Dao Quang hừ giọng nói:
- Không nên nói lời tuyệt tình như vậy, ngươi có thể sống đến hiện nay, bởi vì có một số người mà ngươi còn chưa gặp được.
Thiên Tàm lão tổ ngạo nghễ đáp:
- Những người đó chưa chết, cũng bởi vì bọn họ còn chưa gặp phải ta.
Dao Quang giận dữ trả lời:
- Chớ có ngông cuồng, Băng Nguyên hiện nay, ngươi còn chưa được cho là người mạnh nhất.
Thiên Tàm lão tổ hừ giọng nói:
- Ngươi cho là như vậy?
Dao Quang đáp:
- Sự thực như vậy, cao thủ mạnh hơn ngươi còn rất nhiều. Không tin ngươi hỏi thử Thiên Tàm, hắn sẽ cho ngươi biết đáp án.
Quay đầu lại, Thiên Tàm lão tổ nhìn Thiên Tàm giữa không trung, ánh mắt hỏi dò. Bật cười âm hiểm, Thiên Tàm nói:
- Tổ phụ, bọ họ đang kéo dài thời gian, chúng ta hà tất phải nói chuyện làm gì.
Ánh mắt khẽ chuyển, Thiên Tàm lão tổ trầm tư một lúc, khẽ cười đáp:
- Ngươi nói không sai, chúng ta đến đây không phải để đấu võ mồm, phải làm chuyện chính. Lần này, ngươi không được để ta thất vọng.
Thiên Tàm mất đi nụ cười, nghiêm chỉnh nói:
- Tổ phụ yên tâm, lần này con sẽ thu hồi lại vốn lẫn lời.
Mỉm cười gật đầu, Thiên Tàm lão tổ dặn dò:
- Cẩn thận, thời gian không còn sớm.
Thiên Tàm bật cười quỷ bí, thân thể từ từ hạ xuống, tiến thẳng đến Tân Nguyệt. Để ý động tĩnh của Thiên Tàm lão tổ và Thiên Tàm, Tân Nguyệt nói với Dao Quang, Mẫu Đơn, Hoa Hồng:
- Tình thế biến đổi, chúng ta phải thay đổi chiến lược.
Dao Quang hỏi lại:
- Cô nương dự tính đối phó thế nào?
Tân Nguyệt ánh mắt biến ảo bất định, trầm ngâm nói:
- Ta thấy rằng, để Mẫu Đơn và Hoa Hồng lùi lại hỗ trợ mấy người Vũ Điệp, gọi Bát Bảo lại phối hợp với huynh, nhờ vào sức mạnh của thần thú để tiêu diệt Thiên Tàm, huynh thấy có thể làm được không?
Dao Quang nghe vậy sửng người, chần chừ trả lời:
- Nếu để Bát Bảo ra mặt, muốn thu thập Thiên Tàm chắc không phải là chuyện khó. Vấn đề là Thiên Tàm lão tổ, chúng ta phải đối phó thế nào?
Tân Nguyệt bật cười điềm tĩnh, vẻ bình thản đáp:
- Chuyện này ta sẽ ứng phó, huynh chỉ cần bắt được Thiên Tàm là ổn.
Dao Quang liếc qua Tân Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng trấn tĩnh, trong lòng tuy có phần lo lắng lại cũng không nói nhiều. Mẫu Đơn và Hoa Hồng hơi kinh ngạc, sau khi biết được ý tưởng của Tân Nguyệt, Hoa Hồng lập tức phản đối, tỏ ý muốn lưu lại hỗ trợ Tân Nguyệt. Mẫu Đơn có phần bình tĩnh, sau khi suy nghĩ giây lát, liền âm thầm đến bên Hoa Hồng nói vài câu vào tai, sau đó liền kéo Hoa Hồng quay về đến bên Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, thay cho Bát Bảo.
Chăm chú nhìn biến hóa giữa chiến trường, Thiên Tàm trong mắt xuất hiện một chút lo lắng, hừ nhẹ:
- Tân Nguyệt, ngươi chiêu thức cũng không ít, chỉ có điều ngươi cho như vậy là hiệu quả chăng?
Tân Nguyệt vẻ mặt không chút thay đổi, điềm nhiên đáp:
- Ta chỉ sử dụng một cách hợp lý các tài nguyên của mình thôi, nếu như ngươi không quan tâm lắm, thế thì hỏi nhiều làm gì?
