Lam Phát Ngân Tôn thấy lão không phục, cất tiếng hỏi:
- Nói rõ xem ngươi thám thính được ít nhiều rồi?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ rồi đáp:
- Chờ đến nửa ngày rồi cũng không phát hiện được gì cả.
Lam Phát Ngân Tôn cười giận nói:
- Nếu không có phát hiện gì, ngươi sao không trở về sớm một chút?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao phản bác lại:
- Ta nếu tay không trở về, ngươi sẽ lại tức tối ta về sớm trước thời hạn.
Lam Phát Ngân Tôn nổi giận nói:
- Ngươi …
Bạch Đầu Thiên Ông khuyên bảo:
- Được rồi, mọi người nói bớt lại đi, không nên làm mất hòa khí.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy im lặng lại, chờ đến lúc Lam Phát Ngân Tôn bình tĩnh rồi mới tiếp tục nói:
- Trên đường ta quay về, gặp hai đứa nhỏ của Đằng Long cốc, dự tính giết chết bọn chúng, đột nhiên lại xuất hiện một Yến Sơn Cô Ảnh khách, thực lực kinh người. Ta lúc đó so tài một phen liền phát hiện Yến Sơn Cô Ảnh khách đó thần bí khó lường, nên không động thủ với hắn, vội chạy về đây.
Bạch Đầu Thiên Ông hơi kinh ngạc, trầm ngâm nói:
- Yến Sơn Cô Ảnh khách, cái tên này rất lạ lùng, chắc là cao thủ mới xuất hiện, chúng ta phải đề phòng thêm.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Bây giờ mọi người tập trung rồi, kế hoạch lúc trước có áp dụng luôn không?
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Vì an toàn, kế hoạch của chúng ta phải linh hoạt uyển chuyển để tránh tạo cơ hội cho địch nhân lợi dụng.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao la lên:
- Đừng nói nhảm nữa, ngươi nói thẳng ra đi.
Bạch Đầu Thiên Ông cười đáp:
- Trước hết, chúng ta phải xác định phương án sử dụng nơi nào để làm chiến trường hay chọn chỗ phong ấn Thiên Tàm lão tổ làm chiến trường chủ lực.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Tự nhiên là chỗ phong ấn Thiên Tàm lão tổ thích hợp hơn.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Được, thế thì lấy đó làm trọng điểm. Chúng ta trước hết phát ra tin tức cho Đằng Long cốc biết ý đồ của chúng ta, sau đó ta và Ngân Tôn xuất hiện dụ địch. Cuồng Đao lợi dụng thuật Tuyết Ẩn để ẩn mình không xa Đằng Long cốc, một khi phát hiện người của Đằng Long cốc xuất phát, chỉ cần có năng lực thì dùng thủ đoạn sét đánh, thực hiện công kích mạnh mẽ để làm trọng thương Đằng Long cốc. Bên này, khi cao thủ Đằng Long cốc đến đó, ta và Ngân Tôn liền triển khai du kích chiến, vừa đánh vừa chạy để tận sức kéo dài thời gian.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Đây là kế hoạch xảo diệu của ngươi?
Bạch Đầu Thiên Ông hỏi ngược lại:
- Thế nào, không hay sao?
Tuyết Ẩn Cuồng Đao đáp:
- Đúng là cảm thấy không hay.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Cuồng Đao, ngươi cho là trên thế gian này thật sự có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống sao? Không trả giá lớn mà muốn có thu hoạch, loại chuyện này ở đâu mà có? Hiện nay, ba phái Băng Nguyên đoàn kết nhất trí, chuyện duy nhất bọn ta có thể làm chính là tận khả năng nắm chắc thời cơ, từng bước từng bước làm yếu đi thực lực bọn chúng, sau đó mới phát động công kích chính diện để mong muốn lập tức tiêu diệt bọn chúng. Quá trình này vô cùng khó khăn, hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản.
