Đứng thẳng nghênh mặt đón gió bão, quay về phương Bắc, Xà Thần ánh mắt nhìn lên mặt tuyết. Ở đó, một hàng dấu chân ấn sâu đi về phía xa xăm cho thấy rõ mấy phần đau thương.
Thở dài u oán, Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Thần thoại biến mất đã lâu cuối cùng cũng quay lại nhân gian, kiếp nạn số mạng ai có thể đảo chuyển được?
Tiểu Ngọc vẻ mặt phức tạp khẽ nói:
- Chủ nhân, từ lúc người đến Băng Nguyên đã biến thành đa sầu đa cảm.
Xà Thần bật cười kỳ dị, giọng bình đạm nói:
- Có lúc, chỉ vài ngày ngắn ngủi cũng hơn hẳn vài ngàn năm.
Tiểu Ngọc khẽ than:
- Đây gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ chăng?
Xà Thần khẽ gật đầu trả lời:
- Tuy không trúng hẳn nhưng cũng không cách xa lắm.
Tiểu Ngọc nói:
- Như vậy, chủ nhân hà tất phải vội vàng chạy đến?
Xà Thần trầm ngâm rất lâu, khẽ than:
- Bởi vì trong lòng ta cũng có điểm không cam tâm.
Tiểu Ngọc nghe vậy, dường như hiểu ra gì đó, lập tức không nói thêm nhiều.
Giây lát sau, trong gió tuyết truyền lại âm thanh quái dị, chớp mắt đã đến bên mình. Xà Thần vẻ mặt điềm nhiên, liếc Tử Vong thành chủ đột nhiên xuất hiện, không nhanh không chậm nói:
- Thực lực ngươi xem ra cũng đã cơ bản khôi phục rồi.
Hắc Bạch Điên nhìn hàng dấu chân khổng lồ trên mặt đất, giọng âm lạnh đáp:
- Vào thời khắc trọng yếu như vậy, ta làm sao không chuẩn bị cho tốt được?
Xà Thần tròng mắt hơi động, cử chỉ ưu nhã rẻ tóc trên trán, hời hợt nói:
- Ngươi chuẩn bị như vậy là vì ai?
Hắc Bạch Điên cười ha hả đáp:
- Ngươi biết rõ rồi còn muốn hỏi làm gì?
Bật cười điềm đạm, Xà Thần hoàn toàn không tức giận, đưa mắt nhìn ra xa xăm, nhẹ giọng nói:
- Nếu ta nói cho người biết, không bao lâu sau ngươi sẽ chết ở Băng Nguyên, trong lòng ngươi có cảm tưởng như thế nào?
Hắc Bạch Điên ánh mắt hơi kinh hãi, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ cho là ngươi đang đánh rắm.
Xà Thần ánh mắt lạnh lại, giọng chớp mắt đã biến thành lạnh lùng tàn khốc, âm hiểm lên tiếng:
- Đây là phản ứng đầu tiên của ngươi?
Hắc Bạch Điên không hiểu được, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi hỏi câu này là có ý gì?
Xà Thần cười lạnh đáp:
- Ngươi cho là thế nào đây?
Hắc Bạch Điên hơi tức giận, suy nghĩ phải phản ứng như thế nào thì trong gió tuyết đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức quen thuộc. Trong lòng chấn động, Hắc Bạch Điên chớp mắt đã dời ngang vài thước, nghiêng người nhìn về phía trái. Ở đó, Ngạo Thiên Quân Vương âm thầm xuất hiện, trước đó không hề có chút dấu hiệu nào, điều này khiến Hắc Bạch Điên hơi khiếp sợ.
Xà Thần vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng lại có nụ cười kỳ dị, giọng nhẹ nhàng nói:
- Hiếm khi khách quý giá lâm, quả thật thiếu phần nghênh đón từ xa.
Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt không thay đổi, nhìn dấu chân trên mặt đất một lúc rồi lạnh lẽo nói:
- Ta đến không phải vì ngươi.
Xà Thần nói:
- Điều này ta biết, mục đích mọi người đều vì dấu chân này.
Ngạo Thiên Quân Vương hờ hững không đáp, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Hắc Bạch Điên lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh, cẩn thận đánh giá Ngạo Thiên Quân Vương một lúc, cười âm lạnh nói:
- Xem ra Băng Nguyên hỗn loạn càng lúc càng thú vị.
Xà Thần có ý ngăn cản nói:
- Chuyện có thú vị thường rất kích thích. Chuyện kích thích thường khiến người ta chịu đựng không nổi.
Hắc Bạch Điên hừ giọng nói:
- Nhân gian hỗn loạn, ai nấy bằng vào bản lãnh. Mọi thứ đến lúc đó mới biết.
Xà Thần cười thần bí nói:
- Có một số chuyện sớm đã định sẵn, không cần phải chờ đợi đến cuối cùng.
Đối với việc hai người đấu võ mồm, Ngạo Thiên Quân Vương không một chút hứng thú. Y chỉ yên yên lặng lặng quan sát phương xa, khóe miệng nhếch lên cười tà mị. Đột nhiên, trong gió tuyết xuất hiện một luồng khí tức như ẩn như hiện, như xa như gần. Cảm ứng được luồng khí tức này, Xà Thần, Hắc Bạch Điên, Ngạo Thiên Quân Vương đều cùng nhau quay đầu nhìn về phía đó. Lúc này, trong gió tuyết có một bóng người đi đến, không bao lâu đã đến trước mặt ba kẻ mạnh, không ngờ lại chính là Yến Sơn Cô Ảnh khách. Đối mặt với ba kẻ mạnh, Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt kỳ dị, hoàn toàn không có vẻ gì sợ hãi, ngược lại còn có mấy phần mong chờ. Ngạo Thiên Quân Vương hơi cau mày, dường như có phần kinh dị với Yến Sơn Cô Ảnh khách, trong đáy mắt toát ra một chút phức tạp.
