Bay lên, Hồng Lăng hóa thành một con chim khổng lồ dẫn hai con chim khổng lồ kia của bộ lạc Hồng Vũ rời khỏi đó.
Đợi ba con chim khổng lồ bay xa rồi, Tây Bắc Cuồng Đao nhìn Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Các vị sao lại muốn nói tin tức Huyết Nhục Linh Chi cho y biết vậy?
Giang Thanh Tuyết nói:
- Nghe Thiên Lân nói, lần này có vài chục con yêu thú từ thời viễn cổ đến đây, tu vi mạnh mẽ thế nào các vị cũng đã thấy qua rồi. Hoàn cảnh nơi này không thích hợp để bọn chúng sinh sống, vì để tránh việc bọn chúng tiến vào trung thổ, chúng ta chỉ có thể tạm thời dùng Huyết Linh Nhục Chi để kiềm chế bọn chúng nhằm tranh thủ thêm ít thời gian nghĩ cách tiêu diệt bọn chúng.
Ứng Thiên Tà nói:
- Suy nghĩ không tệ nhưng như vậy, Băng Nguyên càng thêm hỗn loạn hơn nữa rồi.
Lâm Y Tuyết nói:
- Chuyện đến hiện nay, loạn đã loạn rồi, hơn nữa phá đê chịu lũ để cho Băng Nguyên loạn hơn một chút thì có lẽ càng có lợi cho chúng ta hơn.
Tây Bắc Cuồng Đao trầm ngâm nói:
- Từ tình thế trước mắt mà suy xét, phỏng chừng cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Giang Thanh Tuyết nhìn Ứng Thiên Tà hỏi lại:
- Có tìm được tung tích của sư đệ ngươi không?
Ứng Thiên Tà cười khổ đáp:
- Băng Nguyên đất rộng người thưa, muốn tìm một cá nhân thì không dễ dàng gì. Thôi, không nói nữa, trước hết ta cáo từ đây, có tin tức sư đệ của ta thì ta sẽ lại tìm các vị.
Xoay người bỏ đi, Ứng Thiên Tà chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.
Lâm Y Tuyết nhìn Tây Bắc Cuồng Đao hỏi lại:
- Ngươi bị thương không nhẹ, có muốn cùng chúng ta đi vào Đằng Long cốc nghỉ ngơi một chút không?
Tây Bắc Cuồng Đao lắc đầu trả lời:
- Giữa chúng ta không phải địch cũng chẳng phải bạn, hay nhất là giữ một khoảng cách.
Dứt lời, Tây Bắc Cuồng Đao xoay người bỏ đi liền.
Lâm Y Tuyết hừ khẽ nói:
- Người quái quỷ, thật là không biết tốt xấu.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Không phải hắn quái dị mà chỉ có phần lạnh lùng và quái gỡ mà thôi. Đi thôi, chúng ta lập tức quay về cốc đem tình hình đại khái của Hắc Ngục sâm lâm báo cho cốc chủ, để ông ấy suy nghĩ đối sách.
Lâm Y Tuyết điềm nhiên bật cười, lập tức bỏ hết mọi điều không vui trong lòng, theo Giang Thanh Tuyết trở về Đằng Long cốc.
--------------------------------
Trên ngọn núi băng, đứng thẳng đón gió.
Xà Thần chăm chú nhìn về phía Nam, ở đó đang có ba bóng người bay thẳng về phía trung thổ.
Vẻ mặt kỳ lạ, Xà Thần tự nói:
- Thú lạ viễn cổ phá không mà đến, điều này dự báo tai nạn sắp sửa ập xuống.
Phía sau, thị nữ Tiểu Ngọc hừ khẽ nói:
- Chủ nhân, người đang lo lắng?
Xà Thần lắc đầu trả lời:
- Những thú lạ này tuy đều có bản lĩnh, nhưng còn chưa đáng để ta suy nghĩ. Ta đang để ý xem tộc Bác Phụ có xuất hiện hay không, nếu như bọn họ đến đây, thế thì định mệnh truyền thuyết kia sắp quay vào vòng luân hồi.
