Tuyết Nhân thất kinh hồn vía, vọt miệng nói:
- Như vậy, chúng ta chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Theo tình thế trước mắt, còn chưa đến mức chật vật như vậy. Chúng ta có thể vây thành một vòng dùng Tam Muội chân hỏa để chống cự. Nhưng bằng vào thực lực của chúng ta phỏng chừng chống cự cũng không được bao lâu, vì thế biện pháp này cũng không được.
Phương Mộng Như hỏi lại:
- Có biện pháp nào có thể ứng phó được?
Phỉ Vân hỏi tiếp:
- Chúng ta lẽ nào không thể phản kích, dùng công làm thủ được sao?
Triệu Ngọc Thanh liếc Phỉ Vân, khẽ than:
- Thái Huyền Hỏa Quy sở dĩ mạnh mẽ như vậy có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Địa Huyền Liệt Diễm của hắn không gì chống được, không vật nào không bị diệt. Thứ hai, mu rùa của hắn cứng rắn vô cùng, chính là vật phòng ngự mạnh nhất thế gian, cho dù có được thần binh lợi khí cũng khó mà làm hắn bị thương đến thân thể.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Như vậy hắn chẳng phải không có nhược điểm, thiên hạ vô địch rồi sao?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:
- Hắn hoàn toàn không phải thiên hạ vô địch, cũng không phải không có nhược điểm, chỉ có điều muốn khắc chế được hắn thì cần phải tìm cho được một số thứ. Mà những thứ này chính là vật hiếm có trên thế gian, chỉ có thể tự nhiên mà được chứ không thể cầu.
Dứt lời, nhiệt độ quanh đó đột nhiên tăng lên rất nhanh, một dòng khí nóng ập thẳng đến mọi người.
Phát hiện được nguy cơ, Lâm Phàm nhắc nhở:
- Sư tổ, thời gian cấp bách, chúng ta phải tận sức ứng phó.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt do dự, dường như đang suy xét vấn đề nào hơi khó. Băng Tuyết lão nhân kiến nghị:
- Sư huynh, trước tiên vượt qua nguy cơ trước mắt đã, những chuyện khác sau này hãy bàn đến.
Triệu Ngọc Thanh hơi rùng mình, ngửng đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói:
- Bây giờ tất cả nghe hiệu lệnh của ta, hễ là người tu luyện pháp quyết dương cương đều mang toàn bộ tu vi cả đời truyền vào trong người của Lâm Phàm, để hắn thúc đẩy Phi Long đỉnh dùng chống lại công kích của Thái Huyền Hỏa Quy. Những người còn lại triển khai phòng ngự, chúng ta liên kết đồng lòng trước tiên hóa giải tình cảnh khốn khó trước mắt đã.
Đối mặt với nguy hiểm, mọi người không bàn gì thêm, ào ào điều chỉnh vị trí tụ tập sau lưng Lâm Phàm, bắt đầu đem chân nguyên bản thân truyền vào trong cơ thể Lâm Phàm. Trong đó, Sở Văn Tân, Phỉ Vân, Phương Mộng Như ba người do nguyên nhân pháp quyết tu luyện, không tham dự vào. Triệu Ngọc Thanh ở bên chỉ huy, cũng không tham dự vào hàng ngũ kia. Như vậy, trên người Lâm Phàm hội tụ sức mạnh của năm người Băng Tuyết lão nhân, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Đồ Thiên, tu vi thoáng chốc đã tăng vọt, đạt đến một cảnh giới cực cao.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, long khí trên người Lâm Phàm vút lên, Phi Long đỉnh trong lòng tự động bay ra, điên cuồng hấp thu khí long linh trên người Lâm Phàm, thân đỉnh nhanh chóng to lên, chớp mắt đã hóa thành một cái đỉnh khổng lồ lơ lửng trên đầu mọi người. Lúc này, một luồng sức mạnh chấn động trời đất tràn ngập trong không khí, phối hợp với ánh vàng kim phát ra từ thân đỉnh hình thành một kết giới ánh sáng màu vàng kim khổng lồ, ngăn cản không cho Địa Huyền Liệt Diễm do Thái Huyền Hỏa Quy phát ra đến gần. Đồng thời, Phi Long đỉnh theo sự khống chế của Lâm Phàm xoay chuyển không ngừng, những hình ảnh chạm rồng trên thân đỉnh hóa thành rồng thật bay ra, xoay tròn quanh thân đỉnh khổng lồ, lúc thì há miệng thè lưỡi, lúc lại ngâm lên với trời đất, cùng với Thái Huyền Hỏa Quy chiếu sáng lẫn nhau.
