Lý Phong nói:
- Chúng ta hiện nay đã phát ra rất nhiều đệ tử truy xét, đợi sau khi có thêm một số tin tức mới có thể bắt tay vào ứng phó được.
Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Chuyện này nguy hiểm rất lớn, đệ tử thông thường không thích hợp lắm, vì thế ta dự tính sai bọn Từ Tĩnh ra tay.
Trương Trọng Quang tán thành:
- Sư phụ suy nghĩ rất đúng, bọn chúng cũng không còn nhỏ nữa, hẳn phải trải qua thời gian rèn luyện. Lần này có Từ Tĩnh dẫn đầu, đệ tử tin sẽ nhanh chóng có được tin tức mới.
Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:
- Từ Tĩnh hành sự trầm ổn, điểm này ta hoàn toàn yên tâm. Bất quá hành động lần này ta dự tính phân thành hai tổ nhỏ, tổ thứ nhất do Từ Tĩnh thống lĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ đi theo, phụ trách truy tìm lai lịch của những cao thủ thần bí kia. Tổ thứ hai do Tân Nguyệt thống lĩnh, Phi Hiệp, Lâm Phàm đi theo, truy tìm nguyên nhân sói tuyết phát cuồng cùng với sự xuất hiện của gấu Bắc Cực. Hai tổ đều có thể thêm hai người, chọn lựa thế nào để bọn chúng tự định đoạt.
Từ Tĩnh và Tân Nguyệt đều cung kính nói:
- Đồ tôn nghe lệnh, nhất định không phụ kỳ vọng.
Triệu Ngọc Thanh hài lòng cười cười, dặn dò:
- Đạo ứng biến tồn tại trong lòng, hy vọng hành động lần này có thể đủ để khiến các con học được nhiều thứ từ đó. Bây giờ, các con hãy đi chuẩn bị, ngày mai chính thức bắt đầu.
Từ Tĩnh và Tân Nguyệt vâng dạ một tiếng, dẫn bốn người còn lại lui ra.
Triệu Ngọc Thanh quay lại nhìn sáu đồ đệ, dặn dò:
- Từ hôm nay trở đi, mọi chuyện trong cốc đều do Lý Phong xử lý. Trọng Quang và Vân Hạc chú ý đến tình hình trên vùng Băng Nguyện, Chí Bằng và Vân Nham chia ra đi đến Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông, báo cho bọn họ biết chuyện này, tiện thể hỏi xem bọn họ có được tình hình nào mới hơn không.
Năm đồ đệ có nêu tên đều đồng thanh vâng dạ, còn lại Chu Kiệt chưa nghe nhắc tên vội hỏi:
- Sư phụ, còn con thì sao?
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Không cần gấp, để phòng trường hợp có tình huống phát sinh cho nên con tạm thời chờ đợi được rồi. Thôi, các con đi trước đi, Thiên Lân ở lại đây.
Các đệ tử vâng lệnh rời đi, sau đó Hàn Hạc và Điền Lỗi cũng rời đi, nơi đó chỉ còn lại hai người Triệu Ngọc Thanh và Thiên Lân.
Điềm nhiên cười, Thiên Lân hỏi:
- Cốc chủ lưu con lại là muốn nói điểm gì đây, hay là muốn hỏi chuyện gì?
Triệu Ngọc Thanh bình tĩnh đáp:
- Cả hai đều có. Trước hết ta nghĩ con tại sao trong lúc truy đuổi theo dấu chân đến băng cốc thì con đột nhiên bỏ đi?
Thiên Lân sửng sờ, kinh khiếp nói:
- Cốc chủ lúc đó cũng ở đấy?
Triệu Ngọc Thanh cười không đáp, thúc giục:
- Con không cần phải biết quá nhiều, phúc đáp ta được rồi.
Thiên Lân hơi hồ nghi, nhưng lại không đùa nữa, thản nhiên đáp:
- Lúc đó con cảm thấy có một cảm giác bất an rất mạnh mẽ, dường như trong băng cốc có ẩn chứa bí mật gì đó, vì thế con kéo Tân Nguyệt bỏ chạy.
Ồ lên một tiếng, Triệu Ngọc Thanh chìm vào trầm tư, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Chuyện này tương đối khó gặp, con quay về nhớ báo cho cha mẹ biết, bảo bọn họ tăng cường đề phòng. Ngoài ra, chuyện liên quan đến Thiên Tàm, có một điểm ta còn vừa rồi chưa nhắc đến, con có muốn hiểu rõ không?
Thiên Lân hiếu kỳ đáp:
- Dạ muốn, cốc chủ nói nhanh đi.
Triệu Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu, khẽ nói:
- Nhớ lại bí sử của Đằng Long cốc, Thiên Tàm là một dạng bảo vật, nó vốn là do Thiên Tàm ti đao thương không nhập, thủy hỏa bất xâm, vô cùng trân quý. Hơn nữa, Thiên Tàm sống không lâu, nhưng nếu như sống được trên ngàn năm, bọn chúng liền có khả năng tự biến hóa. Đã sống trên vạn năm liền trở thành sống mãi không chết, có được khả năng dị biến sống lại.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Nếu thần kỳ như vậy, làm sao có thể phân biệt bọn chúng sống lâu hay mau?