Tiểu Ngọc nói:
- Chủ nhân thực ra đã sớm biết được kết cục, sao còn phải lo lắng đến như vậy?
Xà Thần khẽ nói:
- Sự việc thế gian biến ảo bất định, có một số người mà sự xuất hiện sẽ thay đổi kết cục.
Tiểu Ngọc hỏi lại:
- Chủ nhân đang nói người đó phải là Thiên Lân không?
Xà Thần không đáp, ánh mắt nhìn về phía Nam, tự nói với mình:
- Lại thêm một nhóm, xem ra những linh dị này hoàn toàn không ngu xuẩn.
Tiểu Ngọc nghe vậy, ánh mắt khẽ dời đi nhìn bốn bóng người đang bay thẳng về phía Nam, khẽ lẩm bẩm:
- Đúng thế, vừa rồi là ba thành viên của bộ tộc Mãnh Hổ, hiện nay lại bốn đồng loại của bộ tộc Thanh Xà, xem ra còn có thú lạ sẽ bay thẳng về phía trung thổ.
Xà Thần giọng đầy thâm ý nói:
- Chỉ là né tránh nhất thời, bọn chúng cuối cùng cũng không vượt qua được định mệnh. Đi thôi, đi gặp một cố nhân.
Phất cánh tay, Xà Thần và hai cô thị nữ chớp mắt đã biến mất, một lúc sau lại xuất hiện trong một khe núi hẹp có những mũi băng nhô lên san sát.
Lúc này, một trận giằng co đang tiếp tục, phía trái chính là bốn con quái thú đầu người thân chim, chính là bộ lạc Cự Sí trong nhóm sáu bộ lạc Thiên Cầm, phía phải chính là một người đầu hình lập phương, y chính là Bát Mục Tề Trương, Thiên Hạ Vô Song, Ngạo Thiên Quân Vương.
Khi Xà Thần xuất hiện, Ngạo Thiên Quân Vương khẽ quay đầu đi, một khuôn mặt nhìn theo hướng của Xà Thần, lạnh lùng nói:
- Thì ra là ngươi.
Xà Thần điềm nhiên đáp:
- Người cũ đến đây, ta tự nhiên phải tới đón tiếp.
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng nói:
- Ý tốt xin lĩnh hội, ngươi và ta chi bằng giữ khoảng cách một chút, như vậy người nào cũng tốt đẹp cả.
Xà Thần không hề để ý, nhìn thoáng qua bốn cao thủ của bộ lạc Cự Sí, điềm nhiên nói:
- Xem ra mấy con quỷ không biết nhìn này đang cho ngươi là thức ăn ngon.
Ngạo Thiên Quân Vương hừ lạnh nói:
- Chỉ sợ bọn chúng không có được bản lĩnh đó.
Chim hai đầu nghe vậy, hừ giọng nói:
- Lớn lối lắm, ngươi cho ngươi là thứ quái gì. Đại Hôi, ngươi hãy đi thu thập hắn đi, chúng ta vừa hay có thể ăn no một chút.
Bật cười ha hả, con vịt trời khổng lồ của bộ lạc Cự Sí bay thẳng đến trên đỉnh đầu Ngạo Thiên Quân Vương, giọng tàn khốc nói:
- Tên quái dị, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.
Phóng thẳng xuống, móng nhọn của con vịt trời khổng lồ phát xuất ra kình phong rõ ràng chụp thẳng xuống Ngạo Thiên Quân Vương.
Ánh mắt lạnh lại, Ngạo Thiên Quân Vương toàn thân khí lạnh ép người, một ý niệm giết chóc vô hình thông qua ánh mắt nghênh đón đôi mắt của con vịt trời khổng lồ, khiến thân thể nó run rẩy, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai mắt liền vỡ nát. Ngay sau đó, thân thể đang chụp xuống của con vịt trời khổng lồ đột nhiên dừng lại, phảng phất bị một luồng sức mạnh vô hình buộc giữa không trung, thân thể không ngừng run rẩy giằng xé, nhưng chỉ một chốc sau thì thân thể to lớn của nó đã bị một luồng sức mạnh vô hình phân chia ra, hệt như bụi trần biến mất giữa không trung. Cảnh tượng này kinh hãi vô cùng, chim hai đầu và hai cao thủ của bộ lạc Cự Sí kinh hãi thất sắc, miệng phát ra tiếng kêu hoảng sợ kinh khiếp.
Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt không thay đổi, lạnh lẽo nói:
- Tiếp theo là người nào đây?
Đại Hắc kinh hãi vô cùng nói:
- Hai đầu, chúng ta chạy nhanh thôi.
Chim hai đầu nghe vậy không nói tiếng nào, lập tức dẫn Đại Hắc và Đại Thanh hoảng sợ bỏ chạy.
Ngạo Thiên Quân Vương không hề làm khó bọn chúng, quay lại tập trung vào Xà Thần, lạnh lẽo nói:
- Ngươi đến đây chắc không phải chỉ để thăm người quen cũ là ta đây phải không?
Xà Thần thản nhiên đáp:
- Ta đến đây là muốn hỏi ngươi, lần này sao lại xuất hiện ở nơi đây?
Ngạo Thiên Quân Vương hừ giọng nói:
- Ngươi biết rõ rồi hà tất còn cố hỏi làm gì?
Xà Thần trầm ngâm đáp:
- Ngươi tìm đã một ngàn một trăm năm rồi, đến giờ vẫn còn chưa từ bỏ ý định?
Ngạo Thiên Quân Vương đáp:
- Đây chính là tâm nguyện cả đời của ta, đến chết cũng không đổi.
Xà Thần hỏi lại:
- Với bộ dạng ngươi hiện nay, tìm được thì có thể làm thế nào đây?
Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt hơi biến, toát ra sự thất vọng nhàn nhạt, giọng hơi đau thương nói:
- Cho dù không thể nhận biết nhau, ta chỉ có thể từ xa nhìn lại một chốc, trong lòng cũng sẽ rất vui vẻ.
Xà Thần khẽ than:
- Có một số thứ đã mất rồi, tìm không được còn tốt hơn là tìm được.
Ngạo Thiên Quân Vương phản bác lại:
- Đó chỉ là suy nghĩ của ngươi mà thôi.
Xà Thần hoàn toàn không tranh luận với lão mà đổi sang chủ đề khác:
- Tai kiếp khủng khiếp của Băng Nguyên sắp sửa đến rồi, ngươi lúc này lại nhúng mình vào đó, vậy ngươi có từng nghĩ qua kết cục cuối cùng thế nào không?
Ngạo Thiên Quân Vương nói:
- Ta quan tâm quá trình, ngươi lại để ý đến kết cục.
Xà Thần sửng người, sau đó gật đầu trả lời:
- Đúng thế, ngươi chỉ quan tâm quá trình nhưng đó lại là tiền đề của kết cục. Có quá trình thì có kết cục, ngươi cuối cùng vẫn không thoát khỏi được định mệnh ông trời đã đặt để lên mình ngươi.
Ngạo Thiên Quân Vương hỏi ngược lại:
- Ngươi làm sao thoát khỏi số mệnh của mình?
Dứt lời, Ngạo Thiên Quân Vương lóe lên rồi biến mất, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Xà Thần.
Tiểu Ngọc thấy vậy, có chút không được vui vẻ nói:
- Chủ nhân, lão ta cũng quá cuồng vọng.
Xà Thần phất tay trả lời:
- Không cần phải quá so đo với hắn, ta đến gặp hắn bởi vì hắn là một người bất hạnh, cả đời hắn đầy chua cay và thê lương.
Tiểu Ngọc kinh ngạc nói:
- Chủ nhân dường như rất hiểu về quá khứ của lão ta.
Xà Thần cảm xúc nói:
- Người biết về hắn trên thế gian này không nhiều, ta chính là một trong những người đó. Nhưng đối với hắn, càng hiểu biết nhiều về hắn thì càng cảm thương hơn cho quá khứ của hắn mà thôi. Đi thôi, nơi này đã không cần phải ở lại nữa.
Ánh nhạt lóe lên, Xà Thần và hai thị nữ lập tức bỏ đi liền.