Hắc Bạch Điên hai mắt khép hờ, chất vấn:
- Ngươi là ai?
Xà Thần nụ cười kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi là truyền nhân của Yến Sơn Phi Long?
Yến Sơn Cô Ảnh khách bình thản như thường, thản nhiên đáp lại:
- Không tệ, gia sư chính là Yến Sơn Phi Long, ta là Yến Sơn Cô Ảnh khách.
Hắc Bạch Điên nghe vậy, kinh ngạc nói:
- Yến Sơn Phi Long, người này dường như danh vọng rất lớn.
Xà Thần đáp:
- Yến Sơn Phi Long sở dĩ có cái tên này không phải ám chỉ tu vi của người này, mà vì người đó nắm vững một bí mật.
Hắc Bạch Điên nghi hoặc nói:
- Có ý thế nào?
Xà Thần cười mà không nói, quan sát Yến Sơn Cô Ảnh khách, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ thần bí.
Ngạo Thiên Quân Vương phân tích lời nói của Xà Thần, trong lòng có chút lĩnh hội, trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, ngươi (Cô Ảnh khách) đã nắm vững bí ẩn này rồi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lòng bình thản như mặt nước lặng, điềm nhiên đáp:
- Có mà như không, hà tất phải hỏi. Người lạ gặp nhau, chỉ vì duyên tụ họp.
Hắc Bạch Điên nói:
- Hay cho câu người lạ gặp nhau chỉ vì duyên tụ họp. Nhưng là duyên lành hay ác, làm sao phân biệt được?
Yến Sơn Cô Ảnh khách liếc Tử Vong thành chủ, điềm đạm nói:
- Thế thì phải trông vào ý trời.
Nhẹ nhàng di động, Yến Sơn Cô Ảnh khách cứ vậy mà đi.
Hắc Bạch Điên sửng người, hơi tức tối nói:
- Người thật cuồng vọng, trước mặt bản thành chủ không ngờ lại dám càn rỡ như vậy.
Ngạo Thiên Quân Vương hừ khẽ một tiếng, dường như có chút xem thường Hắc Bạch Điên, rồi bay đi biến mất vào hư không.
Xà Thần vẻ mặt kỳ dị, ánh mắt chăm chú nhìn Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên, khẽ nói:
- Nếu ngươi ra tay có thể ngăn được Yến Sơn Cô Ảnh khách không?
Hắc Bạch Điên hừ giọng đáp:
- Ngươi thấy sao?
Xà Thần cười nói:
- Ta thấy không được như ý.
Chữ ý vừa ra khỏi miệng, Xà Thần dẫn hai thị nữ chớp mắt đã biến mất vào trong không khí.
Thấy vậy, Hắc Bạch Điên tức giận vô cùng, hung hăng nói:
- Chớ có cuồng vọng, bản thành chủ sẽ khiến các ngươi thấy được sự lợi hại của ta.
Tiếng gào thét giận dữ trong gió bay đi xa, khi mọi thứ đã bình lặng trở lại thì Tử Vong thành chủ Hắc Bạch Điên đã sớm không còn thấy tung tích.
-----------------------
Đêm lạnh trôi qua, sáng sớm lại đến. Thế giới vốn xanh biếc được bao trùm một tầng lụa trắng, khiến người ta cảm thấy đẹp đến kinh khủng. Đứng yên đón gió, Xích Viêm nhìn thế giới trước mắt, khuôn mặt hiện lên đau thương nhàn nhạt. Một đêm gió tuyết thay đổi mọi thứ, khiến thế giới vốn ngập đầy sinh cơ, thoáng cái đã chìm vào tĩnh mịch, chuyện này xảy ra đột ngột vô cùng.
Thở dài thật dài, Xích Viêm chầm chậm xoay người lại, nhìn bảy tộc nhân sau lưng, trầm giọng nói:
- Vạn năm truyền lại, đến đây tuyệt diệt. Các vị trong lòng có cảm thấy hận hay không?
Trong bảy người, Xích Thạch mở miệng trước tiên:
- Thành cũng là ý trời, bại cũng là ý trời, thời gian vạn năm đã đầy đủ rồi.
Xích Địa nói:
- Có yêu mới có hận, sự tồn tại của chúng ta chỉ là một loại kéo dài niềm tin. Nếu ông trời thật sự muốn chúng ta hủy diệt, thế cũng tất nhiên có nguyên nhân.
Xích Thủy nói:
- Ngàn năm trôi qua, chớp mắt cũng khó dời đi. Chúng ta sinh sống gian khổ cũng đã nhiều năm, có lẽ đến lúc được giải thoát rồi.
Xích Viêm bật cười khổ sở, ánh mắt quét qua từng người ở đó, khẽ hỏi:
- Nếu như có một ngày chúng ta chia lìa lẫn nhau, lúc đó các vị có khóc lóc hay không?
Xích Hà đau thương nói:
- Có thể trong mắt của chúng ta không còn nước mắt nhưng trong lòng chúng ta lại có đau thương.
Xích Kim nói:
- Ngàn năm né tránh, chúng ta vẫn không cách gì thoát khỏi định mệnh. Nếu đã như vậy, sao không thản nhiên đối mặt tranh đấu với ông trời?
