Hàn Hạc hỏi lại:
- Tân Nguyệt, con theo Thiên Đao khách học nghề bảy năm, vì sao chưa từng đề cập đến chuyện này? Bây giờ con có biết được lai lịch của ông ấy không?
Tân Nguyệt trầm ngâm trả lời:
- Liên quan đến chuyện này, Thiên Lân đều chưa từng nói với bên ngoài. Mà sư tổ dường như cũng phát hiện được rồi, nhưng sư tổ cũng không hề hỏi đến, con nghĩ sư tổ chắc không muốn ảnh hưởng đến việc tu luyện của con, vì thế con cũng chưa từng nhắc qua. Còn về lai lịch của sư phụ, ông ấy vẫn không muốn cho con biết. Ông chỉ tiết lộ là thanh kiếm ông truyền cho con hai mươi năm trước đã từng dương danh thiên hạ, tương lai con sẽ tự mình biết hết mọi chuyện của sư phụ. Đêm qua, sư phụ đã đi rồi, ông ấy truyền hết mọi thứ lại cho con, sau đó đi về nơi xa xăm.
Nói xong, Tân Nguyệt không khỏi lưu luyến không thôi, vẻ mặt toát ra sự thất vọng nhàn nhạt.
Giang Thanh Tuyết an ủi:
- Đừng nghĩ quá nhiều, sư phụ muội chính là hy vọng muội kiên cường tự lập, mà ông ấy lại không hề lưu luyến nơi này nên mới bỏ đi. Muội hẳn phải vui mừng cho ông ấy, bởi vì ông ấy đã thoát khỏi phiền não, từ đây một mình tự do tự tại, sinh hoạt tùy ý.
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm. Sở Văn Tân lúc này mở miệng nói:
- Tân Nguyệt, kiếm này ngoại hình kỳ dị đặc biệt, rất giống một thanh binh khí ta đã từng nghe qua, nhưng ta không dám khẳng định đúng hay sai.
Đồ Thiên vẻ mặt kỳ lạ, nói với Lâm Y Tuyết:
- Đưa thanh kiếm đó cho ta xem coi.
Lâm Y Tuyết thuận tay đưa cho Đồ Thiên, hiếu kỳ hỏi:
- Đồ thúc thúc, có phải thúc thúc biết thanh kiếm này không?
Đồ Thiên lắc đầu nhè nhẹ, rồi sau đó lại gật khẽ, điều này khiến mọi người không ai hiểu chuyện gì.
Dao Quang hỏi lại:
- Đồ Thiên, huynh thấy có giống chăng?
Đồ Thiên gật đầu đáp:
- Rất giống, ngoại trừ màu sắc không giống ra, cơ hồ hình dạng giống nhau như đúc cùng khuôn.
Dao Quang nghe vậy liền đưa mắt nhìn Tân Nguyệt, hỏi lại:
- Sư phụ cô nương có từng nhắc qua kiếm này trước đây có màu sắc như thế nào?
Tân Nguyệt đáp:
- Sư phụ từng nói, kiếm này trước đây có ánh xanh đỏ đan xen, lần này do ta liên tục giải trừ hai tầng phong ấn trên kiếm mới khiến nó biến thành hình dạng như vậy.
Câu này vừa dứt, Dao Quang, Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Phương Mộng Như đều bật thốt lên kinh hãi, vẻ mặt hiện ra sự kinh ngạc.
Hàn Hạc càng lúc càng hiếu kỳ hỏi tới:
- Có phải các vị biết được lai lịch của kiếm này không, nhanh nói ra cho mọi người nghe đi.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Xanh đỏ đan xen, lẽ nào chính là Thiên Tà nhận, một trong năm đại tà binh năm xưa?
Đàm Thanh Ngưu kinh ngạc nói:
- Nếu là Thiên Tà nhận, sư phụ của Tân Nguyệt có phải là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ năm xưa không? Có thể nói đây là nhân vật dương danh thiên hạ hai mươi năm trước, đã từng được liệt vào một trong mười cao thủ đứng đầu đương thời.