Thiên Tàm có phần không vui, khiêu khích:
- Ta chỉ hiếu kỳ, ngươi bằng vào gì mà có thể ngăn cản được tổ phụ ta?
Vấn đề này, không chỉ Thiên Tàm lão tổ cảm thấy hứng thú, ngay cả Dao Quang cũng rất muốn biết rõ.
Điềm nhiên nhìn Thiên Tàm, Tân Nguyệt sau đó quay lại nhìn Thiên Tàm lão tổ, vẻ mặt bình thản đáp:
- Ba ngàn năm trước, tiên tổ Đằng Long cốc ta phong ấn được ngươi. Ba ngàn năm sau ngươi lại xuất hiện ở nhân thế, gặp phải ta là đệ tử Đằng Long cốc, đây không phải là một số mệnh phải theo sao? Nếu như đây là ý trời, chúng ta chi bằng đánh cuộc một phen, xem thử hôm nay ngươi có thể chiếm được tiện nghi đối với ta không.
Điềm tĩnh như gió, không chút sợ hãi, Tân Nguyệt lúc này thể hiện khí thế và trí tuệ kinh người.
Thiên Tàm lão tổ có phần kinh dị, cất tiếng hỏi:
- Chỉ bằng một lời chính khí của ngươi sao?
Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:
- Còn có một thân bản lĩnh của ta.
Thiên Tàm lão tổ khinh thường nói:
- Cái ngươi gọi là bản lĩnh bất quá cũng chỉ là thanh thần kiếm trong người ngươi, ngươi cho là nó có thể tạo nên uy hiếp cho ta?
Tân Nguyệt ánh mắt lạnh như băng, trầm giọng đáp:
- Trận chiến ba ngàn năm trước đây, nghĩ chắc ngươi lúc đó cũng đầy tự phụ như vậy, trong lòng cũng đầy tự tin.
Vẻ mặt biến đi, Thiên Tàm lão tổ mặt đen ngòm lại rống lên:
- Câm miệng. Ngươi còn chưa đủ tư cách nói những chuyện đó trước mặt ta.
Đối mặt với tiếng quát mắng của Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt vẫn không hề sợ hãi, cười lạnh đáp:
- Đây là Băng Nguyên, chỉ cần một ngày Đằng Long cốc còn tồn tại, sẽ không để cho ngươi được làm càn.
Thiên Tàm lão tổ chấn động giận dữ vô cùng, hôm nay đã vài lần bị mấy cô gái khiêu khích, lão cho dù bản tính xảo trá cũng không nhịn được cơn tức giận này. Hiện nay, khi Tân Nguyệt lại thêm lần nữa dùng Đằng Long cốc để áp chế lão, lửa giận trong lòng của lão cuối cùng cũng bùng lên dữ dội.
Cười gằn một tiếng, Thiên Tàm lão tổ bá khí quá người, toàn thân ánh trắng lấp lánh, chớp mắt đã xuất hiện một không gian ngưng đọng quanh người Tân Nguyệt, giữ chặt lấy thân thể Tân Nguyệt. Giận dữ nhìn vào mắt Tân Nguyệt, Thiên Tàm lão tổ gằn giọng nói:
- Đến đây, ngươi không phải là đệ tử môn hạ của Đằng Long cốc sao, thể hiện bản lĩnh của mình đến đánh bại ta đi.
Tân Nguyệt không chút kinh ngạc, vẻ mặt bình thản nhìn Thiên Tàm lão tổ, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, mơ hồ toát ra một tín hiệu nào đó.
Dao Quang thấy tình hình như vậy, lập tức không nghĩ nhiều nữa, phi thân bay thẳng đến Thiên Tàm lão tổ, ý đồ chuyển dời sức chú ý của lão ta nhằm hóa giải nguy hiểm của Tân Nguyệt. Thiên Tàm đối với việc này đã sớm có đề phòng, lắc mình liền xông đến ngăn Dao Quang đang tiến lại, cười tà dị nói:
- Đối thủ của ngươi là ta, ngươi phải hiểu rõ tình hình này.