Xích Vân tán thưởng:
- Xích Kim nói có lý, thay vì ngầm đau thương hận trời, chi bằng cứ đường đường chính chính làm một trận, cho dù thất bại chúng ta cũng không phải oán hận hối tiếc.
Xích Quang nói:
- Chuyện đã đến thế này, không còn sự lựa chọn, chúng ta hãy cùng nhau đốt cầu rút lui, chiến đấu tới cùng, đánh cuộc với số mạng một phen.
Xích Viêm nhìn những tộc nhân của mình, ánh mắt kỳ dị nói:
- Nếu mọi người trong lòng không cam, thế thì chúng ta hãy liều mạng một phen. Bây giờ, Xích Thạch đi vào trong huyệt động lấy binh khí ra, phân phát cho mọi người.
Vâng một tiếng, Xích Thạch xoay người bỏ đi, chỉ lát sau quay lại, trong tay cầm một đống lớn binh khí bằng đá, phân phát từng cái cho mọi người. Các thành viên tộc Bác Phụ thân hình to lớn kinh khủng, binh khí của bọn họ đều vô cùng kỳ quái, toàn là những cây bổng đá, búa đá, đao đá, côn đá. Những binh khí này thô sơ nặng nề, xem có vẻ bình thường nhưng lại hoàn toàn không phải bằng đá bình thường, mà là loại vật liệu đá cứng rắn vô cùng. Đồng thời, những binh khí này tuy ngoại hình khác nhau nhưng lại có một điểm chung, đó là trên binh khí đều khảm một khối đá hồng bảo.
Nhìn cây búa đá trong tay, Xích Viêm vẻ mặt quái dị, khẽ than:
- Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại nắm nó trong tay lần nữa.
Xích Thủy an ủi:
- Viêm, đây là con đường chúng ta phải đi qua.
Bật cười thương tang, Xích Viêm nhìn bảy người trong tộc, trầm giọng nói:
- Thân là tộc trưởng, ta dẫn mọi người đi vào cảnh tuyệt vọng, mọi người trong lòng có oán hận gì không?
Xích Kim lớn giọng nói:
- Có. Chúng ta hận ông trời bất công, hận đất không bằng, nhưng từ đó đến nay đều không hận huynh.
Xích Vân nói:
- Yên lặng đã bao năm, gió bão lại nổi lên. Thế thì hãy để chúng ta thể hiện dũng khí, để uy danh tộc Bác Phụ lại vang lên lần nữa ở đất Thần Châu!
Dõng dạc lớn tiếng, ngôn từ chánh nghĩa, mô tả nhiệt huyết của mọi người, ai nấy lập tức quên hết đau thương.
Xích Viêm thấy vậy, ngầm đau thương nhưng bề ngoài lại không tiện phá đi hưng phấn của mọi người, cố ra vẻ tán đồng nói:
- Xích Vân nói rất đúng, chúng ta phải lấy lại tinh thần, dũng cảm đối mặt mọi thứ. Hiện nay, nơi này đã không còn thích hợp cho chúng ta sinh tồn, thế thì việc cấp bách chính là rời khỏi nơi này, đi tìm một nơi an cư mới.
Xích Hà hỏi lại:
- Tộc trưởng dự tính dẫn chúng ta đi đến nơi nào đây?
Xích Viêm liếc chung quanh, chỉ cửa vào Băng Nguyên nói:
- Đó là đất chúng ta nhúng chân vào, chúng ta phải đối mặt.
Bảy tộc nhân không hề bàn tán, ai nấy dắt binh khí, theo sự thống lĩnh của Xích Viêm đi thẳng đến thế giới còn chưa biết. Rất nhanh, một hàng tám người Xích Viêm đi xuyên qua cửa thời không tiến vào thế giới Băng Nguyên. Thời khắc đó, tám người Xích Viêm đột nhiên chấn động toàn thân, da thịt vốn màu đồng cổ nhanh chóng mọc dài ra không ít lông tơ, nhìn qua thật giống với dã nhân.
Dừng chân lại, Xích Viêm liếc mọi người trong tộc, trầm giọng nói:
- Binh khí của chúng ta yên lặng đã nhiều năm, hiện nay cần phải dùng máu tế để thức tỉnh bọn chúng. Bây giờ mọi người tĩnh tâm ngưng thần, dùng máu tươi của mình để thức tỉnh linh hồn ngủ say kia.
Mọi người nghe vậy, ai nấy theo lời mà làm, cắt đứt ngón tay của mình để rưới máu tươi vào trên viên đá hồng bảo khảm trên binh khí. Lập tức, binh khí của mọi người phát xuất ra tiếng ong ong, một luồng sức mạnh ngủ say đột nhiên tỉnh lại liền. Bốn bề, cuồng phong nổi lên, mây bão hội tụ, tiếng kêu kỳ lạ chói tai phá không bắn tới thật nhanh ngập tràn cả trời đất. Cảnh tượng này kéo dài giây lát, đợi khi mọi thứ khôi phục lại bình thường, Xích Viêm và bảy tộc nhân đã có biến đổi rõ ràng. Trước đây, tám người tộc Bác Phụ chỉ có thân hình cao lớn mà thôi. Hiện nay, trên người bọn họ lại có thêm luồng khí tức mạnh mẽ, ánh lạnh trong mắt như đao, nơi nào ánh mắt quét qua đều có thể cảm ứng được ý niệm cố chấp và sát khí mạnh mẽ khiến người ta không rét mà run, trong lòng sợ hãi.