Nghe vậy, cao thủ ba phái Băng Nguyên và Phỉ Vân, Tuyết Hồ ai nấy vẻ mặt kinh ngạc, ngây cả người ra. Đồ Thiên nghiêm túc trả lời:
- Nếu lời Tân Nguyệt nói là đúng, kiếm này chính là Thiên Tà nhận hai mươi năm trước, Thiên Đao khách kia cũng chính là Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ. Hai mươi năm trước, ta và Hồng Tụ (vợ của Đồ Thiên) đi theo Chu Hỷ một thời gian, hiểu rất rõ con người này. Ông ấy tuy hiệu xưng là Thiên Tuyệt Tà Thần nhưng con người có thể nói là có tình có nghĩa, cũng có giao tình không hề nông cạn với Lục Vân. Năm đó, Chu Hỷ dùng Thiên Tuyệt trảm pháp uy chấn thiên hạ, có thể nói là phá được mọi pháp quyết thế gian, được xưng tụng là kỳ học kinh thế hãi tục, đã từng hỗ trợ Trừ Ma liên minh quét sạch Quỷ vực, sau đó vì huynh trưởng của ông ấy chết mà nản lòng thoái chí, từ đó biến mất không còn thấy nữa, không ngờ ông ấy lại đến Băng Nguyên.
Trầm ngâm bất động, Tân Nguyệt lúc này tâm tình phức tạp. Nàng tuy biết sư phụ tu vi kinh người, lại không thể nào tưởng tượng được sư phụ không ngờ là một trong mười đại cao thủ hai mươi năm trước, cũng chính là người kế thừa một trong năm đại tà binh. Như vậy, câu nói của sư phụ đêm qua cũng hết sức tự nhiên có thể hiểu được.
Giang Thanh Tuyết để ý vẻ mặt của Tân Nguyệt, thấy nàng trầm ngâm không nói, nhẹ nhàng an ủi:
- Không nên như vậy, muội nên cảm thấy may mắn cho điều mình gặp được. Muội có một sư phụ vang danh thiên hạ, hiện nay muội lại kế thừa mọi thứ của ông ấy, vậy thì muội phải chấn tỉnh tinh thần, làm cho Thiên Tà nhận năm xưa, hay là Thiên Ly kiếm hiện nay lại một lần nửa quật khởi trên Tu Chân giới, khiến cho mọi người phải biết đến tên của muội.
Tân Nguyệt liếc Giang Thanh Tuyết, sau đó nhìn mọi người, nghiêm mặt nói:
- Yên tâm đi, muội đã từng đáp ứng với sư phụ, quyết không để cho ông ấy phải thất vọng, muội phải khiến thanh kiếm này dương uy trên thiên hạ.
Sở Văn Tân cảm xúc nói:
- Hai mươi năm trước, sư huynh ta đã từng giao chiến với Tà Thần Chu Hỷ, tuy lúc đó là bất phân thắng bại nhưng sư huynh tự nói với ta, lúc đó thực ra huynh ấy đã thua rồi. Sau đó, Chu Hỷ do quan hệ với Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ mà cùng liên minh hóa địch thành bạn, ông ấy cũng là người còn lại ngoại trừ Yêu Hoàng Liệt Thiên trong những người kế thừa năm đại tà binh. Hiện nay, Tân Nguyệt lại thừa kế Thiên Tà nhận và Thiên Tuyệt trảm pháp, lại có mối quan hệ với liên minh, điều này quả thật rõ ràng là có ý trời bên trong.
Nghe câu nói của Sở Văn Tân, người của Dịch viên và Trừ Ma liên minh đều cảm xúc, cao thủ ba phái Băng Nguyên ai nấy trầm ngâm, Vũ Điệp và Thiện Từ thì bình tĩnh tùy tiện, hoàn toàn không biến hóa quá nhiều.
Chỉ có Phỉ Vân cau mày lại, mở miệng hỏi:
- Sở huynh, huynh nói những người thừa kế năm đại tà binh hiện nay chỉ còn lại Yêu Hoàng và Tà Thần, điều này dường như không đúng.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Có gì không đúng?
