Giữa trưa, khi Thiên Lân đến Đằng Long cốc thì mọi người trong cốc đang chuẩn bị ăn trưa.
Lúc này, Khiếu Thiên kéo Thiên Lân đến ngồi bên cạnh, cười nói:
- Đừng nóng, có chuyện gì thì cũng ăn xong rồi mới nói.
Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, lắc đầu nói:
- Chuyện khẩn cấp, sợ là …
Triệu Ngọc Thanh cắt lời Thiên Lân lên tiếng:
- Nếu là như vậy thì chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện, không nên để chậm trễ mọi người.
Thiên Lân nghe vậy cũng không nói nhiều, chỉ đành ngồi bên cạnh Khiếu Thiên cùng mọi người ăn cơm.
Ngồi quanh bàn ăn, Phỉ Vân hỏi lại:
- Thiên Lân, xem huynh bình thường lúc nào cũng có bộ dạng vui vẻ, có chuyện gì cũng không để trong lòng, sao hôm nay lại đột nhiên trở thành người khác vậy, thật ra huynh đã phát hiện tình hình thế nào? Nhanh nói rõ ra đi.
Thiên Lân liếc mọi người, trầm giọng nói:
- Kết giới một năm trước ba phái Băng Nguyên liên thủ phong ấn đã biến mất rồi.
Câu này vừa nói ra, cao thủ ba phái Băng Nguyên đều biến sắc, cùng nhau dừng đũa đưa mắt nhìn Thiên Lân.
- Lúc nào đã phát sinh tình hình này vậy?
Có phần nóng nảy, Mã Vũ Đào lên tiếng hỏi.
Thiên Lân trả lời:
- Không lâu trước đây, sau cơn động đất chừng nửa canh giờ.
Công Dương Thiên Tung hỏi lại:
- Thế trước mắt có biến hóa ra sao?
Thiên Lân vẻ mặt cổ quái, khẽ than:
- Đường kết nối với thời kỳ viễn cổ đã mở rồi, con trên đường đi đến đây đã cảm ứng được vài chục luồng khí tức mạnh mẽ, bọn chúng chắc là đến Băng Nguyên thông qua đường kết nối.
Sở Văn Tân kinh hãi nói:
- Vài chục luồng khí tức mạnh mẽ? Đệ thấy tu vi những người đó so với những người chúng ta ở đây như thế nào?
Thiên Lân chần chừ một lúc, khẽ nói:
- Phỏng chừng lực lượng bình quân còn mạnh hơn chúng ta ở đây mấy phần.
Giang Thanh Tuyết cả kinh nói:
- Cái gì? Còn mạnh hơn chúng ta nơi này? Sao có khả năng này được?
Thiên Lân khổ sở trả lời:
- Tỷ tỷ nếu không tin có thể hỏi qua Tuyết Hồ, một năm trước cô ấy đã từng đi qua nơi đó.
Lâm Y Tuyết vẻ mặt mơ hồ, reo lên:
- Mọi người nói điều gì vậy, sao ta nghe chẳng hiểu gì cả?
Không chỉ có nàng, ngay cả Dao Quang, Đồ Thiên, Thiên Ảnh Trương và Khiếu Thiên cũng đầy mơ mơ hồ hồ.
Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Tuyết Hồ đứng lên nói:
- Một năm trước Tuyết Cốc Tam Yêu chúng tôi đã từng vượt qua tầng kết giới đó, quay lại thời đại viễn cổ vài ngàn năm trước, ở ven một vùng rừng rậm rộng lớn thì gặp một người khổng lồ. Khi đó Tuyết Ưng và Tuyết Xà lòng đầy tham lam, chết trong tay của người khổng lồ đó, ta thì được Thiên Lân cứu thoát mới tránh được kiếp nạn.
Lâm Y Tuyết nghi hoặc nói:
- Chuyện này cho thấy điều gì?