Cảm ứng được khí tức của Phi Long đỉnh, Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng tức giận, một sự cừu hận ngàn đời khó tiêu dâng lên trong lòng, khiến y từ từ mất đi sự bình tĩnh. Trước đây, Thái Huyền Hỏa Quy chính là bị Phi Long đỉnh chế ngự, bị phong ấn trong suốt vài ngàn năm. Hiện nay, lại đối mặt với Phi Long đỉnh, Thái Huyền Hỏa Quy tuy lòng đầy lửa hận lại cũng không phải không có lo lắng. Dù sao bóng ma đó trong lòng cũng không thể nhất thời có thể quên đi được.
Gầm lên giận dữ một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy tăng mạnh sức lực, Địa Huyền Liệt Diễm bên ngoài lập tức mạnh hơn gấp năm lần, dùng tốc độ nhanh đến kinh người thu nhỏ vào trong. Như vậy, trên người Lâm Phàm áp lực tăng mạnh, tốc độ xoay tròn của Phi Long đỉnh thoáng cái giảm chậm, khiến cho Lâm Phàm và năm người sau lưng đều chấn động thân thể, khóe miệng lập tức tươm máu tươi ra. Cùng lúc đó, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng đối mặt với nguy cơ rất lớn. Trong thế công mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy, mấy người nhanh chóng thưởng thức được mùi vị thất bại, tâm tình rất là nóng nảy.
Vừa mới ban đầu, Xà Ma chủ trương phá vòng vây liền được ba người còn lại đồng ý. Nhưng khi bọn họ gặp phải Địa Huyền Liệt Diễm, không cách nào đột phá được, một dự báo bất an bao trùm lên tâm linh của bọn họ. Thời khắc đó, mấy người Xà Ma kinh hãi giận dữ vô cùng, vừa mắng chửi Thái Huyền Hỏa Quy, cũng không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy. Đối mặt với kết giới không cách nào đột phá được, Bạch Đầu Thiên Ông hỏi lại:
- Có thể dùng thuật không gian để rời đi hay không?
Lam Phát Ngân Tôn cười khổ đáp:
- Ta đã ngầm thử qua rồi, không gian nơi này đã bị Thái Huyền Hỏa Quy khóa kín hoàn toàn, ngoại trừ xông thẳng qua thì căn bản không cách nào rời được.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Nếu như chúng ta liên thủ lại, đem sức mạnh tập trung ở một điểm, mọi người thấy có nắm vững được phần nào không?
Xà Ma trầm ngâm đáp:
- Chuyện này rất khó nói rõ, quan trọng là Thái Huyền Hỏa Quy có muốn giữ chúng ta lại hay không.
Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm không nói, vừa suy nghĩ đối sách, vừa quan sát tình hình chung quanh, nhanh chóng nhìn sang Ứng Thiên Cừu.
Lúc này đây, Ứng Thiên Cừu đang múa kiếm chém điên cuồng, làn kiếm màu xanh biếc rực rỡ chói mắt nhưng lại chém không vỡ Địa Huyền Liệt Diễm kia, lần lượt bị hất bắn trở lại. Đối mặt với tình hình này, Ứng Thiên Cừu vừa nóng lại vừa gấp, hắn vốn bình tĩnh lúc này đã quát tháo như sấm, hoàn toàn mất đi lý trí. Nhìn thấy vậy, Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo, bản thân mình chút nữa cũng có tình trạng giống Ứng Thiên Cừu hiện nay hay không, cũng bị cái chết bao trùm, cuối cùng mê đi trong bóng ma khiếp sợ.
