Phương Mộng Như chăm chú nhìn ông già, thấy ông bình tĩnh lạnh lùng, không giống người nói bừa, trong lòng lập tức dâng lên nỗi thê lương, tin tưởng có liên quan đến truyền thuyết U Mộng Lan.
Dù sao, bà cũng là người giữ U Mộng Lan, truyền thuyết thật giả thế nào bà hiểu rõ hơn mọi người.
Vũ Điệp phát hiện thay đổi của bà, dịu dàng nói:
- Thái sư tổ, chúng ta đi thôi, ở càng lâu càng khiến thái sư tổ thêm đau khổ trong lòng.
Phương Mộng Như cúi đầu nhìn Vũ Điệp một lúc, gật đầu nói:
- Được, Vũ Điệp ngoan ngoãn, chúng ta đi thôi.
Nói rồi liếc ông già, sau đó dẫn Vũ Điệp bỏ đi.
Ngóng nhìn theo hình bóng đi xa dần, khuôn mặt bình tĩnh của ông già dần lộ ra nét kích động, thân thể run lên kịch liệt, đau thương nói:
- Năm trăm năm rồi mới gặp lại, yêu thương cừu hận khó mà mở miệng được. Người xưa gặp lại không nhận ra, chỉ vì si tình sợ lời nguyền. Sư muội, quên hết đi …
Sư muội? Lẽ nào ông ta chính là Tứ sư huynh ngày trước?
Gió thổi nhè nhẹ qua, hoa tuyết rơi xuống.
Lúc hoàng hôn, núi tuyết vẫn như cũ, đáng tiếc người xưa đã đi xa, không có hận thù, theo gió đi rồi…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Băng Tuyết thịnh hội náo nhiệt qua rồi, Đằng Long cốc lại khôi phục trở lại sinh hoạt bình yên ngày trước.
Nhưng lần Băng Tuyết thịnh hội này có ý nghĩa khác hẳn so với những năm trước.
Trước hết, Tân Nguyệt và Từ Tĩnh có biểu hiện xuất sắc khiến cho Đằng Long cốc từ cục diện lạc hậu trước đây, lần đầu tiên đạt được danh hiệu đệ nhất trong cuộc so tài của ba phái.
Thứ hai, Tuyết Sơn thánh tăng và Giang Thanh Tuyết đã đến, tăng thêm mấy phần phong thái cho đại hội.
Cuối cùng, sự xuất hiện của Phương Mộng Như khiến sư huynh sư muội năm trăm năm rồi mới gặp lại, chua xót và ân oán trong lòng bọn họ có được mấy người hiểu rõ đây?
Quay lại Đằng Long động thiên, Triệu Ngọc Thanh tiễn hai vị sư đệ, rồi sai môn đồ Lý Phong đi gọi Từ Tĩnh và Tân Nguyệt lại.
Giây lát, Từ Tĩnh và Tân Nguyệt đến trong động, cùng nhau thi lễ, cung kính đứng ở một nơi.
Triệu Ngọc Thanh vẫy tay bảo hai người ngồi, khuôn mặt mỉm cười nói:
- Lần này kêu hai con đến đây là để biểu dương biểu hiện xuất sắc của các con ngày hôm qua.
Từ Tĩnh đứng lên nói:
- Đây là chuyện bọn đồ tôn chúng con phải làm.
Vẫy tay ra hiệu cho Từ Tĩnh ngồi xuống, Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thưởng phạt phân minh, đây là nguyên tắc trước giờ của Đằng Long cốc. Hôm nay, ta gọi các con đến, một là muốn nói chuyện với các con, hai là dự tính đổi phương thức để bồi dưỡng cho các con, nhưng lại phải hỏi ý kiến của các con.
Tân Nguyệt không nói, vẻ mặt bình thản. Từ Tĩnh hơi kích động, đáp lại:
- Sư tổ xin cứ nói, bọn đồ tôn tự nhiên rửa tai lắng nghe.
