Thời khắc đó, Thiện Từ và Vũ Điệp nhìn nhau, hai người ai cũng không nói gì cả, mơ hồ để lộ một tin tức nào đó. Hình ảnh xinh đẹp chớp mắt đã không thấy, đợi đến khi Thiện Từ tỉnh lại, hắn đã vượt qua năm bước rồi. Lúc này, Thiện Từ hiểu được một số chuyện. Đường hầm nhìn hoa mỹ này ẩn chứa một sự huyền diệu nào đó không biết được, có thể khiến người ta chớp mắt tiến vào thời gian không gian khác biệt, phát hiện những cảnh tượng khác nhau. Nhưng những cảnh này là thật hay giả, điều này cần phải có thời gian để suy đoán. Cứ như vậy, Thiện Từ thẳng đường tiến lên, tiến vào không ít không gian khác lạ, nhìn thấy không ít cảnh tượng nhân vật, trong đó nhiều nhất chính là Thiên Lân và Vũ Điệp, ba người bọn họ dường như phát sinh rất nhiều chuyện.
Khi Thiện Từ đi hết đoạn đường hầm rồi, hắn dừng lại ngẫm nghĩ, miệng tự nói:
- Nếu những điều đó đều là thật, ta và Thiên Lân cuối cùng sẽ có kết cục thế nào đây? Vũ Điệp sẽ ở bên ta hay là đứng bên Thiên Lân?
Thanh âm nhàn nhạt khe khẽ vang lên, đợi đến khi biến mất, Thiện Từ đã đi vào giữa một cái động nham thạch rộng lớn. Nhìn cẩn thận, đây là một cái động nham thạch to lớn tự nhiên, bên trong khí hậu ấm áp, khắp nơi mọc đầy kỳ hoa dị thảo, phân bố một số tượng đá hình dạng kỳ quái. Đứng trong nơi thần kỳ như vậy, Thiện Từ không những cảm thán mà còn quá kinh ngạc hết sức bình thường. Rất nhanh, Thiện Từ thôi kinh ngạc, đại khái đánh giá tình hình trong động nham thạch, phát hiện cái hang này cũng có loại tương tự như những nhóm động nham thạch hình thành cung điện dưới đất, vô cùng phổ biến. Nơi Thiện Từ đặt chân mặt đất được lót những phiến đá thành đường, đây hiển nhiên là cố tình nhưng thật ra ai thiết kế mọi thứ này, Thiện Từ lại không thể nào suy đoán ra được. Đi dọc theo con đường lót đá, Thiện Từ đi xuyên qua một nơi đá dựng thành tường, đến một huyệt động rộng rãi khác, trước mắt xuất hiện một khe đá thẳng đứng. Khe đá này hơi đột nhiên, vừa hay chia huyệt động rộng lớn thành hai phần tách biệt với nhau. Bên cạnh khe đá có một tấm bia đá, trên bề mặt có khắc bốn chữ lớn đỏ như máu “Đoạn Tuyệt Trần Duyên” (Cắt đứt duyên trần), khiến người ta cảm thấy âm hiểm.
Đến bên một khe đá, Thiện Từ nhìn tấm bia đá một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nơi này xưng hiệu Ác Ma cốc, theo lý thuyết phải hung hiểm quỷ dị, vì sao lại có tấm bia đá khắc mấy chữ “Đoạn Tuyệt Trần Duyên” ở nơi này?
Đây là để người ta hướng thiện hay là muốn cảnh cáo người đến, một khi qua nơi này rồi sẽ tiến vào một thế giới không nhiễm trần duyên đây?
Suy nghĩ một lúc, Thiện Từ đưa mắt nhìn xuống dưới khe đá, phát hiện nó sâu ít ra cũng vài trăm trượng, dưới đáy ngập đầy một tầng khí màu đen, để lộ chút tà ác. Ngửng đầu lên, Thiện Từ nhìn về phía đối diện, chỉ thấy khe đá này rộng chừng ba trượng, địa hình bên kia cũng tương tự như vậy, nếu muốn bay qua chắc cũng rất đơn giản.
Trầm ngâm một lúc, Thiện Từ bay qua đi, dễ dàng vượt được khe sâu đó, tiếp tục tiến tới. Không lâu sau, Thiện Từ lại xuyên qua một tường đá, đến một động nham thạch khác, tình trạng nơi này có phần khác biệt với động đá trước kia. Trước hết, ở giữa động đá có một cái hồ nước to chừng vài chục trượng, mặt hồ đầy khí màu đỏ tươi, phát ra mùi máu tanh. Kế đến, ở giữa hồ máu này có một tiểu đảo to nhỏ chừng ba trượng, bề mặt có một vách đá dựng đứng, Ngạc Tây tứ chi bị kéo ra khóa lại trên vách đá đó. Theo quan sát của Thiện Từ, Ngạc Tây lúc này đang hôn mê bất tỉnh, trên người hoàn toàn không có ngoại thương. Thứ ba, phía sau tiểu đảo này có một đường nối rộng vài thước, đi thẳng vào trong vách đá, cụ thể nối đến nơi nào thì Thiện Từ tạm thời không thấy được.