Thu lại tâm thần, Xích Viêm nhìn mấy người tộc nhân, trầm giọng nói:
- Bắt đầu từ giây phút này, binh khí chính là sinh mạng của các vị. Một khi binh khí bị hủy rồi, các vị chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì cả. Ngược lại, nếu các vị chết đi, binh khí của người đó cũng sẽ biến mất theo đó.
- Tộc trưởng yên tâm, binh khí còn người còn, binh khí mất người mất, chúng ta vĩnh viễn không sợ hãi lùi lại.
Mọi người đồng thanh, các thành viên tộc Bác Phụ thời khắc này đã lập một lời thề ước dứt khoát. Xích Viêm hơi cảm thấy vui mừng, gật khẽ một cái rồi sau đó dẫn bảy thành viên bước chân vào thế giới băng tuyết hỗn loạn.
Tuyết lạnh trên đỉnh núi đơn độc, khí lạnh thấu xương. Cuồng phong gào thét liên miên không ngừng, hệt như du hồn ở trong địa ngục kêu gào trời đất. Trương Phàm đứng thẳng đón gió, nhìn biển tuyết mênh mông, trong mắt lấp lánh vẻ cừu hận âm lạnh. Thân là Cửu Hư thánh sứ, Trương Phàm có được thực lực và trí tuệ hơn người, dễ dàng đánh trọng thương Đằng Long cốc, khiến thực lực bọn họ hao tổn. Nhưng cho dù Trương Phàm có năng lực to lớn đến thế nào, một mình y đơn thân tác chiến thì có lòng cũng không đủ sức, cuối cùng khó mà thoát khỏi bị trói tay chân. Hiện nay, Trương Phàm thương thế đã cơ bản lành rồi. Y hận cao thủ Đằng Long cốc vô cùng, nhưng lại không tìm được thời cơ ra tay thích hợp. Vì thế y không khỏi chuyển mục tiêu sang Thiên Lân, dự tính tìm cơ hội tiêu diệt Thiên Lân. Loại tâm lý này bình thường vô cùng, nhưng Trương Phàm nhằm vào Thiên Lân có thật sự đơn giản như vậy sao? Điểm này chỉ có Trương Phàm biết được trong lòng.
Bật cười âm lạnh, Trương Phàm đáy mắt hiện lên một tia âm lạnh, tự nói:
- Thiên Lân, lần tới gặp mặt chính là ngày chết của ngươi, có trách thì hãy trách ngươi chọn lựa sai thân thế …
Tung mình bay lên, Trương Phàm ngự gió bay đi thẳng về phía Đằng Long cốc.
Ánh âm u lóe lên, bóng người đột nhiên xuất hiện, Cửu U sứ giả Phong U từ hư không hiện ra, nhìn theo Trương Phàm đi xa, miệng cười ha hả nói:
- Bọ ngựa rình mồi không biết có se sẻ sau lưng, những chuyện quan trọng như vậy làm sao có thể thiếu phần ta được?
Ánh sáng lóe lên, Phong U chớp mắt đã không còn thấy, tại chỗ chỉ còn lại cuồng phong gào thét liên miên không ngừng.
Lúc này, trên tầng mây một bóng người hiện ra, chậm rãi hạ xuống trên ngọn núi đơn, không ngờ lại chính là Quỷ Vu.
- Còn bốn ngày cuối cùng, lời nguyền sắp sửa xuất hiện. Đến lúc đó … ha ha ha … mọi thứ đều sẽ biến đổi.
Lời còn vang bên tai, Quỷ Vu chớp mắt đã không còn thấy nữa, chỉ lưu lại một lời tiên báo, đáng tiếc không có người nghe được.
Trên ngọn Thiên Nữ phong, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đứng mãi bên tượng băng Thần Nữ, quan sát tình trạng của Hồng Vân Ngũ Thải Lan, kết quả không phát hiện được gì.
Khi bầu trời chuyển sang u ám, Hoa Hồng nói:
- Lại một ngày, cuộc sống như vậy quả thật khó chịu quá.
Mẫu Đơn cười nói:
- Cuộc sống bình yên cần phải dùng lòng bình tĩnh để đối mặt. Trong lòng ngươi có ý nghĩ tạp loạn, tự nhiên không thể nào hiểu được sự huyền diệu bên trong.
Hoa Hồng không cho là vậy trả lời:
- Thời gian thư giãn dài chỉ khiến ngươi buông bỏ cảnh giác, phản ứng trở nên chậm chạp. Một khi đột biến bất ngờ, ngươi muốn khôi phục lại trạng thái trước đây sẽ rất khó khăn.
Mẫu Đơn cười nhẹ nói:
- Khi một người phụ nữ bắt đầu biến đổi, chính là người đó chuẩn bị tìm kiếm chỗ để tựa vào.
Hoa Hồng hừ giọng nói:
- Đây là suy nghĩ của ngươi?
Mẫu Đơn cười đáp:
- Người phụ nữ kiên cường có lẽ có thể một mình đi đến cuối cuộc đời, nhưng ngươi có thể nói trong lòng người ấy chưa từng hối hận sao? Khi tình yêu đến rồi, người phụ nữ phải biết quý trọng đúng mức. Bởi vì đó mới là vật mà cả đời người phụ nữ mong muốn đạt được nhất. Còn về danh dự, quyền lợi, đó chỉ là một loại trang sức điểm tô thêm cho bản thân người phụ nữ, mục tiêu của nó cũng bất quá chỉ tìm được tình ái tốt hơn mà thôi.
