Một lúc sau, Vũ Điệp và Dao Quang xuất hiện bên ngoài động, điều này khiến Sở Văn Tân và Đàm Thanh Ngưu đều rất kinh ngạc, cùng tiến lên kéo tay Dao Quang hỏi thăm. Do thân phận đặc thù của Dao Quang, ngoại trừ quan hệ rất tốt với Trừ Ma liên minh từ lâu, hắn còn ở cả liên minh và Dịch viên tổng cộng cả chục năm, Sở Văn Tân đối với hắn tương đối thân thuộc. Hiện nay cách mặt đã mười hai năm, Dao Quang đột nhiên xuất hiện, hai người Sở Đàm tự nhiên vui mừng kinh ngạc. Miễn cưỡng nói vài câu khách sáo, Dao Quang liền nóng nảy không dằn được đi vào trong, vừa nhìn thấy Giang Thanh Tuyết đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt Dao Quang lập tức toát ra sự lo lắng, không kìm lòng được cất tiếng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ sẽ không sao đâu, ta nhất định phải cứu sống tỷ, sau này không để cho bất kỳ người nào gây chút thương tích nhỏ bé cho tỷ.
Đàm Thanh Ngưu thấy vậy hơi kỳ quái, hắn nhỏ hơn Dao Quang khoảng chừng bảy tám tuổi, thời gian ở chung không nhiều lắm, cũng không hiểu rõ được quan hệ giữa Dao Quang và Giang Thanh Tuyết.
Sở Văn Tân hiểu nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ cho là Dao Quang và Giang Thanh Tuyết tình cảm chị em, dù sao năm xưa Giang Thanh Tuyết cũng luôn che chở Dao Quang, chuyện này mọi người đều hiểu được.
Vũ Điệp nhìn Dao Quang nhắc nhở;
- Thương thế tỷ ấy rất bất ổn định, Thiên Lân lúc trước chỉ tạm thời áp chế được nó, sau đó Thiên Lân trọng thương cũng chưa từng trị liệu thêm cho tỷ ấy.
Dao Quang nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cúi mình ôm Giang Thanh Tuyết lên, đi thẳng ra bên ngoài.
Sở Văn Tân thấy khác thường, hỏi tới:
- Dao Quang, huynh làm gì vậy?
Dao Quang cũng không quay đầu lại đáp luôn:
- Ta phải cứu sống tỷ ấy, Bát Bảo ở bên ngoài động.
Té ra, cửa động quá nhỏ, Bát Bảo phải ở bên ngoài.
Đến bên cạnh Bát Bảo, Dao Quang đặt Giang Thanh Tuyết trên người Bát Bảo, dặn dò:
- Bát Bảo, ngươi thế nào cũng phải cứu sống tỷ ấy, biết chưa?
Bát Bảo kêu lên khe khẽ như trả lời, sau đó toàn thân lóe lên tám luồng ánh sáng, một lượng lớn linh khí hội tụ trên người Giang Thanh Tuyết để bắt đầu trị thương cho nàng. Sở Văn Tân và Đàm Thanh Ngưu cùng đi ra khỏi động. Sau khi thấy tình hình như vậy, hai người mới thở phào, Đàm Thanh Ngưu mở miệng hỏi:
- Dao Quang, lần này các vị đến đây có bao nhiêu người?
Dao Quang nhìn Giang Thanh Tuyết, trả lời đại khái cho qua:
- Năm người, bao gồm Đồ Thiên, Thiên Ảnh Trương, Khiếu Thiên và Lâm Y Tuyết.
Đàm Thanh Ngưu kinh ngạc nói:
- Lâm đại thiên kim cũng đến rồi, cô ấy thật là kín đáo, trước giờ chưa ra khỏi cửa.
Dao Quang trả lời:
- Y Tuyết đi chắc do Lâm chưởng giáo muốn rèn luyện tính khí cô ấy, đặc biệt để Khiếu Thiên đi theo.
Sở Văn Tân hỏi lại :
- Thế Y Tuyết đâu rồi ?