Hiểu được tình hình đại khái, Thiện Từ không hề nôn nóng mà lại chậm rãi đi tới bên hồ máu, trong lòng suy nghĩ tình hình trước mắt. Trước đây, Thiện Từ vẫn không hiểu được, Ác Ma cốc vì sao lại đùa giỡn bắt đi Ngạc Tây. Bây giờ, Thiện Từ đã ít nhiều lĩnh ngộ được, Ngạc Tây chỉ là một con mồi, Ác Ma cốc thật ra có ý với chính mình. Nhưng Ác Ma cốc cụ thể muốn làm thế nào, điểm này Thiện Từ còn chưa hiểu rõ được. Thêm nữa, từ lúc tiến vào động nham thạch dưới lòng đất bí ẩn này, Thiện Từ trên đường không hề gặp bất kỳ người nào, điểm này cũng là chuyện vô cùng khác thường. Tổng hợp những điều này, Thiện Từ không dám sơ ý, quyết định trước hết phải thử thăm dò chi tiết nơi này trước.
Quyết định như vậy rồi, Thiện Từ dừng bước lại, ánh mắt chăm chú nhìn hồ máu trước mặt, tay trái chầm chậm đưa ra. Thời khắc này, Thiện Từ toàn thân không chút gió nào, sức mạnh âm thầm hội tụ vào lòng bàn tay trái của Thiện Từ, theo sự di động của bàn tay hắn mà khiến cho không khí chung quanh lưu động. Rất nhanh, một vùng xoáy xuất hiện ở không trung của động nham thạch, đang dần dần hạ xuống thẳng hồ máu, tình hình hơi có phần kinh tâm động phách. Đột nhiên, trong hồ máu lóe lên ánh đỏ, một con quái vậy đầu người thân thú toàn thân máu tươi xông ra khỏi mặt hồ, lập tức nuốt lấy vùng xoáy của Thiện Từ phát xuất.
Hơi kinh ngạc, Thiện Từ không khỏi mất tự chủ lùi lại vài bước, ánh mắt chăm chú nhìn con quái thú, cất tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Trong hồ máu, thân thể của con quái vật phần lớn ẩn dưới nước hồ, chỉ để lộ ra một cái đầu người diện mạo xấu xí, mở cái mồm to như chậu máu thanh âm chói tai nói:
- Ta là đại tướng thủ giữ hồ này, ngươi có thể gọi ta là Huyết Lệ.
Thiện Từ tận sức duy trì bình tĩnh, cất tiếng hỏi:
- Huyết Lệ, ta hỏi ngươi, các ngươi bắt người này (Ngạc Tây) thật ra có mục đích làm gì?
Huyết Lệ liếc Ngạc Tây, dùng giọng nói bình thản đáp lại:
- Mục đích rất đơn giản, chỉ để khiến ngươi quay về với tự nhiên, quay lại nơi vốn dĩ thuộc về ngươi.
Nói rồi, Huyết Lệ đột nhiên lặn xuống, chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.
Thiện Từ hơi ngạc nhiên, tự nói:
- Quay lại với tự nhiên? Nơi thuộc về ta? Điều này có ý nghĩa như thế nào?
Trầm tư một lúc, Thiện Từ bỏ hết tạp niệm, bay đến trên tiểu đảo nằm giữa hồ máu, bắt đầu tra xét cẩn thận tình hình của Ngạc Tây. Rất nhanh, Thiện Từ hiểu được, Ngạc Tây chỉ bị hôn mê nhưng muốn khiến hắn tỉnh lại dường như không dễ dàng lắm. Vì thế, Thiện Từ không hề do dự, lợi dụng thần kiếm trong cánh tay phải chém đứt các xiềng xích đen sẫm của Ngạc Tây, mang hắn hôn mê rời khỏi hồ máu. Đặt Ngạc Tây xuống, Thiện Từ bắt đầu tra xét thân thể của hắn, hơn nữa còn truyền một luồng chân nguyên vào trong người của hắn, ý đồ muốn khiến hắn tỉnh lại nhưng kết quả lại không thu được chút kết quả nào. Thấy vậy, Thiện Từ có phần không phục, liên tục chuyển biến pháp quyết, nhưng cho dù hắn thi phép thế nào, Ngạc Tây thủy chung vẫn hôn mê bất động, không hề có chút cảm giác nào. Đứng lên, Thiện Từ phóng một chưởng thẳng về hồ máu, chấn cho nước hồ bay tung tóe, nhanh chóng khiến Huyết Lệ hiện ra.
- Ngươi nói đi, phải như thế nào mới có thể cứu tỉnh hắn lại?
Hơi tức giận, Thiện Từ giọng lạnh lùng gằn mạnh.
