Ánh âm u lóe lên, Phong U kinh hoàng lùi lại, kinh hãi tức giận la lên:
- Đây là chuyện thế nào?
Vượn bay khóe miệng bật cười, giọng quái dị đáp:
- Muốn biết rất dễ dàng, ta sẽ cho ngươi biết.
Dứt lời, hai cánh sau lưng vượn bay múa lên nhanh chóng, kình phong mạnh mẽ ẩn chứa sợi tơ màu đen hình thành một tấm lưới khí đan kín bao phủ quanh người Phong U.
Giận dữ hừ một tiếng, Phong U quát lên:
- Chớ có đắc ý, chọc giận ta ngươi sẽ hối hận.
Còn đang nói, Phong U lóe lên mà đi, một lúc sau lại xuất hiện ở sau lưng của vượn bay, một chưởng vung lên chém đứt cánh bên trái của vượn bay.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong gió tuyết, điều này khiến một con vượn bay khác tức giận vô cùng, lập tức bỏ rơi Trương Phàm xông thẳng đến Phong U.
Bật cười âm hiểm, Phong U dời ngang vài trượng, cười lớn nói:
- Đây là kết quả của việc trêu chọc ta, ta muốn các ngươi chết không toàn thây.
Vượn bay chụp hụt liền nắm lấy vượn bay bị thương, rồi lập tức không hề dừng lại, chớp mắt đã bay thẳng về phía xa xăm.
Phong U hơi kinh ngạc, vốn cho là bọn chúng sẽ báo thù, ai ngờ vượn bay lại giảo hoạt như vậy, liền chọn cách rời đi.
Trương Phàm liếc tình hình chung quanh, lại nhìn Tân Nguyệt cách đó không xa, sau đó lóe lên mà đi, chọn phương án bỏ đi.
Phong U hơi chần chừ, chăm chú nhìn Tân Nguyệt một lúc, cuối cùng cũng biến mất trong không khí.
Chỉ còn lại Ứng Thiên Cừu và chim khổng lồ giao chiến tiếp tục, Hắc Sắc Quỷ Trảo đối phó với Tỏa Hồn, giữa hai bên khí tức có phần quỷ dị.
Đột nhiên, con chim khổng lồ Hồng Vũ đang giao chiến kêu thảm một tiếng, lông vũ đỏ tươi như máu rơi xuống, thân thể khổng lồ xông thẳng lên trời chạy về phía xa xăm. Ứng Thiên Cừu bật cười lạnh, thu lấy kiếm, ánh mắt kiêu ngạo liếc Tân Nguyệt và Tỏa Hồn rồi sau đó liền xoay mình bỏ đi.
Tỏa Hồn phát hiện mọi người đều đã đi khỏi, cũng không còn lòng giằng co với Hắc Sắc Quỷ Trảo, lập tức kêu lên một tiếng to rồi lòng đầy bất cam phá không chạy mất. Tân Nguyệt đứng giữa không trung, nhìn Hắc Sắc Quỷ Trảo trên mặt đất, tình cảnh tiếp theo khiến Tân Nguyệt kinh hãi vô cùng. Khi Tỏa Hồn đã rời đi, Hắc Sắc Quỷ Trảo mất đi kình địch, lập tức từ từ thu thế trở lại, cùng với con nhện khác đến xem xét con nhện đã chết rồi kia. Sau đó, cả hai không ngờ lại coi con chết làm thức ăn, lập tức xé xác nó để ăn đi.
Sự tàn khốc của sinh tồn thời khắc này thể hiện rõ ràng trong mắt của Tân Nguyệt, những con nhện khổng lồ này ngay cả đồng loại cũng không hề lưu tình.
Khẽ lắc đầu, Tân Nguyệt bỏ đi.
Nàng không hề ra tay đánh lén bởi vì nàng thấy đã không còn cần thiết làm vậy.
Đón gió bay đi, Tân Nguyệt vừa tiến lên, vừa phát xuất sóng thăm dò thu thập tin tức quanh đó. Rất nhanh, trong gió tuyết truyền lại khí tức dao động chân nguyên, điều này khiến Tân Nguyệt chấn động tinh thần, lập tức chạy thẳng đến nơi bắt nguồn của khí tức đó.