Triệu Ngọc Thanh nhìn hai người giây lát, mỉm cười nói:
- Đối với dĩ vãng của Đằng Long cốc, các con có thể không biết nhiều. Nhưng vài trăm năm nay, trong cốc chưa từng xuất hiện đệ tử kiệt xuất, đây là điều có thể nói là tiếc nuối trong đời của ta.
Từ Tĩnh hơi kinh ngạc, hỏi lại:
- Sư tổ thu được sáu đồ đệ, đều có thể tính là người kiệt xuất.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Đây chỉ là góc nhìn của các con thôi. Đối với Tu Chân giới, sư phụ sư thúc các con bất quá chỉ là hạng thông tục, tính ra cũng rất phổ thông bình thường.
Từ Tĩnh không hiểu lên tiếng:
- Như vậy, Đằng Long cốc chúng ta vì sao được liệt vào hạng nhất của ba phái?
Triệu Ngọc Thanh giải thích:
- Về điểm này, chủ yếu tính trên hai phương diện. Thứ nhất, Đằng Long cốc có lịch sử lâu đời, thứ hai là nhờ vào thế hệ chúng ta năm xưa. Bây giờ, đến thế hệ của các con, hai người các con có thiên phú không tồi, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, muốn vượt qua thế hệ sư phụ các con cũng rất dễ dàng. Vì thế, ta dự tính chuẩn bị cho hai con, dùng phương pháp bồi dưỡng khác hẳn thông thường. Trước hết, ta dự tính để Từ Tĩnh đi theo hai vị sư thúc tổ để tu luyện, hạn kỳ trong tám năm, con có ý kiến gì không?
Từ Tĩnh rất bất ngờ, nhưng trong lòng vui mừng, vội vàng gật đầu trả lời:
- Đồ tôn không có ý kiến, mọi thứ nghe theo an bài của sư tổ.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Như vậy, con hãy đi đến Băng Hỏa động thiên, sư phụ của con ta sẽ dặn dò. Đi đi.
Từ Tĩnh rất mừng, cảm kích nói:
- Đa tạ sư tổ ưu ái, đồ tôn xin cáo từ.
Nói rồi kích động bỏ đi.
Đưa mắt tiễn Từ Tĩnh rồi, Triệu Ngọc Thanh nhìn Tân Nguyệt, điềm nhiên nói:
- Thời gian chỉ ba năm, con thay đổi rất lớn.
Tân Nguyệt đáp:
- Điều này đều nhờ sư phụ có phương pháp dạy bảo.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nhè nhẹ, cười hỏi:
- Con có biết vì sao ta muốn bảo Từ Tĩnh đi trước, chỉ lưu lại một mình con để nói chuyện không?
Tân Nguyệt bình tĩnh đáp:
- Có lẽ sư tổ có một số chuyện không muốn có quá nhiều người biết được.
Triệu Ngọc Thanh vui mừng nói:
- Trả lời rất hay, con rất có tuệ căn. Ta đúng là có một số chuyện không muốn quá nhiều người biết được. Trước hết, mệnh vận của con và những đệ tử khác không giống nhau, thành tựu trong tương lai như thế nào con phải tự mình nắm lấy. Kế đến, ta dự tính sai con vào tu luyện trong Huyền Long động thiên, thời hạn ba năm, ngoài ra không thể cho người khác biết được.
Tân Nguyệt cau mày, chần chừ nói:
- Chuyện này sợ không thể gạt sư phụ được.
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Chuyện này con không phải lo lắng, chỉ cần cứ mười ngày đến một lần là được. Đến sau này ta sẽ cho sư phụ con biết, nói rằng bản thân ta muốn khảo sát tu vi của con, sư phụ con sẽ không quan tâm đến được.
Tân Nguyệt vẻ mặt điềm nhiên, gật đầu nói:
- Như vậy, Tân Nguyệt xin tuân mệnh sư tổ.
