Ngạc Tây chần chừ nói:
- Bởi vì Thiện Từ là người kế thừa của Hắc Thủy tộc, chỉ có hắn quay về được Hắc Thủy tộc mới có thể kế thừa thần lực của Hắc Thủy tộc. Một khi Thiện Từ có được thần lực truyền qua ngàn năm của Hắc Thủy tộc, liền đủ sức xua tan tà khí trong cơ thể của hắn.
Vũ Điệp vui mừng nói:
- Thế thì tốt, đây là biện pháp có thể thực hiện.
Thiện Từ cố chấp nói:
- Ta muốn trước hết tự mình thử qua, nếu sư phụ và mọi người đều nghĩ không ra được biện pháp, lúc đó ta mới theo ngươi quay về.
Ngạc Tây suy xét rồi gật đầu nói:
- Thế cũng tốt, chúng ta cứ quyết định như vậy. Nếu như sư phụ của con cũng hóa giải không được luồng tà khí trong cơ thể của con, thế thì con phải theo ta trở về.
Thiện Từ hơi chần chừ, có phần không muốn lắm nhưng cũng gật đầu, xem như đồng ý.
Vũ Điệp thấy vậy, khẽ nói:
- Được rồi, nơi này âm hiểm quỷ dị, chúng ta hay là hãy rời khỏi trước đã.
Thiện Từ không hề bàn thêm, đỡ lấy thân thể Vũ Điệp, biểu hiện vô cùng quan tâm. Vũ Điệp hơi ngượng ngùng nhưng lại không hề cự tuyệt ý tốt của Thiện Từ, để cho hắn tùy ý ôm lấy thân thể của mình, chầm chậm bước ra ngoài. Thời khắc đó, Vũ Điệp hơi không hiểu rõ được lòng mình. Bản thân rõ ràng là thích Thiên Lân, vì sao lúc này lại ở cùng Thiện Từ, lại thấy Thiện Từ đã cho mình cảm giác rất thân cận, thật ra thì chuyện là như thế nào?
Điểm này, Vũ Điệp nghĩ không hiểu rõ, có lẽ đây chính là định mệnh.
Ngạc Tây nhìn hai người trước mặt, mơ hồ suy đoán được gì đó, vì thế lạc bước ra sau, vẻ mặt toát ra một nụ cười khó thấy. Thời khắc này đối với Ngạc Tây, Thiện Từ dường như đã không còn bài xích hắn nữa. Điều này khiến hắn vô cùng cao hứng. Lại thêm thấy Thiện Từ và Vũ Điệp thân mật như vậy, khiến hắn không khỏi nghĩ đến tương lai hai người, khuôn mặt tự nhiên toát ra nụ cười.
Vừa đến gần Đằng Long cốc, Thiên Lân liền cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc, điều này khiến hắn vô cùng cao hứng.
Phỉ Vân phát hiện thấy vẻ khác lạ của hắn, hỏi liền:
- Ngươi thế nào vậy?
Thiên Lân cười đáp:
- Mẹ ta đã trở về rồi.
Phỉ Vân sửng người, sau đó cười nói:
- Không ngờ ngươi lại là một người có tính ỷ lại rất lớn.
Thiên Lân mắng:
- Ngươi thôi đi, ta chỉ nhớ mẹ ta thôi. Đi, trước hết hãy vào cốc, sau đó ta mới quay lại thăm mẹ ta.
Phỉ Vân cười cười, không nói nhiều, dẫn Tuyết Hồ đi theo sau Thiên Lân, ba người bay thẳng vào trong Đằng Long cốc. Vừa vào cốc, Thiên Lân phát hiện trong cốc vô cùng lạnh lẽo, ngay cả người đi tuần cũng không thấy. Điều này khiến hắn đột nhiên ý thức được một số chuyện.
- Đi nhanh, trong cốc có thể xảy ra chuyện rồi.
Vội vàng quát to một tiếng, Thiên Lân chạy thẳng đến Đằng Long phủ. Phỉ Vân và Tuyết Hồ vội vàng đi theo sát phía sau, ba người nhanh chóng đến Đằng Long phủ, phát hiện mọi người đều ở đó, nhưng không khí có phần u buồn. Thiên Lân bước nhanh vào trong, sau khi đã quan sát thần thái của mọi người có mặt, phát hiện Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong bị trọng thương.