Hoa Hồng vẻ mặt kỳ dị, hừ khẽ nói:
- Ta thấy ngươi đã bị Thiên Lân mê hoặc rồi, đã không phân biệt được gì cả rồi.
Mẫu Đơn bật cười điềm đạm thanh nhã, hỏi ngược lại:
- Còn ngươi thì sao? Lạnh nhạt có thể che giấu được lòng của ngươi không?
Hoa Hồng nói:
- Ít ra ta còn có được sự căng thẳng của nữ nhân.
Mẫu Đơn gật đầu nói:
- Đúng thế, ngươi rất căng thẳng. Nhưng có lúc căng thẳng lại hệt như một tấm mạng che mặt, ngăn cách các ngươi, tạo thêm ngăn trở cho các ngươi.
Hoa Hồng hừ lạnh nói:
- Ta thích vậy.
Mẫu Đơn lắc đầu bật cười, biết Hoa Hồng bản tính lạnh lẽo, lập tức chuyển sang chủ đề khác:
- Trời đã tối rồi, ngươi nói xem Thiên Lân đêm nay sẽ quay về hay không?
Hoa Hồng ánh mắt hơi biến, hiện lên một tầng mơ hồ trùm lại, khẽ lẩm bẩm:
- Về hay không là do hắn quyết định, hoàn toàn không phải chuyện chúng ta có thể điều khiển.
Mẫu Đơn lắc đầu nói:
- Ngươi sai rồi, rất nhiều khi chúng ta có thể điều khiển được lòng của Thiên Lân, nhưng ngươi lại không biết vận dụng nó như thế nào mà thôi.
Hoa Hồng nghe vậy hơi sửng người, chăm chú nhìn Mẫu Đơn một lúc, giọng thất vọng nói:
- Có lẽ đây là sự khác biệt giữa ta và ngươi.
Cảm nhận được sự thất vọng trong lòng của Hoa Hồng, Mẫu Đơn ôn nhu nói:
- Ngươi quá hiếu thắng. Ta nói với ngươi những chuyện này hoàn toàn không phải có ý cười nhạo mà chỉ hy vọng ngươi có thể mở rộng lòng mình, cảm thấy vui vẻ.
Hoa Hồng khẽ than:
- Nếu ta giống như ngươi, ta đã không phải là Hoa Hồng.
Mẫu Đơn nghe vậy, bật cười khổ sở, lập tức đưa mắt nhìn về phía Nam. Ở đó, Hồng Vân Ngũ Thải Lan thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng, hơn nữa tần suất càng lúc càng nhanh, mơ hồ lộ ra một loại ngụ ý nào đó. Đột nhiên, ánh đỏ lóe lên, ngũ sắc xuất hiện, một vòng sáng ngũ sắc to lớn từ mặt đất dâng lên, lơ lửng giữa không trung, tỏ ra vô cùng chói mắt.
Mẫu Đơn vẻ mặt biến hẳn, vọt miệng nói:
- Không hay rồi, Xà Ma sắp sửa xuất hiện.
Hoa Hồng vẻ mặt âm lạnh, trầm giọng nói:
- Một khi Xà Ma xuất hiện, chúng ta tất phải liên quan, đến lúc đó …
Mẫu Đơn nóng nảy nói:
- Ngươi nhanh đi tìm Thiên Lân, đem chuyện này nói cho hắn biết, xem hắn có phương pháp ứng phó thế nào.
Hoa Hồng chần chừ một lúc rồi dặn dò:
- Ngươi cẩn thận chút, ta sẽ nhanh chóng quay về.
Nói rồi, thân thể Hoa Hồng đột nhiên vỡ ra, chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.
Đi xuyên qua đường hầm, Tiết Phong một mình đi đến bên vách núi, nhìn xuống hồ nước ở bên dưới, vẻ mặt hiện lên sự mất mát nhạt nhòa. Đến Đằng Long cốc đã không ít thời gian, trong thời gian này đã trải qua quá nhiều khó khăn và đau thương, Tiết Phong đã sớm không còn là một thanh niên nhiệt huyết ngày trước. Nhớ lại trước đây, đau thương xuất hiện, những khuôn mặt quen thuộc cứ bồi hồi trong nơi thâm sâu não của hắn, thường xuyên nhắc nhở hắn chớ quên lời thề trước đây.
Bật cười trầm trầm, Tiết Phong khẽ nói:
- Hãy chờ xem, ta sẽ báo thù cho mọi người.
Xoay mình, Tiết Phong chậm rãi rời đi, không bao lâu đã đến bên ngoài Đằng Long phủ.
Lúc này, Cơ Tuyết Ny vừa hay đi ra, thấy Tiết Phong ở đó lập tức tiến đến, cất tiếng hỏi:
- Con chạy đi đâu vậy, ta và sư phụ con đã tìm kiếm con rất lâu rồi.
Tiết Phong cúi đầu khẽ nói:
- Dì Tuyết, con đi luyện công, sư phụ tìm con có chuyện gì chăng?
Cơ Tuyết Ny nhìn hắn, cảm xúc nói:
- Ly Hận thiên cung hiện nay chỉ còn lại ba người chúng ta, con chính là người thừa kế tương lai, sư phụ con làm sao có thể không quan tâm đến con được?
Tiết Phong nói:
- Thế sư phụ ở đang ở đâu?
Cơ Tuyết Ny nói:
- Ở trong Đằng Long phủ, con theo ta đi đến đó thôi.
