Sở Văn Tân cơ thể huyết nhục bị hủy diệt, nguyên thần thu thành một điểm, dưới tác dụng xung lực của Địa Huyền Liệt Diễm thì hệt như bèo trôi theo nước, không còn chút sức lực phản kháng. Ứng Thiên Cừu bám vào trong đoản kiếm, dưới tác dụng thiêu đốt của lửa đỏ, thân kiếm đỏ rực lên, nguyên thần của hắn cũng bị địa hỏa luyện hóa đi, đang phát sinh biến hóa. Tiết Phong toàn lực phòng ngự, nhờ vào Huyền Dương thần quyết, ý đồ hóa giải xung lực của Địa Huyền Liệt Diễm, nhưng cuối cùng vì thực lực cách xa, nên hắn bị Địa Huyền Liệt Diễm đánh bay, trọng thương ngã thẳng xuống đất không đứng lên nổi. Lâm Phàm và Đồ Thiên cùng bị lửa đỏ cuốn lấy, trong quá trình bị ngọn lửa hủy diệt, hai người hệt như lá vàng rơi trong gió, ảm đạm mà điêu linh.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, khi mới phòng ngự cũng biết sẽ có kết quả như vậy, vì thế đã bố trí một Cửu Long quang giới quanh người. Khi sóng ánh sáng hủy diệt đến gần, Triệu Ngọc Thanh đẩy tu vi lên đến cực hạn, chín con rồng ánh sáng vờn quanh người ông có màu sắc khác nhau, thuộc tính khác nhau, hình thành một kết giới kỳ dị có thuộc tính dung hợp sức mạnh của chín loại. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng vang như sấm nổ. Sóng ánh sáng hủy diệt khi tác dụng lên Cửu Long quang giới lập tức hiện lên một vầng sáng nhiều màu. Thời khắc đó, Cửu Long quang giới đang nhanh chóng điều chỉnh thuộc tính, chuyển biến tần suất, trải qua sức cực độc trong Địa Huyền Liệt Diễm, đã hấp thu được linh khí thuần dương của ngọn lửa trong lòng đất, hút vào trong cơ thể Triệu Ngọc Thanh, lại trải qua sự khống chế và chuyển hóa của ông để truyền vào trong thân thể của Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như. Đây là pháp quyết Di Hoa Tiếp Mộc trong Đằng Long Cửu Biến, không những có thể chống cự được công kích của địch nhân, còn có thể nhờ vào sức mạnh của địch nhân chuyển thành động lực của bản thân, từ đó bổ sung vào thực lực bị tiêu hao. Đương nhiên, muốn thi triển pháp quyết Di Hoa Tiếp Mộc này, cần phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện, không thể làm lung tung được.
Biến hóa nhỏ bé cũng không thoát khỏi mắt của Thái Huyền Hỏa Quy. Y khi phát hiện ý đồ của Triệu Ngọc Thanh rồi,miệng hừ khẽ một tiếng, phát động thêm một đợt công kích nữa. Lần này, Thái Huyền Hỏa Quy đã sớm không còn nhẫn nại. Y tuy miệng nói muốn cho mấy người Triệu Ngọc Thanh bị hành hạ, nhưng thực tế y đã nổi sát tâm, dự tính nhanh chóng giải quyết thật sạch sẽ.
Hai tay chắp sau lưng, Thái Huyền Hỏa Quy ánh mắt như đuốc, khí thế toàn thân kinh trời, cả người hệt như thiên thần chúa tể mọi thứ, khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông suốt. Bốn bề, lửa đỏ tự vận hành, hình thành chín vùng xoáy khổng lồ trong phương viên trăm dặm, đặc biệt mấy người Triệu Ngọc Thanh ở trong vùng xoáy mãnh liệt nhất. Theo sự hình thành vùng xoáy của lửa đỏ, cuồng phong tàn sát ngang ngược hỗ trợ khí thế của ngọn lửa. Lửa đỏ cuồn cuộn mang theo cát bay đá lượn di động cao tốc, đang dần dần nuốt lấy mấy người Đằng Long cốc.