Nghĩ đến lý tưởng của bản thân, nghĩ đến những chuyện trước kia, Bạch Đầu Thiên Ông đột nhiên bắt đầu hối hận, hối hận về sự do dự của bản thân, hối hận mình đã mất đi thời cơ. Trước đây, Xà Thần đã từng nhắc nhở bản thân mình, nhưng lúc đó Bạch Đầu Thiên Ông không để ý. Hiện nay, khi thân lâm vào tuyệt cảnh, nghĩ lại mộng tưởng trước kia, Bạch Đầu Thiên Ông không khỏi than thở, một sự thất vọng thâm sâu chiếm lấy lòng của lão.
Phát hiện được sự khác thường của Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao liếc lão, truyền âm hỏi:
- Ngươi hối hận rồi sao?
Bạch Đầu Thiên Ông bật cười đau thương, hỏi ngược lại:
- Ngươi lại không hối hận sao?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
- Nếu lòng không mong gì, hà tất phải hối hận?
Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy sửng mình, lảm nhảm:
- Nếu lòng không cầu gì, sao phải hối hận? Đúng thế, lòng ta có ham muốn, không cam lòng như vậy.
Bên cạnh, Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn thương nghị rồi, nghĩ ra một đối sách nhưng lại không biết có thể làm được hay không. Để cho Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đồng ý, Xà Ma nói qua một lượt đơn giản suy nghĩ của mình, rồi hỏi:
- Các ngươi thấy thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông phân tích lại:
- Nếu như dùng sức mạnh xoay tròn để chống lại thì đúng là có thể chống một lúc. Nhưng một khi tạo nên sự chú ý của Thái Huyền Hỏa Quy, chỉ sợ lúc đó chúng ta càng chịu thêm công kích đáng sợ.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Hiện nay địch nhân chủ yếu của Thái Huyền Hỏa Quy là Đằng Long cốc, chúng ta bất quá chỉ bị nhốt chung một giỏ mà thôi, hắn chắc không quá để ý đến chúng ta.
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Không sợ nhất vạn mà sợ vạn nhất.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm ngâm lên tiếng:
- Lúc này thời gian khẩn trương, chúng ta đã không còn thời gian để suy tính quá nhiều chuyện.
Xà Ma trả lời:
- Cuồng Đao nói rất đúng, càng lâu càng bất lợi cho chúng ta.
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ rồi trả lời:
- Nếu như các vị đồng ý như vậy, ta cũng không tiện phản đối.
Xà Ma hơi mừng, lớn tiếng nói:
- Đến đây, chúng ta ai nấy tự mình thúc động pháp quyết hình thành một cột gió để ứng phó với tình thế trước mắt.
Lam Phát Ngân Tôn, Tuyết Ẩn Cuồng Đao không bàn gì thêm, nhanh chóng đứng vào chỗ, chờ đợi Bạch Đầu Thiên Ông đứng vào phương vị. Lắc đầu thở dài, Bạch Đầu Thiên Ông muốn nói lại thôi, chần chừ giây lát sau liền gia nhập vào hàng ngũ ba người kia, bốn người cùng nhau thúc động pháp quyết, rất nhanh chóng hình thành một cột gió bốn màu, gào lên một tiếng liền bành trướng gấp vài lần, tạo thành một phong cảnh đặc thù trong một khu vực nhất định.
Phát hiện tình hình này, Ứng Thiên Cừu đang điên cuồng hoảng loạn lập tức khôi phục bình tĩnh, sau khi trầm tư một lúc không ngờ cũng có chọn lựa tương đồng, cả người xoay tròn giữa không trung, đoản kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời phát xuất làn kiếm màu xanh lục sắc bén, hình thành một khu vực làn kiếm tương đối ổn định để ngăn trở Địa Huyền Liệt Diễm đến gần. Suy nghĩ của Ứng Thiên Cừu rất chính xác, sức mạnh xoay tròn lại thêm Lục Hồn kiếm quyết có thể bảo vệ kiêm đủ hai mặt, nhưng hắn thật sự có thể chống cự lại được Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy chăng?
Quan sát sắc mặt của Lâm Phàm, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Phỉ Vân, Sở Văn Tân vẻ mặt ưu tư, có cảm giác không an toàn. Thân là truyền nhân của Phi Long quyết, Băng Tuyết lão nhân và Lâm Phàm hai đời hội tụ, dùng quyết tâm kiên định để thúc động Phi Long đỉnh, khiến nó bộc phát thực lực vượt hơn sức tưởng tượng, nhưng cuối cùng không chống được thế công của Thái Huyền Hỏa Quy. Do vậy mọi người có thể biết được thực lực của Thái Huyền Hỏa Quy mạnh mẽ đến mức độ thế nào.