Vượt qua vài ngọn núi tuyết, Tân Nguyệt đến trên không trung của một vùng tuyết bằng phẳng, phát hiện trên mặt tuyết đang có một trận giao chiến sinh tử. Hai bên đang giao chiến thì Tân Nguyệt đều biết rõ, một bên là Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung, bên kia là Tứ Dực thần sứ và ba con hạc khổng lồ, tình hình dĩ nhiên nguy hiểm vô cùng.
Không kịp nghĩ nhiều, Tân Nguyệt bay xuống, Thiên Ly thần kiếm trong tay phối hợp với Thiên Tuyệt trảm pháp đã sử dụng thế đại khai đại hợp chém thẳng xuống, thế đi không gì ngăn nổi. Tứ Dực thần sứ ngay khi Tân Nguyệt xuất hiện đã cảnh giác, vì thế sớm có phòng bị, múa hai cánh nghênh đón thẳng liền. Lập tức, Tứ Dực thần sứ và Tân Nguyệt gặp nhau giữa không trung, Thiên Tuyệt trảm pháp gặp phải tuyệt kỹ của Phong Thần, giữa hai bên không khí lưu động, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Thất kinh la lên, Tứ Dực thần sứ dời ngang vài thước tán thưởng:
- Kiếm pháp hay, không ngờ có thể phá được Dực Phong Toàn của ta.
Tân Nguyệt điềm đạm đáp:
- Quá khen. Phong Thần phái của Vực ngoại và Đằng Long cốc không ân không oán, hành động hôm nay của ngươi thật ra có mục đích gì?
Tứ Dực thần sứ cười đáp:
- Trong thời loạn, lập trường không ổn định. Hôm qua không ân oán, không đại biểu cho không có quan hệ lợi ích.
Tân Nguyệt điềm đạm đáp:
- Nói như vậy, giữa chúng ta chỉ bằng lời nói thì không giải quyết được vấn đề rồi?
Tứ Dực thần sứ nhún hai vai, ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Ngươi muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không có gì phản đối.
Tân Nguyệt lạnh lùng nói:
- Nếu như vậy, ngươi hãy tiếp chiêu đi.
Cổ tay chuyển động, thần kiếm bay lên, thân kiếm xoay tròn phóng ra ánh sáng chung quanh, phát ra khí thần thánh mênh mông vô cùng, khiến cho không gian phương viên vài trăm dặm ngập tràn một loại khí tức kỳ dị.
Tứ Dực thần sứ vẻ mặt hơi kinh hãi, nhìn Thiên Ly kiếm trên đầu Tân Nguyệt chất vấn:
- Kiếm này lai lịch thế nào?
Tân Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo như băng, hờ hững đáp:
- Người chết thì không cần phải biết quá nhiều chuyện.
Dứt lời, Tân Nguyệt tay phải giơ cao, vừa nắm thần kiếm, toàn thân ánh đỏ nhanh chóng dâng lên truyền vào trong Thiên Ly thần kiếm khiến cho thần kiếm hơi run rẩy, phát ra một loạt tiếng kêu chấn hồn đoạt phách, khiến cho Tứ Dực thần sứ thân thể run rẩy, ba đại cao thủ bộ lạc Thiên Hạc đang giao chiến trên mặt đất cũng bất ổn tâm thần.
Lúc này, Tân Nguyệt kiếm chỉ thẳng lên trời, làn kiếm đỏ rực phá không xông lên nối liền trời đất, hình thành một cột sáng rực rỡ đến ngoài vài chục dặm cũng còn có thể thấy rõ.
Ngạo nghễ giữa không trung, Tân Nguyệt toàn thân ánh sáng hội tụ, ánh mắt chăm chú nhìn Tứ Dực thần sức lạnh như băng nói:
- Xuất chiêu đi.
Tứ Dực thần sứ vẻ mặt âm hiểm, hừ giọng nói:
- Lần trước gặp, ngươi dường như còn chưa được như thế.
Tân Nguyệt phản bác lại:
- Lần trước gặp, ngươi còn chưa tự mình đi vào tuyệt cảnh như vậy.
Tứ Dực thần sứ giận dữ bật cười nói:
- Ngươi đừng cho mình quá cuồng vọng.
Tân Nguyệt trả lời:
- Có cuồng vọng hay không, thử qua liền biết.
Múa kiếm chém xuống, cột sáng theo sau, ánh kiếm đỏ rực phá mây rẻ trời chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Tứ Dực thần sứ.