Lam Phát Ngân Tôn nghe xong, thấy Bạch Đầu Thiên Ông nói có lý, vì thế gật đầu tán đồng:
- Kế hoạch này tuy không phải là rất hay, nhưng có thể thử qua, chuyện này quyết định như vậy.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao không nói nhiều, lão chỉ thấy để một mình lão đi mạo hiểm, trong lòng có ít nhiều không thoải mái.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Lam Phát Ngân Tôn y kế hành sự, để Bạch Đầu Thiên Ông phụ trách việc phát tán tin tức, Tuyết Ẩn Cuồng Đao mai phục đánh lén, Lam Phát Ngân Tôn xuất hiện dụ địch. Lần này, ba đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đồng tâm hiệp lực, cuối cùng kế hoạch của bọn họ có thể thực hiện được không? Trong kế hoạch này, Bạch Đầu Thiên Ông rõ ràng bỏ đi Mẫu Đơn Hoa Hồng, đây là lão nhất thời sơ ý hay lão có ý gì đây? Mọi thứ đều phải chờ đợi thời gian giải mở ra …
Trên đường truy đuổi, Vũ Điệp theo những ký hiệu Thiện Từ lưu lại, cuối cùng đến trước khe núi lớn. Nhìn cảnh tượng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Điệp toát ra mấy phần bất an, tự nói:
- Thiện Từ, thật ra huynh muốn đi đâu đây?
Gió Bắc thổi ào ào, rít lên từng hồi rồi mang theo hoa tuyết trắng bạc thổi đến. Đi dọc theo khe núi hẹp tiến lên, Vũ Điệp phát hiện địa hình nơi này kỳ dị đặc biệt, quả thực là một kiệt tác của thiên nhiên, trong lòng đầy cảm giác chấn động trước thần công của lưỡi búa quỷ thần. Đột nhiên, Vũ Điệp phát hiện được chút khí tức tàn lưu của Thiện Từ, trong lòng lập tức vui mừng vội vàng tiếng lên. Kết quả xuất hiện một ngọn núi đá khổng lồ hệt như một cái tượng đầu ác ma đang yên yên lặng lặng đứng trước mặt của Vũ Điệp. Nhìn vào bức tượng đá, Vũ Điệp trong lòng hơi bất an, ánh mắt di động nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện được động đen ở cuối khe sâu, trước mắt hiện lên một cảnh tượng kỳ dị. Trong sát na, Vũ Điệp đột nhiên thấy được Thiện Từ đang chầm chậm bước đến gần huyệt động, sau khi bình tĩnh lại và thử thăm dò một lúc, thân thể Thiện Từ chầm chậm chìm vào trong bóng đêm, sau đó biến mất không thấy.
Phát hiện như vậy, Vũ Điệp nhịn không được la lên thất thanh:
- Thiện Từ … quay lại nhanh …
Tung mình vút đến, Vũ Điệp đến bên ngoài huyệt động, sau khi quan sát địa hình dưới ánh trăng rồi, trong lòng đột nhiên rùng mình rồi tự nói.
- Đây là nơi nào. Không ngờ lại âm trầm đáng sợ như vậy?
Trong tiếng tự hỏi, Vũ Điệp cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn huyệt động trước mắt, phát hiện có một tầng trở ngại không thấy được. Thông qua thăm dò, Vũ Điệp phát hiện, thứ trước mặt hệt như một loại kết giới có khí tức rất tà ác, phảng phất ẩn chứa một loại nguy cơ nào đó, khiến nàng cảm thấy bất an sâu sắc. Vì thế, Vũ Điệp không khỏi suy nghĩ, Thiện Từ chạy đến nơi này vì điều gì vậy? Phía sau tầng kết giới trước mặt có ẩn chứa huyền cơ nào đây?