Tuyết Hồ trả lời:
- Sau khi chúng ta đi rồi, ta liền bỏ đi. Sau đó chưởng giáo ba phái liên thủ phong ấn kết giới lối vào để ngăn ngừa có người tiến vào đó, cũng để tránh những nhân vật thời viễn cổ tiến vào Băng Nguyên. Hiện nay đã qua một năm, phong ấn đã mất, đường nối đã thông, những cao thủ thời kỳ viễn cổ đó nếu như xâm nhập vào nhân gian, chắc chắn sẽ đem đến tai nạn có tính hủy diệt.
Đồ Thiên hiếu kỳ nói:
- Cao thủ bọn họ nơi đó có bản lĩnh thế nào, có tương đồng với bộ dạng chúng ta bây giờ không?
Tuyết Hồ lắc đầu trả lời:
- Cao thủ nơi đó ngoại trừ tộc khổng lồ ra, toàn là yêu thú hết. Linh dị trong thế giới của chúng ta một khi tiến vào thời kỳ đó, sẽ tự động khôi phục lại nguyên hình, hơn nữa thực lực còn bị hạn chế, khi nguy hiểm thì không cách nào thi triển việc xuất nguyên thần ra. Vì vậy một khi cơ thể huyết nhục đã chết, nguyên thần cũng theo đó mà tiêu tán. Ngược lại, nếu như bọn họ đến nhân gian, thực lực tất nhiên xuất hiện quá trình chuyển hóa, điều này đối với chúng ta thể hiện ở chỗ bọn chúng sẽ mạnh mẽ khác thường.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Nếu vậy thì vô cùng bất lợi, phải sớm nghĩ biện pháp ngăn trở mới được.
Giang Thanh Tuyết than thở:
- Một Ngũ Sắc Thiên Vực đã khiến chúng ta phải bể đầu sứt trán, hiện nay lại thêm một nhóm yêu thú có thực lực đáng sợ, xem ra quả thật là định sẵn khó tránh rồi.
Tuyết Sơn thánh tăng khẽ lẩm bẩm:
- Nhân quả tuần hoàn, vốn cũng là do ý niệm mà thôi. Thị phi cong thẳng, cuối cùng có thể thấy được ý trời. Mọi người không cần phải quá lo lắng, đây chỉ là một loại khảo nghiệm mà thôi.
Dao Quang nhìn Triệu Ngọc Thanh, hỏi lại:
- Cốc chủ tiền bối, ông dự tính làm như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, khổ sở nói:
- Chuyện đến như thế này, chúng ta cũng chỉ có thể ngồi yên quan sát biến động. Bây giờ hãy để Thiên Lân tiếp tục nói, hắn chắc chắn còn có tin tức muốn kể.
Dao Quang nhìn sang Thiên Lân nói:
- Nói đi, còn có phát hiện nào không?
Thiên Lân nhìn quanh, trầm giọng nói:
- Hồng Vân Ngũ Thải Lan đột nhiên dời vị trí, xuất hiện ở phía Nam của ngọn Thiên Nữ cách chừng hơn hai mươi dặm.
Hàn Hạc kinh ngạc nói:
- Quái lạ, nó chạy đến đó để làm gì vậy?
Thiên Lân không hề trả lời, tiếp tục kể:
- Trên ngọn Thiên Nữ, bức tượng băng thần nữ bắt đầu bóc tách, bên trong có một vị thiếu nữ trên người có một tầng phong ấn rất mạnh mẽ, không biết bản thân cô ta tự phong ấn hay là người khác đã phong ấn cô ấy trong đó.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Có chuyện quái lạ như vậy?
Thiên Lân đáp:
- Ngoài ra, ta còn phát hiện một người có đầu hình lập phương, có bốn khuôn mặt và tám con mắt, hắn xuất hiện gần Thiên Nữ phong, chăm chú nhìn bức tượng băng thần nữ một lúc, mãi đến khi Hồng Vân Ngũ Thải Lan đột nhiên xuất hiện tại gần Thiên Nữ phong thì người đó mới rời đi.
Tân Nguyệt nói:
- Người chàng vừa nói đó có tên là Ngạo Thiên Quân Vương, theo lời sư tổ, thực lực của người đó mạnh ngang với Xà Thần và Tử Vong thành chủ, đã ra đời một ngàn một trăm năm trước, dung hợp được pháp quyết cao nhất của bốn phái Phật, Ma, Quỷ, Đạo, chàng nhớ kỹ phải coi chừng.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Ngạo Thiên Quân Vương? Sao lại có dạng người như vậy được?