Gầm lên một tiếng, Tứ Dực thần sức không hề né tránh, hai tay bắt quyết trước ngực, vừa thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa múa hai đôi cánh trên lưng, thân thể xoay tròn giữa không trung, chớp mắt đã ngưng tụ thành một cột sáng màu xanh đón lấy một chiêu của Tân Nguyệt. Sức mạnh hai bên gặp nhau giữa không trung, cột kiếm đỏ rực và cột sáng xanh biếc va chạm kịch liệt, lập tức phát nổ khiến vô số hoa lửa và ánh sáng tràn ngập không gian phương viên vài chục dặm. Tiếng sét điếc tai liên tục không ngừng, Tân Nguyệt và Tứ Dực thần sứ ai nấy tận hết năng lực của mình, chiêu đầu tiên hai bên đã tràn đầy sát cơ.
Đối với Tứ Dực thần sứ, y có thực lực cực mạnh, chỉ so sánh bằng sức mạnh thì Tân Nguyệt còn kém một chút.
Nhưng Tứ Dực thần sứ hoàn toàn không biết rõ Tân Nguyệt, không hiểu được rằng Tân Nguyệt là đồ đệ của Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ, nắm giữ Thiên Tuyệt trảm pháp và Thiên Ly thần kiếm, có thể phá vỡ mọi pháp quyết trên thế gian.
Cứ như vậy mà đấu, sức mạnh phản lực do Tứ Dực thần sứ phát ra đương nhiên là kinh người, nhưng khi gặp phải công kích của Tân Nguyệt, thuộc tính khác biệt của nó khiến cho cột sáng do Tứ Dực thần sứ phát xuất bị một kiếm bổ đôi ra, thế công không gì ngăn được của Tân Nguyệt lập tức ép thẳng đến thân thể của Tứ Dực thần sứ.
La lên thất thanh một tiếng, Tứ Dực thần sứ kinh hoàng né tránh, thoát được một kiếm của Tân Nguyệt trong gang tấc, nhưng tâm lý lại kinh hãi vô cùng.
Lúc đó, một chiêu của Tân Nguyệt không trúng, thế công lại tiếp tục, cứ một kiếm đơn giản như vậy mà quét ngang, ngoại trừ tốc độ kinh nhân còn hoàn toàn không có gì lạ kỳ. Nhưng đây chính là tinh hoa của Thiên Tuyệt trảm pháp, không hề có hoa chiêu hoa dạng, mỗi một chiêu một thức đều áp dụng phương pháp trực tiếp nhất, dùng cự ly ngắn nhất cùng với tốc độ công kích nhanh chóng nhất. Trước đây, Tân Nguyệt dùng trường kiếm thông thường thi triển Thiên Tuyệt trảm pháp, tuy không thể đạt đến mức không gì ngăn nổi nhưng vẫn có thể phá giải khá nhiều pháp quyết. Hiện nay, Tân Nguyệt có thần kiếm trong tay, Thiên Tuyệt trảm pháp lập tức uy lực tăng lên vài chục lần, rất có khí thế to lớn vô địch thiên hạ.
Né tránh một kiếm, Tứ Dực thần sứ kinh hồn chưa tỉnh, còn không kịp nghĩ nhiều, một kiếm tiếp sau của Tân Nguyệt đã đến gần. Không hiểu được lai lịch của Tân Nguyệt, Tứ Dực thần sứ vô cùng cẩn thận, lòng bàn tay hội tụ hào quang, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng ẩn chứa sức mạnh to lớn, bay thẳng đến một kiếm đang quét ngang qua đó. Lập tức, quả cầu ánh sáng gặp phải làn kiếm, lập tức phát nổ, nhưng kết quả làn kiếm không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, lưu lại một vết máu dài trên người của Tứ Dực thần sứ.
Rên lên một tiếng, Tứ Dực thần sứ nhanh chóng lùi lại phía sau, dự tính trước hết thoát khỏi sự truy đuổi của Tân Nguyệt rồi mới suy nghĩ đối sách.
Tân Nguyệt đã sớm có kế hoạch cho việc này, dùng tốc độ nhanh như chớp điện truy đuổi không tha, thần kiếm trong tay tung hoành bay lượn, phát xuất làn kiếm dày đặc hình thành một màn kiếm quanh đó, đang nhanh chóng thu nhỏ lại.