Dao Quang đáp :
- Ta vội vàng đến đây, cũng không để ý lắm, phỏng chừng đang nói chuyện với Thiên Lân hoặc là người khác.
Đàm Thanh Ngưu cười nói:
- Thiên Lân thật là người chủ tinh nghịch bướng bỉnh, lại thêm Lâm Y Tuyết nữa, sau này Đằng Long cốc có phần náo nhiệt đáng coi rồi.
Nhắc đến Thiên Lân, Dao Quang dường như nghĩ đến gì đó, quay đầu lại nhìn Đàm Thanh Ngưu và Sở Văn Tân, dặn dò :
- Sao này liên minh có người nào gặp Thiên Lân đều phải giữ lễ nhường hắn ba phần, không được vô lễ với hắn.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói :
- Vì sao vậy ?
Dao Quang nghiêm mặt nói :
- Bởi vì Thiên Lân rất có khả năng chính là con trai của Lục Vân.
- Cái gì ? Có chuyện vậy sao !
Vẻ mặt chấn động kinh hãi, Sở Văn Tân và Đàm Thanh Ngưu cùng thất kinh la lên, rõ ràng đều bị tin này làm cho sửng sốt.
Dao Quang không để ý gì đến sự kinh ngạc của hai người, tự nói thêm:
- Thiên Lân lớn lên hệt như hình bóng Lục Vân năm xưa, ngoại trừ tính cách hơi khác ra, còn những phương diện còn lại cơ hồ hoàn toàn tương đồng. Hơn nữa, Thiên Lân còn tinh thông pháp quyết năm phái, đây cũng là chứng minh rất rõ ràng.
Sở Văn Tân sửng sốt phát ngây, một lúc sau mới tự nói:
- Chẳng trách Giang Thanh Tuyết lại tốt với Thiên Lân như vậy, té ra cô ấy đã sớm biết rồi.
Đàm Thanh Ngưu kinh ngạc nói:
- Sở huynh, sư huynh của huynh năm xưa thành thân với minh chủ, nghe nói Lục Vân cũng từng đến đó, lẽ nào huynh còn chưa gặp qua Lục Vân?
Sở Văn Tân lắc đầu đáp:
- Ta lúc đó đang lúc giai đoạn tu luyện quan trọng, không thể tham dự hôn lễ của sư huynh.
Đàm Thanh Ngưu chợt nói :
- Té ra huynh cũng giống ta, đều chỉ nghe tên mà chưa từng gặp.
Lúc này, Vũ Điệp đột nhiên nói:
- Trong cốc người không nhiều, ta phải quay về trước.
Dao Quang đáp:
- Được, cô đi đi, chuyện nơi này để ta xử lý được rồi.
Vũ Điệp gật nhẹ rồi lóe lên đi liền.
Đàm Thanh Ngưu và Sở Văn Tân đứng bên cạnh Dao Quang, ba người yên lặng nhìn Giang Thanh Tuyết, quan sát tình hình của nàng.
Đến nơi Tân Nguyệt ở, Vũ Điệp liếc mắt đã thấy Thiên Lân đang ngồi xếp bằng trên giường đá để trị thương, cùng với Khiếu Thiên bên cạnh. Thấy Khiếu Thiên đi đến gần, Vũ Điệp nhẹ giọng hỏi:
- Tình hình Thiên Lân thế nào rồi?
Khiếu Thiên liếc nàng một cái, điềm nhiên cười đáp:
- Thiên Lân thân thể rất đặc biệt, phỏng chừng đợi hắn tỉnh lại thì thương thế cũng đã đỡ nhiều lắm rồi.
Vũ Điệp vẻ mặt hiện lên nụ cười nhẹ khó thấy, khẽ bảo:
- Thế thì tốt rồi.
Khiếu Thiên bảo Vũ Điệp ngồi xuống, hỏi han:
- Cô đi theo thánh mẫu được bao lâu rồi?
Vũ Điệp trả lời:
- Từ nhỏ vãn bối đã đi theo Thái sư tổ, hiện nay đã được hai mươi năm rồi.