Lóe lên xông đến, Thiên Lân đến bên Giang Thanh Tuyết, ngồi xuống nắm chặt lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, hỏi dồn:
- Tỷ tỷ, các vị sao lại trở thành như thế này?
Còn đang nói, Thiên Lân phát hiện Giang Thanh Tuyết thương thế rất nặng, vì thế liền truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong người nàng để hỗ trợ trị thương.
Miễn cưỡng bật cười, Giang Thanh Tuyết nói:
- Thiên Lân, tỷ tỷ không sao, qua hai ngày sẽ tốt liền.
Thiên Lân nghiêm mặt nói:
- Nói bậy, tỷ bị thương đến kinh mạch, nếu không kịp thời cứu trị, để lâu thì sẽ trở thành một phế nhân.
Phỉ Vân dẫn Tuyết Hồ đi sau một bước, chầm chậm đến bên mọi người, hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Lý Phong thở dài đáp:
- Đây chính là rơi vào mưu của Ngũ Sắc Thiên Vực, bọn họ bốn người và Thiên Tinh khách của Ly Hận Thiên Cung đi cùng nhau, trên đường bị Tuyết Ẩn Cuồng Đao truy sát, cuối cùng Thiên Tinh khách chết đi, bốn người bọn họ thiếu chút nữa cũng bị … ôi …
Hàn Hạc vẻ mặt đau khổ, tự trách nói:
- Tất cả là lỗi của ta, nếu như ta kiên trì để mình đi, bọn họ chắc không bị như vậy.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư đệ chớ tự trách, mọi chuyện đều đã phát sinh rồi, chúng ta trước hết phải lo cho những người còn sống cho tốt, sau đó mới nghĩ cách báo thù cho những người đã chết đi.
Mã Vũ Đào tán đồng:
- Cốc chủ nói rất đúng, chúng ta hiện nay không thể có bất kỳ chuyện gì sơ suất được, nhất định phải đảm bảo an toàn của mỗi cá nhân, nếu không sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ nuốt chửng mất.
Điền Lỗi hận thù nói:
- Tiếp theo, chúng ta nhất định phải tiêu diệt cho được tên đáng ghét đó.
Phương Mộng Như khuyên bảo:
- Sư huynh chớ kích động, hay là trước hết hãy nghĩ cách trị thương bốn người đó cho tốt.
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:
- Trong bốn người bọn họ, Giang cô nương và Sở thiếu hiệp bị thương nặng nhất, tình hình không ổn lắm. Chúng ta ở đây pháp quyết tu luyện có phần khác biệt với pháp quyết Sở thiếu hiệp tu luyện, nếu để chúng ta ra tay, không những phải mất công gấp bội mà rất có khả năng xuất hiện sai lạc.
Đàm Thanh Ngưu lo lắng nói:
- Thế thì phải làm thế nào mới tốt?
Mã Vũ Đào tự đứng ra nói:
- Thiên Ảo Tà Vân của bổn phái có thể mô phỏng Phật, Ma, Nho, Đạo tâm pháp, chi bằng để ta thử qua.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Tông chủ tuy có ý tốt, nhưng Thiên Ảo Tà Vân lại hoàn toàn không thích hợp.
Phương Mộng Như nói:
- Thế thì để ta ra tay chắc được.
Triệu Ngọc Thanh vẫn lắc đầu như cũ nói:
- Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết của sư muội tu luyện khí lạnh quá nặng, đối với thân thể của Sở thiếu hiệp cũng không tốt lắm.
Điền Lỗi nóng nảy nói:
- Nói như vậy, không có người nào thích hợp rồi?
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Không, có một người tương đối thích hợp.
Đàm Thanh Ngưu vội nói:
- Ai vậy?
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt nhìn qua Phỉ Vân ngay, điềm nhiên đáp:
- Chính là hắn.
Phỉ Vân sửng người, ngạc nhiên nói:
- Ta? Được, không thành vấn đề, ta thử qua.
Không hề chần chừ, Phỉ Vân lập tức đi đến bên Sở Văn Tân, bắt đầu tra xét thương thế của hắn.
Giải quyết được vấn đề của Sở Văn Tân, ánh mắt mọi người lại quay về Giang Thanh Tuyết.
Trần Phong lo lắng nói:
- Các vị tiền bối, sư tỷ của ta phải làm thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Chớ có nóng nảy, Thiên Lân là người thích hợp nhất có thể chữa trị những kinh mạch bị tổn thương của Giang Thanh Tuyết.