Phỉ Vân đáp:
- Khi rời khỏi Thiên Sơn, gia sư đã từng nói với ta, bảo ta không được coi thường khí cực độc của Phệ Tâm kiếm, bởi vì mười chín năm trước, Giang Nam thư sinh đã từng đi qua Thiên Sơn, cầu Thiên Sơn Tuyết Liên tử để trị thương. Năm đó sư phụ nhìn ra Giang Nam thư sinh chuyến này ở thế phải như vậy, vì thế để tránh sinh sự cũng không hề làm khó lão ta.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Có chuyện này sao? Hắn năm đó không phải bị Minh Tiêu các chủ dùng Phệ Tâm kiếm giết chết rồi sao?
Phỉ Vân đáp:
- Lúc đó gia sư cũng rất kinh ngạc, đã từng hỏi thăm lão. Theo Giang Nam thư sinh cho biết, lão sở dĩ không chết bởi vì lúc đó Hồng Vân lão tổ trước khi chết đã phát động Hỏa Thần phù, đó là sức mạnh cực dương cực cương, liên tục phá hủy kinh mạch của Giang Nam thư sinh. Sau đó, Minh Tiêu các chủ dùng Phệ Tâm kiếm đâm xuyên qua tim của Giang Nam thư sinh, bà ta vốn dự tính giết lão, ai ngờ kiếm khí cực âm cực tàm của Phệ Tâm kiếm vừa hay tiêu trừ được sức mạnh của Hỏa Thần phù, khiến cho Giang Nam thư sinh thoát qua một kiếp.
Lâm Y Tuyết không được vui nói:
- Sư phụ của ngươi nếu đã biết Giang Nam thư sinh đó là kẻ bại hoại thì phải tiêu diệt lão đi mới đúng, sao còn giao Tuyết Liên tử cho lão?
Phỉ Vân giải thích:
- Chuyện này sau đó ta cũng đã từng hỏi qua, gia sư nói Giang Nam thư sinh lúc đó đã tìm được Phệ Tâm kiếm, với tâm tính âm độc của lão, nếu như không thể một chiêu lấy mạng thì sau này bản phái sẽ bị Giang Nam thư sinh đánh lén liên miên không ngừng. Vì suy nghĩ cho đại cục, gia sư liền không làm khó hắn.
Lâm Y Tuyết hừ giọng nói:
- Đồ tham sống sợ chết.
Giang Thanh Tuyết quát lên:
- Không được nói bậy. Sư phụ của Phỉ Vân cũng là nghĩ cho Thiên Sơn. Với tu vi của Giang Nam thư sinh, lại thêm có Phệ Tâm kiếm, ngay cả cha muội cũng không chắc có thể chỉ một chiêu lấy mạng được, ông ấy làm như vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Chuyện quá khứ đã qua đi rồi, hôm nay Tân Nguyệt thu được thần kiếm là chuyện tốt đối với chúng ta. Tiếp theo đây …
Còn đang nói thì mặt đất bắt đầu xuất hiện chấn động rõ ràng, càng lúc càng mãnh liệt, phảng phất trời sụp núi lở. Hàn Hạc thất kinh la lên:
- Sư huynh, tình hình không ổn rồi.
Triệu Ngọc Thanh lập tức đứng lên nói với Băng Tuyết lão nhân:
- Đệ mau chóng mang Lâm Phàm đến đây, Thiện Từ mau mang sư phụ con đến đây, chúng ta trước tiên ra khỏi cốc xem xét tình hình thế nào.
Mọi người nghe vậy liền chia nhau bỏ đi, nhanh chóng đi xuyên qua Đằng Long cốc đang lắc lư bất ổn để ra ngoài. Lúc này, Tứ Linh Ngự Ma trận do Thiên Ảnh Trương và Đàm Thanh Ngưu khổ sở bố trí không hề chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn lấp lánh ánh sáng xanh đỏ ngăn cách hẳn Đằng Long cốc với bên ngoài.