Đối mặt với tình hình như vậy, Triệu Ngọc Thanh vừa kinh hãi vừa tức giận, tuy có lòng muốn cứu Lâm Phàm, Phỉ Vân, nhưng lại rõ ràng không có sức lực. Ứng Thiên Cừu điên cuồng phản kích, muốn thoát khỏi sức trói buộc của vùng xoáy lửa đỏ, đáng tiếc đã không có sức mà làm rồi. Cuồng phong gào thét, lửa đỏ lấp cả mặt trời, Địa Huyền Liệt Diễm có năng lực hủy diệt vạn vật trùm khắp trời đất, dưới sức thúc động của lực xoay tròn, uy lực lập tức tăng lên vài chục lần, chớp mắt đã đẩy mọi người vào đất chết. Đối mặt với uy hiếp của cái chết, mỗi người đều cố gắng phản kích, chỉ có Lâm Phàm và Đồ Thiên đã sớm chìm vào hôn mê, đang nhanh chóng đi vào địa ngục. Thời khắc đó, trong đầu Lâm Phàm dâng lên một luồng sức mạnh kỳ dị, vào thời khắc sinh tử, nó đã thoát khỏi khống chế của ý thức, tiếp lấy quyền điều khiển thân thể của Lâm Phàm. Phi Long đỉnh trên người Lâm Phàm chịu một sức mạnh nào đó khống chế, tự phát bay khỏi thân thể Lâm Phàm, biến thành một cái đỉnh vàng to lớn đường kính cả trượng lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng hút lấy thân thể của Lâm Phàm vào trong đó.
Hoàn thành những điều này rồi, quanh thân Phi Long đỉnh hào quang hội tụ, long khí mạnh mẽ từ bên trong tràn ra ngoài, lưu động tới lui ở miệng đỉnh, sau đó lại chảy vào thân đỉnh, truyền vào trong thân thể của Lâm Phàm, sửa chữa những kinh mạch và nguyên thần bị thương tổn của hắn. Có được sự hỗ trợ của Phi Long đỉnh, Lâm Phàm tạm thời hóa giải được nguy cơ, nhưng lại khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy phải chú ý. Bất ngờ, có một cột sáng màu đen nối liên với trời đất hệt như lưỡi sét đánh từ chín tầng trời xuống với uy lực kinh người vô cùng.
Biến cố bất ngờ khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy có phần giật mình. Y vốn chuyên tâm đối phó với Phi Long đỉnh, ai ngờ lại gặp phải tập kích bất ngờ? Đối mặt với tình hình như vậy, Thái Huyền Hỏa Quy không kịp tránh né, chỉ đành vội vã múa tay phát động phản kích. Chăm chú nhìn kỹ lại, chỉ thấy công kích đó do một người áo đen đột nhiên xuất hiện ra tay. Giận dữ nhìn người đàn ông áo đen, Thái Huyền Hỏa Quy cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Dám đánh lén bản tôn à?
Người đàn ông áo đen vẻ mặt âm lạnh, hơi khép hờ hai mắt nhìn thẳng mặt Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lùng đáp:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách.
Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng tức giận, gào thét lên:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách, ta phải giết ngươi.
Còn chưa ra tay, bất ngờ người áo đen biến mất hóa ra một mũi tên ánh sáng nhắm thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy. Kêu khẽ một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy hơi kinh ngạc, khi mũi tên ánh sáng đến gần, tay phải thuận thế múa lên, vừa hay ngăn được trước huyệt mi tâm. Mũi tên ánh sáng đánh trúng lòng bàn tay phải của Thái Huyền Hỏa Quy, phần mũi sắc bén đâm xuyên qua được bàn tay phải của Thái Huyền Hỏa Quy, ép thẳng đến huyệt mi tâm. Gầm giận một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy bị ép phải lắc đầu né tránh, sau đó xoay người giận dữ nhìn mũi tên ánh sáng bay đi xa, cất tiếng hỏi:
- Đây là thứ quái quỷ gì?
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện. Yến Sơn Cô Ảnh khách hơi tái nhợt, lãnh đạm đáp:
- Chú Thần tiến. Chúng thần kinh. Ngươi chắc đã có ấn tượng rồi.
Thái Huyền Hỏa Quy hơi sửng người, ngạc nhiên nói:
- Chú Thần tiến? Đây là tuyệt kỹ đã thất truyền vài ngàn năm rồi, ngươi làm sao có thể học thành được.
Yến Sơn Cô Ảnh khách cười lạnh nói:
- Chúng thần đã xuất hiện, mộng ảo cũng qua rồi. Ngươi đã có thể tái hiện nhân thế, có xá gì một môn tuyệt kỹ?
Thái Huyền Hỏa Quy tức giận nói:
- Không cần phải đắc ý, ngươi cho dù học được Chú Thần tiến, bản tôn cũng không sợ ngươi đâu.
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta không muốn làm kẻ địch của ngươi, lại cũng không muốn bọn họ chết nơi này.
Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng trả lời:
- Bản tôn nếu không đáp ứng thì sao?
Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lùng nói:
- Nếu không đáp ứng thì chỉ duy nhất một đường liều mạng. Nhưng ngươi có thể khẳng định ta chỉ biết Chú Thần tiến mà không biết những tuyệt kỹ đã thất truyền khác chăng?
Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng nổi giận, rống lên:
- Ngươi cho là ta sẽ sợ ngươi?
Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lẽo trả lời:
- Ít ra ngươi cũng có lo ngại, sau khi gặp ta rồi, còn gặp phải người khổng lồ Bác Phụ, hoặc là những kẻ địch khác. Năm xưa ngươi bởi vì không xét nhân thế, cuối cùng thất bại trong tay của nhân loại. Bây giờ ngươi quay lại nhân thế, nếu như vẫn tự phụ cuồng ngạo như năm xưa, cuối cùng chắc chắn sẽ giẫm vào vết xe đổ mà thôi.
Thái Huyền Hỏa Quy mặt mày nhăn nhó, quát giận:
- Ngươi cho là ta sẽ tin những lời đe dọa của ngươi sao?
Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi ngược lại:
- Nếu ngươi không tin ta, hà tất phải hỏi han? Từ khi ngươi xuất hiện đến giờ, đã trải qua không ít câu chuyện, rất nhiều cố nhân năm xưa chắc đang tìm theo tung tích của ngươi.
Câu này nghe qua bình thản chẳng có gì, nhưng trong lời nói lại có mấy phần ý tứ uy hiếp.
Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không phải ngu xuẩn, tự nhiên nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Yến Sơn Cô Ảnh khách, cả người chìm vào trầm tư. Năm xưa, Thái Huyền Hỏa Quy tính tình hung bạo, làm chuyện gì cũng khư khư cố chấp, khiến cho đại họa ập xuống đầu. Vài ngàn năm đã qua rồi, Thái Huyền Hỏa Quy tuy hận thù không giảm nhưng tính cách nóng nảy lại đã cải biến vô hình. Y đã thêm vài phần trầm ổn và trí tuệ, không lỗ mãng làm việc như trước kia nữa. Đổi lại năm xưa, Thái Huyền Hỏa Quy tuyệt đối không cách nào nhịn được sự khiêu khích công khai của Yến Sơn Cô Ảnh khách. Nhưng hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy phân tích tình thế, cân nhắc thiệt hơn.
Trên mặt đất, Triệu Ngọc Thanh nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách. Sau khi biết được lai lịch của ông ta rồi, mọi người đều thấy kinh ngạc, không ngờ ông ta lại ra tay hỗ trợ cho mấy người Đằng Long cốc.
Phỉ Vân vẻ mặt tò mò, khẽ cất tiếng hỏi:
- Cốc chủ tiền bố, người mà Yến Sơn Cô Ảnh khách nói chính là Tuyết Nhân?
Triệu Ngọc Thanh hơi chần chừ một chút, lắc đầu trả lời:
- Theo suy đoán của ta, chắc là Lâm Phàm chứ không phải Tuyết Nhân.
Tiết Phong ngạc nhiên nói:
- Sao lại là Lâm Phàm?
Băng Tuyết lão nhân tiếp lời nhẹ giọng lên tiếng:
- Bởi vì Yến Sơn Cô Ảnh khách đã từng cứu Lâm Phàm và Linh Hoa, có phần quan tâm bọn họ. Chuyện này tương đối rõ ràng, chúng ta cũng không cần quan tâm nhiều quá.
Sở Văn Tân hỏi:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách nói Chú Thần tiến là pháp quyết nào vậy, không ngờ lại có thể ép cho Thái Huyền Hỏa Quy phải né tránh?
Câu này vừa nói ra, mọi người đều nhìn Triệu Ngọc Thanh, hy vọng ông có thể giải đáp vấn đề này.
Cảm nhận được tâm tư của mọi người, Triệu Ngọc Thanh chần chừ rồi nói:
- Theo hiểu biết của ta, Chú Thần tiến là một cái tên từ thượng cổ, nghe nói do nhân loại sáng lập ra, dùng để đối phó với thần ma thượng cổ có thực lực kinh thiên, uy lực của nó thật đáng sợ. Còn chi tiết thế nào, truyền ngôn cũng rất ít, ta cũng không biết rõ ràng lắm.
Phương Mộng Như lên tiếng:
- Sự xuất hiện của Yến Sơn Cô Ảnh khách là một bước xoay chuyển đối với chúng ta. Mọi người phải nắm lấy cơ hội để trị thương, phải nắm cho chắc cơ hội này.
Băng Tuyết lão nhân đồng ý:
- Sư muội nói rất có lý. Chúng ta phải nắm chắc từng giây từng phút, nỗ lực tranh thủ từng giây cuộc sống.
Phỉ Vân và Tiết Phong nghe vậy lập tức im lặng, ai nấy ngưng thần điều tức, không phân tâm hỏi đến những chuyện bên ngoài.