Trần Phong nghe vậy an tâm, đưa mắt nhìn Thiên Lân, phát hiện toàn thân hắn lấp lánh ánh đỏ, không ngờ lại phát ra một luồng khí tức rất quen thuộc với bản thân, chuyện này là thế nào đây?
Trầm mặc một lúc, Trần Phong kéo tay áo của Đàm Thanh Ngưu, nhỏ giọng nói:
- Ngươi có phát hiện không, Thiên Lân lúc này thi triển pháp quyết rất quen mắt.
Đàm Thanh Ngưu kinh ngạc nói:
- Đúng là rất quen mắt, hệt như Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia.
Trần Phong lắc đầu trả lời:
- Ta thấy chính là Phượng Hoàng pháp quyết của Dịch viên chúng ta.
Đàm Thanh Ngưu phản bác lại:
- Phượng Hoàng pháp quyết chính là bí mật không lộ của Phượng Hoàng thư viện, đều là do phụ nữ tu luyện, Thiên Lân sao lại có pháp quyết này? Cái này rõ ràng ràng là Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia.
Trần Phong nghĩ lại thấy cũng đúng, liền không nói gì thêm. Chung quanh, mọi người đều trầm ngâm không nói. Phỉ Vân bắt đầu trị thương cho Sở Văn Tân, Tuyết Hồ thì đứng bên cạnh Phỉ Vân. Công Dương Thiên Tung mỗi tay một người tập trung trị thương cho Cơ Tuyết Ny và Tiết Phong, hoàn toàn không hỏi đến chuyện bên ngoài.
Lúc này, thời gian âm thầm trôi qua.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thiên Lân vẻ mặt mệt mỏi đứng lên, cười khẽ nói:
- Được rồi, cuối cùng cũng đã điều hòa thuận chiều kinh mạch thác loạn trong cơ thể tỷ.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt hồng nhuận, thử hoạt động thân thể một chút, liền phát hiện thương thế không ngờ đã lành được bảy tám phần, cả người lập tức xoay mình đứng lên nói:
- Thiên Lân, đệ thật sự có bản lĩnh, không uổng tỷ tỷ thương đệ như vậy.
Thiên Lân nhìn Giang Thanh Tuyết cười tươi rói, trêu ghẹo nói:
- Tỷ tỷ có thể nói là thiếu ta một chút ân tình.
Giang Thanh Tuyết cười đáp:
- Yên tâm, tỷ tỷ sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ tìm cách trả lại cho đệ.
Thiên Lân gật nhẹ, ánh mắt quét qua mọi người, thấy Phỉ Vân và Công Dương Thiên Tung đều còn đang bận rộn, không khỏi quay đầu nhìn Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Tỷ còn chưa cho đệ biết, các vị sao lại thoát hiểm được?
Giang Thanh Tuyết mất đi nụ cười, hơi thương cảm nói:
- Nói đến chuyện này, cần phải đa tạ mẹ của đệ, vào thời điểm quan trọng nhất bà ấy đột nhiên xuất hiện, đánh cho Tuyết Ẩn Cuồng Đao trọng thương, khiến lão ta bỏ chạy mất.
Thiên Lân sửng người, kinh ngạc nói:
- Chính mẹ đệ cứu các tỷ? Thế thì các tỷ quả thật là rất có phúc. Nhớ lại một năm trước, đệ bị Ngốc Thiên Ông đánh trọng thương, thiếu chút nữa đã chết, nhưng mẹ đệ biết cũng không hề cứu đệ.
Giang Thanh Tuyết kinh ngạc nói:
- Vì sao vậy?
Thiên Lân cười khổ đáp:
- Mẹ đệ nói, không trải qua sinh tử, đệ sẽ không trưởng thành.
Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Như vậy, mẹ đệ quản lý đệ rất nghiêm túc đó.
Thiên Lân cười khổ, không trả lời gì cả.
Lúc này, Tuyết Sơn thánh tăng đột nhiên nói:
- Thiện Từ đã quay về rồi.
Nói rồi sửng ra, mọi người đều lưu ý, nhưng ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như có phát hiện ra, ngay cả Thiên Lân đều không hề cảm ứng được sự tồn tại của Thiện Từ. Rất lâu sau, Phỉ Vân và Công Dương Thiên Tung cùng thu tay lại, hai người vẻ mặt mệt mỏi, nhưng Sở Văn Tân, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong ba người đã tốt hơn, khí sắc mạnh khỏe không ít.