Hai tay chia ra, không khí lưu động, chưởng lực nặng nề như núi lập tức hất Dao Quang lùi lại vài trượng. Gầm nhẹ một tiếng, Bát Bảo lập tức đỡ lấy thân thể Dao Quang, lướt trên kình khí chung quanh.
Đứng ở trên người Bát Bảo, Dao Quang vẻ mặt có mấy phần kinh ngạc, lớn tiếng nói:
- Ngươi … ngươi …
Dường như hiểu được ý của Dao Quang, Thiên Tàm tự phụ cười đáp:
- Thật không hay, khiến cho ngươi phải kinh ngạc.
Dao Quang nghe vậy bình tĩnh trở lại, hừ khẽ nói:
- Thực lực ngươi mạnh hơn trước đây không ít, nhưng cho dù là như vậy thì ngươi cũng khó mà thoát khỏi kết cục thất bại.
Thiên Tàm nhướng mày, ngạo nghễ đáp trả:
- Ngươi nghĩ là như vậy thì đảm bảo ngươi sẽ hối hận không kịp, sẽ chết trong tay của ta.
Dao Quang bật cười lạnh lùng, đưa mắt quan sát tình trạng của Tân Nguyệt, thấy Thiên Tàm lão tổ hoàn toàn còn chưa hành động tiếp theo, lo lắng trong lòng mới từ từ giảm bớt đi. Quay lại nhìn Thiên Tàm, Dao Quang khẽ hỏi:
- Bát Bảo, ngươi có nắm chắc bắt được hắn không?
Kêu lên trầm thấp, Bát Bảo phát xuất tín hiệu thăm dò, tiến hành khảo sát xem xét cẩn thận Thiên Tàm một lượt, miệng phát xuất vài tiếng kêu khe khẽ, như một câu trả lời.
Thu được trả lời xác định của Bát Bảo, Dao Quang vẻ mặt toát ra một chút phức tạp, trầm ngâm một lúc sau mới hỏi lại lần thứ hai:
- Thật sự như vậy sao?
Bát Bảo lập tức kêu to khẳng định, điều này khiến Dao Quang thấy khó khăn. Chú ý đến vẻ mặt của Dao Quang, Thiên Tàm cười tà dị nói:
- Thế nào? Không nắm chắc phải không. Có phải bắt đầu thưởng thức sự lo lắng cho kết cục của mình không?
Nhìn bộ dạng lớn lối của Thiên Tàm, Dao Quang lập tức đưa ra quyết định, hừ giọng nói:
- Không cần phải nóng nảy, kết quả cuối cùng thì ngươi sẽ nhanh chóng biết được thôi mà.
Câu nói này có mấy phần âm hiểm, hệt như một bóng ma bao trùm trong lòng của Thiên Tàm. Vì sao như vậy, Thiên Tàm hoàn toàn không biết được, y chỉ đột nhiên cảm giác có phản ứng không tên đối với câu nói này, trong lòng dâng lên một sự báo động.
Bỏ đi vẻ mặt cuồng ngạo, Thiên Tàm chớp mắt đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt sắc bén hệt như dã thú săn mồi hung hăng chằm chằm theo sát Dao Quang không rời. Cảm ứng được biến hóa của Thiên Tàm, Dao Quang lập tức cảnh giác lại, chân phải điểm nhè nhẹ trên người của Bát Bảo, phát xuất tín hiệu chuẩn bị công kích và phòng ngự. Thời khắc đó, Dao Quang bỏ hết ý nghĩ tạp loạn, quên mọi tình hình chung quanh mình, toàn tâm toàn ý theo sát Thiên Tàm, hai bên bắt đầu triển khai một trận đấu sinh tử.
Trước đây, Thiên Tàm đã từng so tài với Tân Nguyệt, Dao Quang cũng đã từng so chiêu với Thiên Tàm lão tổ. Hai người đều đã thất bại, hiện nay hai người gặp nhau, kết cục sẽ như thế nào đây? Luận về uy danh, Thiên Tàm tuyệt đối không bằng Dao Quang, thực lực của y biểu hiện trước đây cũng còn xa mới bằng Dao Quang. Nhưng Thiên Tàm lúc này đã trải qua việc hỗ trợ của Thiên Tàm lão tổ, thực lực đã nhảy vọt về chất, so tài với Dao Quang thì ai mạnh ai yếu phải thử qua mới có thể biết được.