Tiết Phong gật nhẹ, theo Cơ Tuyết Ny đi vào Đằng Long phủ. Lúc này, trong phủ cao thủ tụ tập, ngoại trừ Vũ Điệp, Từ Tĩnh, Giang Thanh Tuyết mấy người còn đang luyện công nên không tham gia, mọi người khác đều tụ tập ở đó. Ngoài ra, bốn đại trưởng lão trong Thiên Hoa động phủ của Đằng Long cốc cũng có mặt.
Nói đến bốn Đại trưởng lão, thân phận cao nhất chính là Băng Thiên, ông ấy là sư thúc của Triệu Ngọc Thanh, được gọi là Đại trưởng lão. Ba vị trưởng lão còn lại chính là sư huynh đệ cùng thế hệ của Triệu Ngọc Thanh, nhưng hoàn toàn không cùng một sư phụ, mọi người chia ra gọi là Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão. Trong đó Tam trưởng lão là một lão già mặt đen, trước đây đã từng ra tay hỗ trợ mọi người một lần, vì thế không ít người biết mặt. Còn Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão hai người tóc đã hoa râm, nhưng Nhị trưởng lão là một người thuận tay trái, thiện nghệ dùng kiếm tay trái, tu vi vô cùng tinh thâm.
Lúc này, Băng Thiên đang hỏi han Triệu Ngọc Thanh.
- Với tình hình trước mắt, ngươi thấy có quá sớm không?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Sư thúc minh giám, tình thế Băng Nguyên đã như nước đến chân rồi, đệ tử cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nhị trưởng lão nghi hoặc nói:
- Cái gọi là nước đến chân cũng chỉ là một suy đoán mà thôi, hoàn toàn không có thực tế chứng minh.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Phòng khi chuyện còn chưa xảy ra, đây là chức trách của ta, nếu như thật sự chờ đến lúc đại họa ập xuống, mọi thứ đã quá trễ rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Nhị trưởng lão có lòng cẩn thận chúng ta biết được, nhưng hành động này của cốc chủ cũng chỉ vì mọi người mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.
Băng Thiên nói:
- Được rồi, nếu đã như vậy, thế thì hãy đàm luận tình hình các ngươi hiện nay đã nắm vững.
Triệu Ngọc Thanh vâng một tiếng, lập tức kể hết mọi chuyện cho bốn vị trưởng lão. Nghe xong, bốn vị trưởng lão vẻ mặt âm lạnh, không còn nghi hoặc gì cả. Lúc này, mấy người Lâm Phàm vừa hay quay lại, dẫn theo Tuyết Nhân, còn mang theo tin tức liên quan đến Thiên Đao phong.
Nghe Lâm Phàm và Thiên Lân kể chuyện xong, Triệu Ngọc Thanh đưa mắt nhìn Băng Thiên, hỏi lại:
- Sư thúc có suy nghĩ như thế nào?
Băng Thiên đáp:
- Con là cốc chủ, mọi thứ đều do con quyết định. Chúng ta chỉ phụ trách hỗ trợ con.
Triệu Ngọc Thanh hơi suy nghĩ, lên tiếng nói:
- Tỏa Hồn tà ác vô cùng, mọi người sau này phải đề cao cảnh giác. Còn làm sao để tiêu diệt nó, sau này chúng ta hãy thương nghị lại. Hiện nay, trước hết phải điều chỉnh kết cấu nội bộ của chúng ta, từ đó phân chia trách nhiệm của từng người.
Hàn Hạc hỏi lại:
- Sư huynh dự tính điều chỉnh chiến lược?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta hiện nay đang ở cục diện bị động, điều này vô cùng bất lợi cho chúng ta. Để đảo chuyển loại cục diện này, ta dự tính đem nhân sự ở nơi này chia ra thành hai bộ phận phòng ngự và công kích, mọi người ai nấy có chức trách, đồng tâm hiệp lực.
Dao Quang nói:
- Suy nghĩ của cốc chủ rất hay, nhưng không biết phân chia nhân thủ như thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Đối ngoại, chúng ta phải dùng thực lực mạnh nhất, cần phải làm sao không bị thương vong, giảm bớt tổn thất. Đối nội, người phòng ngự có thể nhờ vào địa hình có lợi của Đằng Long cốc tận hết khả năng chu toàn chống địch nhân, không cho đối phương thừa cơ.
Khiếu Thiên nói:
- Cốc chủ suy nghĩ chu đáo, chúng ta hoàn toàn không bàn luận gì thêm, cốc chủ hãy trực tiếp phân phái nhân thủ là được rồi.
Triệu Ngọc Thanh hơi trầm ngâm, ánh mắt quét qua những người có mặt, trầm giọng nói:
- Chuyện này liên quan đến thiên hạ, ta cũng không thể khách khí được. Bây giờ người được ta điểm danh thì phụ trách canh giữ Đằng Long cốc, còn những người khác thì tham dự chiến đấu đối ngoại.
Tất cả mọi người ở đó đều gật đầu đồng ý, tán thành như vậy. Vì thế, Triệu Ngọc Thanh liền bắt đầu điểm tướng, nhanh chóng chia những người có mặt ở đó thành hai nhóm. Trong đó, người phụ trách phòng ngự bao gồm Băng Thiên, Từ Tĩnh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tuyết Hồ, Đồ Thiên, Thiên Ảnh Trương, Sở Văn Tân, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong và để cho Băng Thiên thống lĩnh. Những người còn lại cùng nhau phụ trách đối ngoại, trong đó Thiên Lân, Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Vũ Điệp, Phỉ Vân là hạng tuổi trẻ nhất thì có nhiệm vụ khác, tính chất có phần linh hoạt, những người lớn tuổi thì do Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh, phụ trách ra tay ngăn chặn và đánh giết địch nhân.
