cùng ai có thể chiến thắng, lúc này không ai có thể biết được.