Triệu Ngọc Thanh đứng lên nói:
- Bây giờ con đi theo ta đến Huyền Long động thiên.
Tân Nguyệt y lời đi liền, khi đến gần Triệu Ngọc Thanh thì một luồng hào quang rực rỡ chớp mắt đã bao trùm lấy hai người, rồi lập tức hai người biến mất không còn nhìn thấy.
Sau đó một khắc, Tân Nguyệt xuất hiện ở giữa một huyệt động, chỉ thấy trên vách tường bốn bề điêu khắc chín hình vẽ thần long có hình dáng khác nhau, bên dưới mỗi hình vẽ đều có một đoạn văn tự ghi chép lại sự ảo diệu ẩn chứa trong đồ án này.
Triệu Ngọc Thanh hơi hơi mỉm cười, nói với Tân Nguyệt:
- Hôm nay con ở đây dùng tâm quan sát, khi hoàng hôn ta sẽ dẫn con rời đi. Trong ba năm con có thể học ít nhiều là trong vào phúc phận của con.
Tân Nguyệt hiếu kỳ hỏi:
- Sư tổ, những điều ghi chép ở đây là pháp quyết hay là kiếm quyết?
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Đây là một loại công quyết rất kỳ diệu, vừa có thể sử dụng làm kiếm quyết, lại có thể dùng tu luyện pháp quyết. Còn con có thể lĩnh ngộ ít nhiều là còn tùy thuộc vào ngộ tính của con. Bây giờ, ta có một củ nhân sâm ngàn năm, xem như là phần thưởng khích lệ cho lần chiến thắng này của con, sau này phải dựa vào chính bản lĩnh của mình.
Còn đang nói, tay của Triệu Ngọc Thanh lóe lên ánh sáng, một củ nhân sâm trắng toát dài chừng thước xuất hiện trên tay của ông.
Tân Nguyệt hơi bất ngờ, sửng sờ nhìn giây lát mới đưa tay đỡ lấy nhân sâm ngàn năm, nhưng không biết phải làm thế nào.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Phương pháp sử dụng nhân sâm rất nhiều, có thể ăn trực tiếp nhưng sau khi dược lực phát tác con sẽ rất khó mà chịu được. Bình thường, đối với người tu đạo, phân chia để ăn làm nhiều lần thì thích hợp hơn. Con có thể mỗi lần dùng một miếng nhỏ, phân nó thành mười hai lần dùng, dần dần hấp thu dược lực của nó để tăng cường tu vi của con. Về chuyện nay, con nhớ không được lộ ra. Không phải sư tổ muốn âm thầm khích lệ con, mà chỉ không hy vọng gây nên ảnh hưởng phụ cho những người khác.
Tân Nguyệt gật đầu nói:
- Đa tạ sư tổ ưu ái, Tân Nguyệt biết làm thế nào rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Thế thì tốt, con hãy tự nắm cho chắc, ta đi trước đây.
Nói rồi toàn thân dần dần nhạt đi, chỉ chớp mắt đã biến mất không còn nhìn thấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Lân đưa tiễn Vũ Điệp rồi, liền đến động chỗ Lâm Phàm luyện công.
Vừa hay đúng lúc Linh Hoa, Tiết Quân, Hắc Tiểu Hầu, Đào Nhâm Hiền đều ở đó, mọi người vừa thấy Thiên Lân liền ào đến.
Cười thân thiện, Thiên Lân nói với năm chúng bạn:
- Đại hội lần này rồi, lần sau chúng ta không biết đến lúc nào mới có thể gặp mặt, các ngươi phải tu luyện cho tốt, không được để cho người khác khinh thường mình.
Đào Nhâm Hiền đáp:
- Chúng ta thiên phú tầm thường, chỉ còn trông vào biểu hiện của Lâm sư huynh mà thôi.
Linh Hoa tiếp lời:
- Thiên Lân ca yên tâm, ta sẽ cố công tu luyện, để sau này cũng được như Tân Nguyệt sư tỷ, đoạt được thắng lợi trong Băng Tuyết thịnh hội lần tới để mang vinh quang về cho sư phụ.