An bài nhân sự xong rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Trời đã tối rồi, mọi người ai nấy chuẩn bị đi, chúng ta tùy lúc đều có khả năng xuất phát.
Mọi người nghe vậy thì ai nấy tự rồi đi, không bao lâu chỉ còn lại Thiên Lân, Ngọc Tâm, Lâm Phàm, Linh Hoa và Tuyết Nhân.
Nhìn cả năm người, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:
- Thiên Lân, con hãy đưa Ngọc Tâm đi đi, ta có chuyện muốn nói với Lâm Phàm và Tuyết Nhân.
Thiên Lân điềm nhiên cười nhẹ, kéo áo Ngọc Tâm rời đi, ở lại chỉ còn mấy người Lâm Phàm, Tuyết Nhân.
Nhìn Tuyết Nhân, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Khi sư phụ ngươi còn tại thế, đã từng dặn bảo ta thay mặt trông nom cho ngươi. Bất đắc dĩ ngươi dã tính khó dạy, không nghe khuyên bảo, ta đành phải ra tay giáo huấn ngươi một bữa. Hiện nay, Băng Nguyên đại kiếp sắp đến, để vượt qua được kiếp nạn này, ta đặc biệt phái Lâm Phàm tìm được Ma địch để thu phục dã tính của ngươi, hy vọng ngươi vì chuyện tốt, sau này đi theo Lâm Phàm, hỗ trợ hắn ứng phó với trận tai kiếp này.
Tuyết Nhân hơi tức giận, vọt miệng nói:
- Các ngươi dùng phương thức này đối phó với ta thì ta không phục.
Lâm Phàm quát lên:
- Lớn gan, ngươi không ngờ lại dám nói với sư tổ những lời như vậy.
Triệu Ngọc Thanh phất tay ngăn Lâm Phàm lại, không thèm để ý nói lại:
- Tuyết Nhân dã tính đặt lên hàng đầu, tính cách thẳng thắn, đây chính là ưu điểm của y, con không cần phải khiển trách y.
Lâm Phàm nghe vậy vẻ tức giận mới bớt đi, hỏi lại:
- Sư tổ, nếu y dã tính khó mà giáo huấn, chi bằng phong ấn y đi, đợi sau khi dã tính hết rồi mới thả y ra.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi động, cười hỏi:
- Tuyết Nhân, ngươi thấy biện pháp này của Lâm Phàm như thế nào?
Tuyết Nhân thất kinh biến sắc, hơi chần chừ một lúc, cuối cùng cúi đầu khẽ nói:
- Ta đáp ứng với ông là được rồi.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Có cam tâm tình nguyện không?
Tuyết Nhân nghiến răng đáp:
- Cam tâm tình nguyện.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Được rồi, từ nay về sau ngươi hãy theo Lâm Phàm, phụ trách bảo hộ an toàn cho hắn.
Tuyết Nhân không đáp coi như là cam chịu.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên nói:
- Lâm Phàm, con trước hết hãy dẫn Tuyết Nhân đi cho quen với hoàn cảnh nơi này, nói cho y biết một số chuyện có liên quan.
Lâm Phàm vâng một tiếng rồi lập tức dẫn Tuyết Nhân rời đi.
Linh Hoa đứng ở nơi đó, ánh mắt quan sát Triệu Ngọc Thanh, khẽ hỏi lại:
- Sư tổ, người còn có dặn dò gì?
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kỳ dị, câu nói đầy thâm ý:
- Nếu có một ngày con phải rời đi, con có điều gì nuối tiếc trong lòng?
Linh Hoa sửng người, chần chừ rồi nói:
- Thế thì phải xem coi rời đi như thế nào.
Triệu Ngọc Thanh hai môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lời đến trên môi lại đột nhiên nuốt xuống, chuyển sang chuyện khác:
- Ta chỉ tùy miệng hỏi han vậy thôi, con chớ để ý đến. Con lui xuống đi.
Linh Hoa hơi hồ nghi nhưng lại không dám hỏi nhiều, xoay mình im lặng rời đi. Triệu Ngọc Thanh nhìn theo bóng nàng, thở ra một hơi thật dài dường như ông đang che giấu chuyện gì đó.
Chậm bước theo sau, hương thơm thoang thoảng không rời. Thiên Lân kéo bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Tâm đi xuyên qua các đường hầm tung hoành trong Đằng Long cốc. Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, hai tròng mắt trong sáng bao trùm một tầng sương mù khiến Thiên Lâm mê đắm sâu sắc, lại như không thấy rõ được tâm ý của hắn.
Khẽ than nhẹ, Ngọc Tâm đột nhiên dừng lại không tiến, u uất hỏi:
- Thiên Lân, chúng ta biết nhau được mấy ngày rồi?
Dừng lại, Thiên Lân nhìn Ngọc Tâm, không nghĩ gì đáp:
- Tám ngày rồi, nàng sao lại muốn hỏi ta vấn đề này?
Ngọc Tâm khóe môi mấp máy, vẻ mặt phức tạp nói:
- Còn nhớ lần đầu gặp nhau, huynh có hỏi ta một vấn đề chăng?
Thiên Lân cau mày đáp:
- Ta lúc đó hỏi nàng rất nhiều vấn đề, không biết nàng muốn nói đến vấn đề nào đây?