Lâm Y Tuyết cướp lời nói:
- Bát mục tề trương, ngạo thị vô song, Phật Ma Quỷ Đạo, Ngạo Thiên Quân Vương lần này xuất hiện là lần thứ bốn rồi.
Nghe Lâm Y Tuyết kể chuyện xong, Thiên Lân kinh hãi than thở:
- Quả thật là khiến người nghe phải kinh hãi, lại khó mà tin tưởng được. Quả thật là rất kỳ quái, hắn đến Thiên Nữ phong là vì hiếu kỳ hay là giữa hắn và thần nữ đó có quan hệ thế nào?
Mọi người không đáp, rõ ràng vấn đề này ai cũng không biết được.
Giây lát sau, Khiếu Thiên hỏi:
- Cốc chủ, tình hình có biến chuyển, ông có tính toán như thế nào?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm đáp:
- Ta vẫn đang suy xét, nếu như chúng ta tạm thời lánh mặt không ra, thế thì những yêu thú thời kỳ viễn cổ có giao đấu với Ngũ Sắc Thiên Vực và những người khác không.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Cốc chủ dự tính mượn đao giết người?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta chỉ thấy chúng ta gây thù quá nhiều, chỉ bằng sức lực của chúng ta mà muốn loại trừ địch nhân thì rõ ràng là sức lực không đủ.
Mã Vũ Đào tán đồng:
- Cốc chủ nói rất có lý, chúng ta không thể đánh thẳng một trận, thì phải chọn lựa giải pháp thích hợp không sai sót.
Sở Văn Tân nói:
- Ta đang lo lắng, địch nhân của chúng ta có nghĩ biện pháp giống chúng ta, lại nhờ vào yêu thú thời viễn cổ để đến đối phó với chúng ta.
Phỉ Vân nói:
- Suy nghĩ này rất có lý, chúng ta phải nghĩ sách lược vẹn toàn mới được.
Dao Quang nói:
- Muốn xác định đối sách, trước hết chúng ta phải hiểu rõ địch tình.
Tân Nguyệt nói:
- Ta có một suy nghĩ muốn nhắc nhở mọi người, có lẽ điều này sẽ hỗ trợ chúng ta ít nhiều.
Hàn Hạc hiếu kỳ nói:
- Có suy nghĩ thế nào, con cứ nói ra.
Tân Nguyệt nói:
- Một năm trước con cũng đã từng tiến vào thời kỹ viễn cổ, tự mắt chứng kiến tình hình lúc đó. Theo hiểu biết của con, yêu thú sống ở nơi đó chỉ có một mục đích duy nhất là sinh tồn, mỗi ngày đều quanh quẩn ở đường biên giới sinh tử, thức ăn chính là thứ bọn họ hy vọng có được nhất. Ở nơi đâu chỉ cần có thể có đồ ăn, bất kể thế nào bọn họ đều sẽ không bỏ qua. Vì thế chúng ta nếu ngang nhiên tiếp cận bọn họ, rất có khả năng trở thành con mồi của bọn họ, điểm này chúng ta phải có tâm lý chuẩn bị.
Đồ Thiên nói:
- Nếu như vậy, tiếp cận bọn chúng phải nói là một chuyện rất nguy hiểm.
Phương Mộng Như nói:
- Trừ phi có thực lực tuyệt đối, nếu không thì cẩn thật một chút tốt hơn.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Thiên Lân rất thông minh, hay là chúng ta nghe qua xem đệ ấy có kiến nghị gì không.
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức nhìn Thiên Lân.
Hơi trầm ngâm một chút, Thiên Lân nói:
- Những con yêu thú đến từ thời kỳ viễn cổ có hoàn cảnh khác biệt với chúng ta, Băng Nguyên hoàn toàn không thích hợp để bọn chúng sinh sống.