Khiếu Thiên ồ một tiếng, sau đó nói:
- Thế cha mẹ cô đâu?
Vũ Điệp vẻ mặt biến sắc, ưu tư đáp:
- Vãn bối không có cha, từ nhỏ sống với mẹ, Thái sư tổ không thích mẹ vãn bối, càng không cho vãn bối hỏi nhiều đến cha.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Mẹ cô lẽ nào là Lục Nga?
Vũ Điệp biến sắc, hỏi tới:
- Tiền bối biết mẹ vãn bối?
Khiếu Thiên sắc mặt cổ quái, chần chừ nói:
- Có nghe qua, gặp qua một lần, cũng không tính là quen thuộc lắm.
Thời khắc này, Khiếu Thiên không hề nói thực, ông che giấu đi một số chuyện.
Vũ Điệp nghe vậy vẻ mặt ảm đạm, thở dài u oán nói:
- Vãn bối vẫn luôn muốn biết, thật ra cha vãn bối là ai. Nhưng mẹ lại không chịu nói cho biết, Thái sư tổ càng không cho hỏi.
Khiếu Thiên ngầm than trong lòng, miệng lại an ủi:
- Không cần nóng nảy, cô nương hãy còn nhỏ, rất nhiều chuyện cần có thời gian mới từ từ rõ ràng được. Nghe nói cô nương và Thiên Lân quan hệ rất tốt, hai người sao lại quen biết nhau?
Vũ Điệp thấy Khiếu Thiên đề cập đến Thiên Lân, tâm tình tốt hơn một chút, nhớ lại:
- Trong Băng Tuyết đại hội mười năm trước, Thái sư tổ dẫn vãn bối đến đây, lúc đó vãn bối mười tuổi, Thiên Lân chín tuổi, Thiện Từ mười tuổi, chúng ta cùng nhau chơi đùa, ước hẹn sau này lớn lên sẽ ở cùng với nhau.
Khiếu Thiên cười hỏi:
- Thiện Từ là ai?
Vũ Điệp trả lời:
- Thiện Từ cũng là khách Đằng Long cốc, là đồ đệ của Tuyết Sơn thánh tăng, tu vi cũng không kém Thiên Lân, bọn họ coi nhau như huynh đệ, quan hệ rất tốt.
Khiếu Thiên kinh ngạc nói:
- Tu vi tương đương Thiên Lân? Thế thì không đơn giản. Nhớ lại lần đầu ta gặp Lục Vân, tu vi của huynh ấy cũng chỉ đạt đến Bất Diệt cảnh giới, còn chưa bằng Thiên Lân hiện nay.
Vũ Điệp nói:
- Trong Đằng Long cốc, ngoại trừ ba người chúng ta, tu vi Tân Nguyệt và Lâm Phàm cũng tương đối đáng kinh ngạc, đặc biệt là Tân Nguyệt, vãn bối không nhìn thấu được tỷ ấy.
Khiếu Thiên gật đầu nói:
- Tu vi Tân Nguyệt ta cũng đã thấy qua, chắc cũng tương đương Thiên Lân, nhưng pháp quyết tu luyện khác hẳn. Còn về Lâm Phàm, nghe Từ Tĩnh nói hắn tu luyện chính là Phi Long quyết, lần trước tỷ thí thắng Từ Tĩnh, do đó có thể thấy cũng không yếu. Nói thực lòng, chắc chắn Đằng Long cốc thật sự là nơi Tàng Long Ngọa Hổ, so với Trừ Ma liên minh và Dịch viên của trung thổ còn mạnh hơn nữa.
Vũ Điệp than khẽ:
- Đáng tiếc địch nhân của chúng ta cũng rất mạnh.
Khiếu Thiên an ủi:
- Không nên quá lo lắng, nghịch cảnh đối với người tu đạo thực ra là một loại khảo nghiệm, có tính hỗ trợ tăng tiến tu vi.
Vũ Điệp cười tự nhiên một tiếng, sau đó liền hàn huyên với Khiếu Thiên, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát vẻ mặt của Thiên Lân.