Huyết Lệ kêu vài tiếng quái lạ, trả lời:
- Muốn cứu hắn tỉnh lại, ngươi phải tiến vào bên trong, lấy Tỉnh Thần châu mới làm được.
Thiện Từ nghi hoặc nói:
- Tỉnh Thần châu? Ở nơi nào?
Huyết Lệ thân thể chìm xuống, cười quái lạ nói:
- Chớ có hỏi nhiều, sau khi tiến vào rồi sẽ tự biết được.
Thiện Từ hơi bất bình, bị người nắm mũi dắt đi như vậy đây mới là lần đầu trong đời, hắn tự nhiên vô cùng tức tối. Nhưng nghĩ đến Ngạc Tây là thân nhân duy nhất trên thế gian của mình, cho dù hắn đã từng làm qua thế nào đi nữa, dù sao máu mủ tình thâm, bản thân sao có thể bỏ qua an nguy của hắn. Cân nhắc những chuyện này, Thiện Từ chỉ đành để Ngạc Tây xuống một nơi cho tốt, sau đó một mình đi xuyên qua hồ máu, đi dọc theo đường nối tiếp tục tiến lên.
Không bao lâu sau, Thiện Từ xuyên qua ba động nham thạch, đến một căn phòng đá căng đầy vải, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hãi. Đây là một căn phòng đá không gian không rộng lớn lắm, ngoại trừ ở giữa có một cái tượng đá ra, trong căn phòng đá không có một vật nào cả, rõ ràng vô cùng yên lặng. Chăm chú nhìn bức tượng đá đó, Thiện Từ trong lòng có một cảm giác quái dị, phảng phất bức tượng đá trước mắt rất quen thuộc với mình, nhưng nhìn cẩn thận lại, bản thân lại thấy thật ra đây mới là lần đầu thấy thứ đồ này. Tỉnh táo trở lại, Thiện Từ quan sát cẩn thận, phát hiện bức tượng đá này không có đầu, tay trái giơ cao, trong tay nắm chặt một cây kiếm đá, thân kiếm đầy những hoa văn tinh tế, xem ra có phần tinh tế. Tay trái của bức tượng đá dựng đứng trước ngực, lòng bàn tay khắc một bức Bát Quái Âm Dương ẩn chứa một loại huyền cơ nào đó. Ngoài ra, toàn thân bức tượng đá khắc đầy một số phù hiệu kỳ kỳ quái quái hệt như một loại chú ngữ nào đó, thể hiện sự thần bí vô cùng.
Hình dạng như vậy quỷ dị vô cùng, Thiện Từ từ nhỏ đi theo Tuyết Sơn thánh tăng tu luyện, ít nhiều cũng đã từng nghe qua một số sự tích liên quan đến ác ma bị phong ấn. Trước mắt, theo phân tích của Thiện Từ, bức tượng đá quái dị này rất có khả năng là một loại tà linh bị một luồng sức mạnh không biết tên phong ấn ở đây. Nghĩ đến những điều này, Thiện Từ lập tức cảnh giác, âm thầm lùi lại phía sau, dự tính rời khỏi nơi này. Nhưng đúng vào lúc này, từ không trung truyền đến một thanh âm trầm thấp.
- Nếu đã đến rồi, hà tất phải vội vàng rời đi?
Thiện Từ dừng lại, lạnh lùng nói:
- Người nào đó, chớ giả thần giả quỷ nữa.
Trong hư không, thanh âm đó nói:
- Không có người, chỉ có ta và ngươi.
Thiện Từ phản bác lại:
- Ngươi lẽ nào không phải là người?
Thanh âm đó đáp:
- Nói hay lắm, ta đúng không phải là người, bởi vì ta là thần.
Thiện Từ khinh bỉ nói:
- Thần? Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng sao?
Thanh âm đó đáp:
- Ngươi sẽ tin bởi vì ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.
Thiện Từ quát lên:
- Nói năng lung tung, ngươi tốt nhất là bớt đùa giỡn đi, hãy nhanh chóng cho ta biết, Tỉnh Thần châu đang ở nơi nào?
Thanh âm đó trả lời:
- Chớ gấp, Tỉnh Thần châu ở nơi này.
Thiện Từ kinh ngạc nói:
- Ở đây? Ngươi chớ có đùa giỡn, ta không sợ ngươi đâu.
Thanh âm đó trả lời:
- Không cần phải sợ, không cần gấp, thứ gì thuộc về ngươi ai cũng không đoạt được.
Theo sự biến mất của thanh âm này, bức tượng đá trong căn phòng đá xuất hiện một chút biến đổi, nó vốn không có cái đầu. Lúc này đã có thêm một cặp mắt quỷ dị, phát ra ánh sáng đỏ thẫm, đen thẫm, xanh lục thẫm, đang chăm chú nhìn vào mắt của Thiện Từ. Tình hình như vậy vô cùng quỷ dị, phảng phất như bức tượng đá xuất hiện thêm đầu lâu, nhưng rõ ràng sự xuất hiện lại không biết như thế nào.