Triệu Ngọc Thanh nhìn hắn, cảm xúc nói:
- Con đôi khi thật sự quá thông minh, ta chỉ nói một nửa con lập tức biết phần còn lại, tài trí như vậy định sẵn cuộc đời này của con sẽ không bình thường. Được rồi, nói lại chuyện chính, Thiên Tàm là một loại sinh vật rất kỳ dị đặc biệt, Thiên Tàm sống ngàn năm hình dáng có lớn có nhỏ, lớn có thể đến vài chục trượng, nhỏ thì cũng như Thiên Tàm bình thường. Còn Thiên Tàm vạn năm lại tương phản hoàn toàn, bọn chúng rất nhỏ bé, nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng chỉ có một chỗ đặc biệt. Còn phải phân biệt thế nào ta cũng không biết được.
Thiên Lân nhớ hết những lời ông nói, nghi hoặc trả lời:
- Cốc chủ cho con biết những chuyện này để làm gì vậy?
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ quái, nhỏ giọng nói:
- Có một số chuyện không có lý do cụ thể gì cả. Nói đơn giản, ta mơ hồ thấy con còn có thể phát sinh chuyện gì đó. Nhưng cụ thể là gì, ta cũng không nói rõ được. Ngoài ra, con và bổn cốc có quan hệ thân mật, ta hy vọng trong tương lai, con có thể quan tâm chiếu cố nhiều hơn những đệ tử trong cốc.
Thiên Lân không chắc ông ta nói thật hay giả, bất quá xem ra có mấy phần là thật, vì thế sau khi nghĩ lướt qua, đáp lời:
- Cốc chủ an tâm, Thiên Lân từ nhỏ đã đến chơi ở Đằng Long cốc, nơi này cũng xem như một nửa là nhà của con. Sau này nếu phát sinh biến cố, con tự nhiên toàn lực tương trợ.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, cười đáp:
- Có câu này của con là ta yên tâm rồi. Bây giờ cũng không còn sớm, con đi đi.
Thiên Lân vâng rồi đi ngay.
Một lúc sau, Thiên Lân tìm được Tân Nguyệt và Lâm Phàm, bọn họ đang thương nghị để tăng thêm người, dự tính để Linh Hoa gia nhập, thêm Thiên Lân nữa vừa hay là năm người.
Thiên Lân suy tính một lúc, thấy cũng được, vì vậy quyết định theo lời.
Sau đó, Tân Nguyệt và Lâm Phàm ai nấy đi về chuẩn bị, Thiên Lân cũng không ở thêm nữa, trực tiếp quay về Thiên Nữ phong.
Thấy con quay về sớm khác với thông thường, Điệp Mộng ngầm cảm thấy có chuyện phát sinh, hỏi liền:
- Thế nào rồi, có chuyện gì bất ngờ phát sinh không?
Thiên Lân gật nhẹ đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời:
- Đúng thế, hôm nay phát hiện một hiện tượng kỳ quái …
Điệp Mộng nghe rồi vẻ mặt hơi biến, nghi hoặc nói:
- Dấu chân khổng lồ như vậy trước giờ chưa từng nghe qua. Có phải là trò đùa của người nào không?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Theo như con thấy lúc đó, nếu đúng là như vậy thì phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa khó mà không lộ ra chút vết tích. Hơn nữa qua sự tra khán cẩn thận của Tân Nguyệt, cũng không phát hiện được chút nào khác thường, điều này cho thấy không phải như vậy, mà thật sự tồn tại. Nhưng chúng con không biết thật ra là quái vật nào lớn đến như vậy.
Điệp Mộng nghĩ một lát, cũng đồng ý với suy nghĩ của con trai, dặn dò:
- Chuyện này thật quỷ dị, con nhớ phải chú ý an toàn.
Thiên Lân đáp:
- Mẹ yên tâm, Lân nhi biết rồi. Ngày mai con sẽ đi theo Tân Nguyệt, Lâm Phàm đến Tuyết Lang cốc thăm dò một chuyến.
Điệp Mộng ừ một tiếng, sau đó nói:
- Ngày mai con cầm kiếm theo để đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện gì.
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Một thanh kiếm gãy, mang theo hay không mang cũng giống nhau.
Điệp Mộng quát lên:
- Nói bậy, kiếm tuy tầm thường lại là vật kim loại, không băng kiếm nào có thể thay thế được.
Thiên Lân không dám nói nhiều, ngoan ngoãn nói:
- Dạ, Lân nhi biết rồi ạ.
Điệp Mộng biết hắn nghĩ gì, nhẹ nhàng nói:
- Tuyết lạnh trên băng nguyên, không phải là nơi để luyện kiếm, nơi này bình thường không dễ dàng tìm được thần binh lợi khí. Đợi sau này con tiến vào trung thổ rồi, lúc đó mới tìm kiếm một thanh thần kiếm là được.