Cách đó vài trượng, Thiên Tàm lão tổ và Tân Nguyệt tình hình cũng rất kỳ diệu. Hai người đứng cách nhau vài trượng, bốn mắt nhìn nhau hệt như hai bức tượng băng, từ bên ngoài nhìn lại không thấy chút khác lạ nào cả. Còn trên thực tế, Thiên Tàm lão tổ đang dùng thực lực cực mạnh để phát động tiến công, lợi dụng sức mạnh đóng băng không gian để giữ chặt lấy thân thể của Tân Nguyệt, hơn nữa còn tiến hành công kích tinh thần, dự tính chỉ nhấc tay lên là hủy diệt được nguyên thần của Tân Nguyệt.
Đối mặt với tình hình này, biểu hiện của Tân Nguyệt vô cùng khác thường, nàng không hề cố gắng tranh đấu, cũng không vận khí phản khác, cứ để cho ngoại lực tùy tiện tác dụng lên người, phảng phất không hề có cảm giác vậy. Nàng không có sức phản kháng hay là không muốn phản kháng? Nàng bị Thiên Tàm lão tổ dùng sức cưỡng bách hay Tân Nguyệt còn có dự tính nào khác? Lúc này ai cũng không biết. Từ xa xa, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt lo lắng, rối rít phát ra tín hiệu thăm dò muốn hiểu rõ chuyện gì. Nhưng chỉ cần đến gần phạm vi mười trượng quanh Thiên Tàm lão tổ và Tân Nguyệt, tất cả sóng thăm dò sẽ tự động biến mất, điều này khiến cho bốn cô lập tức khẩn trương hẳn, trong lòng căng thẳng vô cùng.
Cách đó vài dặm, Lâm Y Tuyết vẫn đang tập trung tâm thần truy đuổi theo tung tích Tỏa Hồn, hoàn toàn bị Tỏa Hồn chọc cho tức giận, lớn tiếng thề không bỏ qua được. Đối với tình hình chung quanh, Lâm Y Tuyết ban đầu còn có để ý một chút, thỉnh thoảng phân tâm quan sát thêm. Nhưng sau đó, thái độ vô lại và khí thế kiêu ngạo của Tỏa Hồn chọc giận Lâm Y Tuyết, khêu lên tính bướng bỉnh ngang ngược của nàng, làm cho Lâm Y Tuyết dần mất đi bình tĩnh, cuối cùng rơi vào trạng thái cuồng nộ, không thèm để ý gì cả cứ công kích thẳng y.
Đối mặt với tình hình này, Tỏa Hồn tuy xảo trá nhưng lại không hiểu được tâm lý hiếu thắng của thiếu nữ, cứ chọc giận và khiêu khích mãi, cuối cùng khiến cho Lâm Y Tuyết điên cuồng tấn công, ép y rơi vào thế vô cùng bất lợi. Trước đây, Tỏa Hồn do bị Thiên Ly thần kiếm đánh bị thương, trạng thái không tốt chút nào. Lại trải qua thời gian giằng co với Lâm Y Tuyết lâu dài, tình hình Tỏa Hồn càng thêm khốn nạn. Hiện nay, Tỏa Hồn muốn phản kháng thì lực bất tòng tâm, lại thêm Kim Cương Hàng Ma ấn của Lâm Y Tuyết luôn khắc chế tà khí trên người của Tỏa Hồn, khiến cho Tỏa Hồn chỉ có thể né Đông, tránh Tây mà thôi.
Thời gian, giờ phút này như dài ra. Ngoại trừ bốn người Vũ Điệp đang trông nom thi thể Thiên Lân ra, Dao Quang, Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết ai nấy nghênh địch, tình hình lại hoàn toàn khác nhau. Lâm Y Tuyết truy kích Tỏa Hồn, chiếm được ưu thế rõ ràng. Giữa Dao Quang và Thiên Tàm, còn chưa biết kết cục thế nào. Tân Nguyệt đối mặt với Thiên Tàm lão tổ, tình hình vô cùng bất ổn, cuối cùng nàng có thể hóa hiểm thành an được không? Mọi thứ phải đợi thời gian trôi qua mới khai mở được, lúc này ai cũng không cách nào nói ràng được…