Sở Văn Tân nguyên thần yếu ớt, không cách nào tự trị thương cho mình, chỉ đành lưu lại bên cạnh Đồ Thiên, chiếu cố cho Đồ Thiên.
Phương Mộng Như và Triệu Ngọc Thanh quan sát tình hình trên trời, Băng Tuyết lão nhân thì cật lực chữa thương cho Lâm Phàm, hy vọng có thể cứu hắn tỉnh lại. Trên tầng mây, Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn tình hình của Thái Huyền Hỏa Quy, thấy vẻ do dự trên mặt hắn, trong lòng có phần lo lắng. Nói thực lòng, Yến Sơn Cô Ảnh khách thật sự không muốn chính diện đối địch với Thái Huyền Hỏa Quy, bởi vì ông ta hiểu rõ một số bí mật của Thái Huyền Hỏa Quy, nên cũng không muốn làm một số chuyện phí công vô ích. Nhưng tình thế trước mắt như vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách đành phải tỏ ra tư thế kẻ mạnh để làm Thái Huyền Hỏa Quy lo sợ, từ đó bảo vệ được an nguy cho Lâm Phàm.
Trầm tư rất lâu, Thái Huyền Hỏa Quy khảo sát rất nhiều sự tình. Trải qua một phen suy nghĩ thật sâu, Thái Huyền Hỏa Quy trừng Yến Sơn Cô Ảnh khách, hừ lạnh nói:
- Hôm nay ta tạm thời cho ngươi chút sĩ diện, đợi ta xử lý tốt những chuyện khác rồi, ta sẽ tìm ngươi kết thúc ân oán này, hơn nữa còn tự tay hủy diệt những người dưới đó.
Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt vô tình, lạnh lùng đáp:
- Nếu như ta đã nhúng tay vào chuyện này, tự nhiên sẽ bồi tiếp cho đến cuối cùng.
Thái Huyền Hỏa Quy gằn giọng nói:
- Nhớ kỹ những lời nói hôm nay của ngươi. Hy vọng đến lúc đó ngươi không phải hối hận.
Tay phải múa lên, phất tay áo bay đi, chỉ chốc lát sau Thái Huyền Hỏa Quy đã biến mất giữa không trung.
Đưa mắt nhìn quanh, Yến Sơn Cô Ảnh khách sau khi xác nhận Thái Huyền Hỏa Quy đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, thu lại phòng ngự quanh người.
Sau đó, Yến Sơn Cô Ảnh khách từ trên tầng mây hạ mình xuống, đến trước mặt Triệu Ngọc Thanh, liếc Lâm Phàm đang hôn mê, điềm nhiên nói:
- Lần này các ngươi may mắn. Lần tới các ngươi phải tự mình giải quyết cho ổn.
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ân tình hỗ trợ, Đằng Long cốc chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu than thở:
- Không cần nói lời cảm ơn, đây đều là số mệnh cả. Chuyển lời cho Linh Hoa phải chiếu cố Lâm Phàm cho tốt. Chúng ta còn có ngày gặp lại.
Tung mình lùi lại, hình bóng nhạt nhòa. Yến Sơn Cô Ảnh khách hệt như bóng ma, chớp mắt đã không còn thấy nữa.
Phương Mộng Như vẻ mặt kinh ngạc, tán thưởng:
- Tu vi thật kinh người, quả thật khiến người khác khó mà tin được.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Người này thực lực sâu không thể dò được, nhưng lại quá lạnh lùng, khiến người ta khó mà tiếp cận.
Băng Tuyết lão nhân lên tiếng:
- Nghe Lâm Phàm nói lại, người này là đồ đệ của Yến Sơn Phi Long, nhưng thực lực mạnh mẽ dường như còn vượt qua cả sư phụ của ông ta.
Phương Mộng Như suy đoán:
- Muội nghĩ là ông ta có cơ duyên kỳ ngộ khác, một thân sở học hoàn toàn không chỉ giới hạn trong môn phái Yến Sơn.
Không biết từ lúc nào, mặt đất đã phủ đầy bông tuyết, che phủ tất cả mọi vết tích lưu lại trước đây.
Thời gian âm thầm trôi qua, Triệu Ngọc Thanh năm người chờ đợi định mệnh xảy ra, sau khi trải qua tập kích của Ngũ Sắc Thiên Vực, chà xát của Thái Huyền Hỏa Quy, tiếp theo sẽ còn phát sinh chuyện như thế nào ở nơi đây nữa?
Sẽ bình an trở lại hay chiến tranh liên miên không ngừng? Lúc này ai cũng không cách nào dự báo được…