Thiên Lân nghe ra được ý an ủi của mẫu thân, biết bà lo cho mình, không khỏi cười đáp:
- Mẹ đừng quá quan tâm đến Lân nhi, Lân nhi cũng không quan tâm đến vật ngoại thân. Chỉ cần tu vi đủ mạnh, Lân nhi tay không cũng có thể ngạo thị thiên hạ.
Cảm nhận được niềm tin và bá khí của hắn, Điệp Mộng vui mừng nói:
- Nói rất hay, con của mẹ chỉ cần nỗ lực, chắc chắn có một ngày có thể đứng giữa trời đất.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm, Thiên Lân mang theo thanh trường kiếm nó đã luyện công nhiều năm, vội vàng chạy đến Đằng Long cốc.
Lúc này, Tân Nguyệt, Phi Hiệp, Lâm Phàm, Linh Hoa bốn người cũng đã chờ được một lúc, vừa thấy Thiên Lân đến liền nói vài câu rồi lập tức xuất phát.
Trên trời, hoa tuyết tung bay như mưa lông ngỗng, năm người ngược gió tiến lên, tốc độ không nhanh lắm.
Trên đường đi, Tân Nguyệt nói:
- Sáng sớm nay, Nhị sư bá cho ta biết, gấu Bắc Cực tối qua đã đến bên ngoài Tuyết Lang cốc, nhưng lại không hề tiến vào. Còn tình hình cụ thể thế nào, chúng ta phải đi điều tra mới biết được.
Lâm Phàm cười cười, nhớ lại:
- Năm xưa ta đi qua Tuyết Lang cốc, ở đó sói tuyết đầy mặt đất, không dưới năm ngàn con.
Phi Hiệp hơi bất ngờ, hỏi lại:
- Ngươi đến đó lúc nào, sao không hề nghe nhắc đến vậy?
Lâm Phàm liếc Thiên Lân, hơi hoài niệm đáp:
- Ngày đó ta mới bảy tuổi, Thiên Lân sáu tuổi. Lúc đó hắn cõng ta chạy trối chết, Thanh Lang truy sát ở phía sau, chúng ta thiếu chút nữa đã chết rồi.
Phi Hiệp thất kinh nói:
- Bảy tuổi, thế thì đã mười hai năm rồi? Lúc đó Thiên Lân cõng ngươi chạy thoát khỏi tay của Thanh Lang?
Thiên Lân cười đáp:
- Dù sao thì tình hình rất khó khăn, chạy được hai trăm dặm, cuối cùng sư phụ hắn đến kịp, ngăn cản Thanh Lang. Nếu không, ta sợ là chạy không kịp đến Đằng Long cốc.
Linh Hoa mắng:
- Lúc đó đều do tên béo mơ hồ, nếu hắn nói sớm một chút, chúng ta hẳn có thể đến sớm hơn rồi.
Lâm Phàm và Thiên Lân cùng nhìn nhau cười, ai cũng chưa từng nói chuyện này.
Tân Nguyệt tránh sang chuyện khác:
- Hành động lần này, mọi người có suy nghĩ thế nào?
Phi Hiệp đáp:
- Trước hết hiểu rõ tình hình của sói tuyết và gấu Bắc Cực, sau đó mới điều tra thêm.
Linh Hoa đáp:
- Không cần phải phiền toái vậy, chúng ta chỉ cần nhìn kỹ Tuyết Lang cốc là được. Dù sao gấu Bắc Cực nếu đã đến rồi, cho thấy nơi đó có phần cổ quái.
Lâm Phàm đồng ý đáp:
- Linh Hoa suy tính rất có đạo lý, chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ.
Tân Nguyệt gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn lại Thiên Lân chờ đợi hắn nói. Thiên Lân suy nghĩ một lúc, trầm ngâm đáp:
- Bây giờ tình hình không rõ, đợi đến quan sát Tuyết Lang cốc một hồi, sau đó mới quyết định cũng chưa muộn. Trước mắt, nói đơn giản bốn chữ, tùy cơ ứng biến.
Lâm Phàm nghe vậy nói:
- Thiên Lân nói cũng có đạo lý, dù sao rất nhiều chuyện biến hóa không rõ, chúng ta không thể quá cứng ngắc.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, nhẹ giọng nói:
- Như vậy, mọi người phải thận trọng một chút, đi thôi.
Nói rồi đột nhiên tăng tốc, người như phượng hoàng giỡn tuyết đón gió bay lên.
Không lâu sau, Tuyết Lang cốc đã xuất hiện trước mắt năm người.
Tân Nguyệt lập tức giảm chậm tốc độ, dẫn bốn người dừng lại cách đó vài dặm.
Linh Hoa hơi bất ngờ hỏi:
- Tân Nguyệt sư tỷ, ở đây không phải quá xa chăng?