Thiên Lân vỗ vỗ má nó, khích lệ một lúc, sau đó nhìn lại Lâm Phàm.
- Mười năm sau, ngươi đừng để cho ta phải thất vọng.
Lâm Phàm cười đáp:
- Chỉ cần không phải so với ngươi là ta có lòng tin tất thắng.
Thiên Lân mỉm cười nói:
- Thế thì tốt, bây giờ ta nói cho các ngươi một quyết khiếu nhỏ, đảm bảo sẽ giúp việc tu luyện của các ngươi tăng cao rất nhiều. Nhưng chuyện này chỉ có sáu đứa chúng ta biết thôi, tuyệt đối không được nói cho sư phụ các ngươi biết.
Tiết Quân hiếu kỳ nói:
- Quyết khiếu gì, nói nhanh đi.
Thiên Lân nhỏ giọng nói:
- Thật ra rất đơn giản, các ngươi rảnh rỗi thì đi tìm Băng Tuyết lão nhân, tu phép luyện kiếm trước mặt ông ta, thời gian trôi qua sẽ có được kết quả.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi:
- Ngươi dự tính bảo bọn ta đi học theo ông ta chăng?
Thiên Lân cười đáp:
- Chỉ là nhờ ông ta chỉ giáo. Các ngươi chưa từng phát hiện thôi, ông ta lợi hại hơn sư phụ các ngươi nhiều. Được rồi, không nói chuyện này, hôm nay chúng ta chơi cho vui vẻ, nếu không sẽ chẳng biết bao lâu mới quay lại.
Nói rồi kéo tay Lâm Phàm cùng Linh Hoa chạy vút đi như làn khói.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm tháng yên tĩnh trôi qua, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chớp mắt đã qua ba năm.
Trong thời gian này, Thiên Lân bị mẫu thân Điệp Mộng quản lý rất nghiêm khắc, rất ít khi được đến chơi ở Đằng Long cốc.
Năm đứa Lâm Phàm lại tu luyện khắc khổ, thỉnh thoảng chạy đến chỗ Băng Tuyết lão nhân, từ đó học được không ít điều, cũng dần dần hiểu chuyện nghe lời, bắt đầu ý thức được sự trọng yếu của tu luyện.
Từ Tĩnh theo Hàn Hạc và Điền Lỗi, trong ba năm tu vi tăng mạnh, tuổi hai mươi của gã mà tu vi đã không hề dưới bất cứ một sư phụ thúc bá nào.
Tân Nguyệt trong ba năm cũng thay đổi rất lớn, ngoại trừ càng thêm xinh đẹp lạnh lùng ra, tu vi của nàng lại rất mù mờ, khiến người ta khó mà ngó qua đã phân biệt được.
Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh rất vui mừng, biết nàng đã hiểu được huyền bí của Huyền Long động thiên, cũng không hỏi thêm nhiều, để cho nàng tự mình tu luyện.
Ngoài ra, Tân Nguyệt hấp thu được sức mạnh của nhân sâm ngàn năm, tu vi chỉ trong ba năm đã tăng được hai giáp tử, quá trình diễn ra từ từ, ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh ra, không ai phát hiện được chuyện này.
Đứng trên mặt đất đầy tuyết của Đằng Long cốc, Tân Nguyệt nhìn theo bóng tà xuống núi, vẻ mặt xinh đẹp lại có nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt.
Khổ luyện trong ba năm đổi được tu vi như hiện nay cũng tính là giá trị đáng vui mừng.
Đối với Tân Nguyệt, nàng từ nhỏ điềm đạm nho nhã không thích nói chuyện, khi mỗi ngày mỗi lớn lên, cô đơn và cô độc khiến nàng tạo thành tính cách lạnh lùng và cao ngạo, có một loại thanh cao có tính đuổi người từ ngàn dặm, dương dương tự đắc.