Trong lúc suy tư, trên trán Vũ Điệp lóe lên ánh sáng, con mắt ánh sáng thần bí kia đột nhiên xuất hiện phát ra một chùm ánh sáng kỳ dị khiến tầng kết giới không thấy được trước mặt tự động hiện ra. Nhìn thật cẩn thận, đó là một tấm ánh sáng màu đen thẫm, liên tục lưu động, còn có một số những vân nhỏ bé khiến người ta cảm thấy thần bí. Vũ Điệp trầm ngâm không nói, ý thức dùng con mắt ánh sáng nhìn xuyên qua tầng kết giới đen ngòm đó để tiến vào bên trong huyệt động, thấy được một số cảnh tượng kỳ dị khiến tâm thần nàng chấn động. Đột nhiên, trong não Vũ Điệp hiện ra hình bóng của Thiện Từ. Hắn đang đứng bên bờ hồ máu, ánh mắt chăm chú nhìn phía đối diện, phảng phất như đang đánh giá cái gì đó, chỉ cho Vũ Điệp thấy được sau lưng của hắn mà thôi. Cảnh tượng này kéo dài giây lát, trong não Vũ Điệp lại biến đổi cảnh tượng, ý thức đi đến một căn phòng đá, thấy được một bức tượng không có đầu. Bức tượng đá đó có phần cổ quái, toàn thân đầy những hoa văn, phảng phất như một loại chú ngữ, thỉnh thoảng lấp lánh ánh sáng âm u, màu sắc biến ảo. Ngoại trừ ra, trong tay tượng đá nắm chặt một thanh kiếm đá, nhìn qua hết sức tinh tế, khiến người ta cảm thấy quái dị không nói ra được. Một lúc sau, hình ảnh trong não Vũ Điệp lại biến đổi, nàng thấy hai mắt của Thiện Từ đỏ như máu, cả người có vẻ điên cuồng, chuỗi Phật châu trên cổ đang lấp lánh ánh sáng, dường như đang muốn áp chế khí huyết sát trên người Thiện Từ, nhưng tình hình lại không được lạc quan lắm. Hình ảnh đến đây đột nhiên không còn thấy nữa, Vũ Điệp cũng khôi phục lại bình thường, khuôn mặt xinh đẹp đầy bất an.
- Thiện Từ, huynh không được có việc gì, ta đến giúp huynh đây.
Trong tiếng kêu nóng nảy lo lắng, Vũ Điệp tạm thời quên hết sợ hãi, phất tay đánh ra một chưởng, ý đồ phá vỡ kết giới trước mặt để tiến vào bên trong. Nhưng kết quả bất ngờ, một chưởng của Vũ Điệp sức lực kinh khiếp, nhưng không hề phá vỡ được tầng kết giới đó, ngược lại còn có phản lực hất lùi Vũ Điệp cả trượng. Lắc lư ổn định thân thể, Vũ Điệp vẻ mặt ngạc nhiên, sau khi quan sát cẩn thận giây lát, Vũ Điệp dần dần bình thản lại, chầm chậm bước đến trước mặt kết giới.
Đối mặt lần thứ hai, Vũ Điệp tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng không ít, bắt đầu phân tích cẩn thận tính chất và đặc tính của tầng kết giới này, muốn tìm ra cách phá giải. Với Vũ Điệp, nàng từ nhỏ đi theo Cửu Âm Thánh Mẫu tu luyện, lại có thiên tư thông tuệ, Cửu Âm Thánh Mẫu ký thác trên người nàng hy vọng rất lớn, vì thế đem hết sở học cả đời truyền thụ cho nàng. Hiện nay, Vũ Điệp hai mươi tuổi, tuy thời gian tu luyện không nhiều nhưng tu vi và học thức đều vô cùng kinh người, so với Thiên Lân và Thiện Từ cũng không thua nhiều. Nhưng Vũ Điệp từ nhỏ do ảnh hưởng của mẫu thân, tính cách có phần hướng nội, vì thế bình thường không thích biểu hiện ra ngoài. Trước mắt, Thiện Từ gặp nạn, Vũ Điệp trong lòng nóng nảy bất an, dưới tình hình bị ép buộc liền bắt đầu dần dần thể hiện ra năng lực và trí tuệ tiềm tàng, cả người từ trong ra ngoài liền có một bước nhảy vọt.
Quan sát rất lâu, Vũ Điệp nắm vững tình hình đại khái, bắt đầu thử lần thứ hai, tay phải chầm chậm đẩy ra trước, lòng bàn tay phát xuất sức mạnh dùng nhu Huyền Âm, tiếp xúc với tầng kết giới đó. Ban đầu, trên kết giới truyền lại sức mạnh bài xích cực lớn, thể hiện trạng thái đối kháng. Vũ Điệp sau khi hiểu được liền điều chỉnh tần suất của chân nguyên, dùng những tần suất khác nhau để thử thăm dò. Quá trình thăm dò giằng co một lúc, cuối cùng Vũ Điệp tìm được tần suất thích hợp nhất, bắt đầu gia tăng sức mạnh. Do tần suất của chân nguyên phát ra từ lòng bàn tay Vũ Điệp và kết giới tương tự, lực bài xích giữa hai bên không mạnh, vì thế Vũ Điệp dần dần tăng sức, tay phải của nàng liền dần dần đưa tới, đi vào bên trong kết giới.