Vũ Điệp nghe đến đây liền xen vào:
- Huynh dự tính nhờ vào khí băng lạnh của Băng Nguyên để đối phó với những yêu thú đó?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Ta nói những chuyện đó chỉ là muốn nói với mọi người, bọn chúng sẽ không ở lại Băng Nguyên lâu dài được, chúng ta phải nhanh chóng hành động, nếu không bọn chúng một khi đã tiến vào trung thổ liền tạo thành một kiếp nạn khó mà lường được.
Thiện Từ nói:
- Nếu là yêu thú, thì tất nhiên phải có tính tham lam! Chúng ta có thể tán phát tin tức Huyết Nhục Linh Chi ở Băng Nguyên để tạm thời kiềm chế bọn chúng.
Hàn Hạc nói:
- Biện pháp này không tệ, đáng để thử qua.
Từ Tĩnh hỏi tiếp:
- Tiếp theo phải làm thế nào đây?
Lâm Y Tuyết cười nói:
- Tiếp thep chúng ta có thể chơi đùa với những địch nhân khác, trước hết nắm vững hành tung của bọn chúng, sau đó dụ rắn ra khỏi hang, dẫn những yêu thú đó đến Ngũ Sắc Thiên Vực hay những địch nhân khác, khiến bọn chúng cắn lộn với nhau.
Kiến nghị này khiến mọi người đồng ý, mọi người đều cùng nhau gật đầu, bắt đầu thương nghị phái ai đi hoàn thành chuyện này.
Khoảng chừng tàn một cây hương, mọi người sau một phen suy tính thâm sâu, quyết định để Mã Vũ Đào và Đông Quan Thành phụ trách tán phát tin tức, Khiếu Thiên và Thiên Lân phụ trách thu thập tin tức của yêu thú và địch nhân, Dao Quang, Công Dương Thiên Tung, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân, Phỉ Vân, Tân Nguyệt phụ trách hấp dẫn sức chú ý của bọn yêu thú, có thể giết thì giết, không thể giết thì áp dụng kế mượn đao giết người. Còn lại những người khác tạm thời ở lại Đằng Long cốc phòng ngự cho tốt.
Sau khi thương nghị xong, những người có tên ăn cơm rồi đi liền, còn một bộ phận tiếp tục nghỉ ngơi, một bộ phận lại phụ trách phòng thủ, Đằng Long phủ lập tức trở thành yên lặng lạnh lùng, chỉ còn Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết ở lại nơi đó.
Kéo tay áo của Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết cười nói:
- Tuyết tỷ tỷ, mọi người đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Bên ngoài bây giờ rất hỗn loạn, chúng ta ở đây an toàn hơn.
Lâm Y Tuyết nũng nịu:
- Tuyết tỷ tỷ, chúng ta ra cửa cốc đi một vòng, muội đảm bảo cũng không đi đâu xa.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Không được, muội nhiều trò, ta sẽ không để mắc bẫy đâu.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Giang cô nương chớ quá lo, dẫn Y Tuyết đi ra cửa cốc chơi một vòng cũng tốt, có thể gia tăng thêm một số kiến thức.
Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:
- Lời nói của cốc chủ không biết có ẩn ý thế nào?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Có một số chuyện bản thân phải trải qua mới có thể học được gì đó. Đi đi, khảo nghiệm cuộc đời chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lâm Y Tuyết rất mừng nói:
- Đa tạ cốc chủ tiền bối, người quả thật là người rất tốt. Tuyết tỷ tỷ, chúng ta đi thôi, cốc chủ tiền bối đã đồng ý để muội đi tăng trưởng kiến thức.
Giang Thanh Tuyết bất đắc dĩ phải đứng lên dẫn Lâm Y Tuyết rời đi.
Hàn Hạc không hiểu, hỏi lại:
- Sư huynh, huynh nói vậy là sao?
Triệu Ngọc Thanh trả lời:
- Lâm Y Tuyết thân phận đặc biệt, cô ấy sẽ không có chuyện gì lớn đâu, hà tất phải quá ước thúc cô ấy vậy?
Hàn Hạc không nói, dường như hiểu được mấy phần, lại còn mấy phần chưa hiểu rõ.