Ngọc Tâm ánh mắt nhìn ra xa xăm, chìm vào suy tư hồi ức, khẽ nói:
- Huynh ở cùng với ta trong động đi tới đi lui, khi xong hỏi ta là mười hai vòng đại biểu cho ý nghĩa như thế nào.
Thiên Lân nghe vậy, trong não lại hiện lên tình trạng của ngày đó, miệng không khỏi lộ ra nụ cười say mê nhẹ giọng nói:
- Lúc đó nàng trả lời ta, mười hai vòng đại biểu cho mười hai ngày.
Ngọc Tâm quay lại, dùng ánh mắt Thiên Lân không sao hiểu được nhìn hắn, u oán nói:
- Hôm nay đã là ngày thứ tám rồi.
Thiên Lân nghe vậy thất kinh, chất vấn:
- Thế thì như thế nào?
Ngọc Tâm cười cười, tao nhã vô cùng.
Thiên Lân thấy nàng không đáp, hỏi tới:
- Vì sao không nói, lẽ nào bên trong còn có huyền cơ nào khác?
Ngọc Tâm ánh mắt hấp dẫn, nàng vốn bản tính lạnh lùng mà lúc này lại tỏ ra kiều diễm vô cùng, khiến cho Thiên Lân nhìn thấy như si như say. Nhưng đúng lúc đó, ánh sáng trước mắt Thiên Lân tụ lại, Hoa Hồng rẻ không hiện ra, vẻ mặt đầy nóng nảy lo lắng.
- Thiên Lân, chuyện lớn không hay, thần tướng thứ tư của Ngũ Sắc Thiên Vực lại sắp sửa xuất hiện rồi.
Thanh âm đột ngột vang lên khiến Thiên Lân giật mình tỉnh lại, hắn nhìn Hoa Hồng một lúc, an ủi:
- Chớ gấp, nàng hãy quay về với Mẫu Đơn trước đi, ta chút nữa thông báo cho cốc chủ phái người đi theo tiếp ứng.
Hoa Hồng dặn dò:
- Thời gian khẩn cấp, ngươi nhớ chớ quá trễ nãi.
Dứt lời, Hoa Hồng liền đột nhiên biến mất.
Do chuyện quá khẩn cấp, Thiên Lân không dám chậm trễ, vừa kéo tay Ngọc Tâm chạy thẳng về Đằng Long phủ, vừa phát xuất tiếng huýt gió truyền tin. Giây lát, trong Đằng Long phủ cao thủ tụ tập, mọi người cùng nhìn về Thiên Lân, chờ đợi hắn giải thích.
Thấy mọi người đã tụ tập, Thiên Lân nói:
- Ta vừa mới được Hoa Hồng truyền tin, thần tướng thứ tư của Ngũ Sắc Thiên Vực sắp sửa xuất hiện, đại khái ở phía Nam Thiên Nữ phong chừng hai mươi dặm, tại chỗ có Hồng Vân Ngũ Thải Lan.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Tin này có đúng không?
Thiên Lân đáp:
- Vô cùng chính xác.
Khiếu Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lại Triệu Ngọc Thanh hỏi:
- Cốc chủ có suy nghĩ như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta chi bằng hãy nghe ý kiến của Thiên Lân trước đã.
Câu này vừa nói ra, mọi người liền quay lại nhìn Thiên Lân.
Nghĩ đến thời gian khẩn cấp, Thiên Lân cũng không dám từ chối, nghiêm mặt nói:
- Theo như những gì chúng ta biết được trước đây, một khi vị thần tướng thứ tư của Ngũ Sắc Thiên Vực xuất hiện, tất nhiên sẽ có năm đại cao thủ đi theo. Hiện nay, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đã khẳng định vị thần tướng thứ tư chính là Xà Ma, hắn chính là người đứng đầu năm đại thần tướng ngày trước, năm đại cao thủ đi theo có thực lực tương đối kinh người. Lần này hắn xuất hiện ở Băng Nguyên, mục đích rõ ràng chính xác, Lam Phát Ngân Tôn kia sẽ tụ hội cả ba người lại đó, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta loại trừ bọn họ. Đương nhiên, đối phương tổng cộng có chín đại cao thủ thế lực kinh người, nếu chúng ta muốn trừ cả gốc rễ thì phải xuất kích toàn lực.
Dao Quang nói:
- Phân tích của Thiên Lân rất có lý, không biết các vị có gì bàn thêm không?
Mã Vũ Đào lo lắng nói:
- Thực lực Xà Ma chúng ta còn chưa hiểu rõ, nếu cứ ngang nhiên ra tay, nói không chừng sẽ tạo thành tổn thất cực lớn.
Công Dương Thiên Tung phản bác lại:
- Phàm có lợi thì có hại, chúng ta không thể sợ nắng sợ mưa được, phải quyết đoán lập tức.
Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, liếc mọi người, hỏi lại:
- Mọi người còn có ý kiến khác biệt nào không?
Lâm Y Tuyết nói:
- Các vị tiền bối, ta thấy chúng ta có thể tùy cơ ứng biến, trước hết đi xem tình hình thế nào, sau đó mới ra quyết định.
Phương Mộng Như nói:
- Ý của Y Tuyết đáng để thử qua một lần, chúng ta bất tất phải lãng phí thời gian ở nơi này.
Mọi người nghĩ lại cũng thấy có lý, vì thế tán đồng kiến nghị của Lâm Y Tuyết.
Triệu Ngọc Thanh cũng không nói gì thêm, dặn dò Lâm Phàm, Linh Hoa và Tuyết Nhân tạm thời ở lại nơi đó, còn các cao thủ phụ trách đối ngoại cùng nhau đi.