Dời mắt đi, Phỉ Vân nhìn lên Thái Huyền Hỏa Quy trên không, khẽ nói:
- Cốc chủ tiền bối, theo phân tích của người, tu vi của Thái Huyền Hỏa Quy đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Triệu Ngọc Thanh chần chừ một lúc rồi giọng không chắc chắn lắm trả lời:
- Chắc đã đến cảnh giới Lăng Hư, thiên hạ không kiếm được mấy kẻ mạnh mẽ đến như vậy.
Sở Văn Tân thần sắc lo lắng, hỏi tiếp:
- Nếu như mấy người Lâm Phàm không ngăn trở được, chúng ta còn biện pháp nào hay không?
Phương Mộng Như liếc địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu, kinh ngạc nói:
- Nhìn bộ dạng của bọn họ dường như tìm được phép ứng phó, nhưng không biết có thể duy trì được thời gian dài bao nhiêu.
Triệu Ngọc Thanh nhìn qua, hờ hững đáp:
- Kết cục định sẵn, sớm muộn mà thôi.
Phỉ Vân nói:
- Nếu cứ mãi như vậy, không có bất ngờ phát sinh, chúng ta có thể nhờ tay Thái Huyền Hỏa Quy tiêu diệt địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực không?
Sở Văn Tân lên tiếng:
- Quả thật có thể tự nhiên như vậy thì tốt, nhưng ai có thể khẳng định sẽ không có bất ngờ?
Phương Mộng Như than thở:
- Được rồi, chúng ta trước mắt chưa lo được cho bản thân, hà tất phí sức đi tính toán sinh tử của người khác? Hay là cùng nhau nghĩ xem phải ứng phó với vấn đề khó khăn trước mắt thế nào.
Phỉ Vân và Sở Văn Tân trầm ngâm không nói, đưa mắt nhìn mấy người Lâm Phàm phía trước, phát hiện bọn họ thần sắc nặng nề, mỗi người đều lấp lánh ánh sáng, đang dùng toàn lực chống lại. Ở trên trời, Phi Long đỉnh xoay tròn không ngừng, ánh sáng màu vàng kim phập phồng dao động, trong tình trạng Địa Huyền Liệt Diễm đang từ từ thu nhỏ lại, ai cũng rất bất bình và không cam lòng. Quanh đó, rồng bay gào thét, lửa đỏ đùng đùng, tiếng rồng ngâm điếc ta vang vọng khắp nơi, hệt như một tiếng cảnh cáo vậy.
Thái Huyền Hỏa Quy sắc mặt lạnh lẽo, hai môi mím chặt hơi động một chút, từ trong mũi phát ra tiếng hừ trầm đục, khiến cả không gian chấn động không yên, hệt như đất nứt trời sụp. Lúc này đây, Thái Huyền Hỏa Quy đã sớm nắm được thực lực của mấy người Lâm Phàm, bóng ma trong lòng trước kia đang dần dần tan đi, từ từ hiện ra một khí thế bá đạo hùng hồn. Theo sự gia tăng của khí thế này, Địa Huyền Liệt Diễm bên ngoài bắt đầu vọt lên mấy lần, nhanh chóng làm chúa tể mọi thứ, ngưng tụ trên không trung của Băng Nguyên một quả cầu ánh sáng màu đỏ rực khổng lồ, đang từ từ thu nhỏ lại.
Loại tình hình này hiếm thấy vô cùng, lập tức tạo nên chấn động làm không ít cao thủ trên Băng Nguyên chú ý. Lúc đó, từ bốn phương tám hướng cao thủ tụ lại, có người từ xa xa nhìn lại, có người kinh hoàng né tránh, có người tăng tốc chạy đến, có người trong lòng khiếp sợ. Đối với những người tham dự trong cuộc chiến, bọn họ lại không hề biết chuyện gì cả. Trong lòng bọn họ đều nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh, làm như thế nào để sinh tồn.