Mọi người đều có lòng kính phục vô cùng đối với hành vi thái độ của Triệu Ngọc Thanh, càng tăng thêm phần tin phục ông. Trước đây, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào hằm hè lẫn nhau, tuy có Triệu Ngọc Thanh ở giữa làm trung gian hòa giải, hai người cũng ngầm để hận trong lòng. Hiện nay, khi thật sự thấy được sự nhân hậu của Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào đều không khỏi phát sinh sự kính mến, cùng tâm phục khẩu phục Triệu Ngọc Thanh, không còn nghi ngờ chút nào nữa.

Thấy mọi người không nói, Triệu Ngọc Thanh chuyển sang chuyện khác:

- Lâm Phàm và Linh Hoa thương thế không nhẹ, Vân Nham trước hết đưa bọn chúng về trị thương.

Đinh Vân Nham vâng một tiếng, vội vàng mang hai đồ đệ đi liền. Sau đó, trong Đằng Long phủ khôi phục lại tình cảnh trước đây, mọi người nói nói cười cười, thỉnh thoảng bàn luận một số tình hình biến hóa trước mắt, không khí tỏ ra rất hài hòa.

Đi theo Thiên Lân, Phỉ Vân vừa đi vừa quan sát động tĩnh chung quanh. Rất nhanh, một luồng khí tức yếu ớt khiến Phỉ Vân chú ý, sau khi thăm dò cẩn thận rồi liền phát hiện, luồng khí tức đó đến từ ba mươi dặm phía trước, điều này khiến hắn cảm thấy khiếp sợ. Trước đây, Thiên Lân nói phát hiện được mục tiêu mới, hai người vội vàng lên đường. Hiện nay hai người đã bay được gần trăm dặm, nhưng mục tiêu còn cách đến ba mươi dặm. Điều này cho thấy ngoài một trăm ba mươi dặm mà Thiên Lân đã phát hiện được luồng khí tức đó, còn Phỉ Vân trong vòng ba mươi dặm mới có được cảnh giác. Cách biệt lớn đến như vậy, Phỉ Vân sao có thể không kinh hãi cho được? Đương nhiên, Phỉ Vân chưa tính là hiểu biết được Thiên Lân, không biết nguyên do của điều này là từ Băng Thần quyết, vì thế mới giật mình đến vậy.

Đón gió đi tới, Thiên Lân mang Phỉ Vân nhanh chóng tiến gần, khi còn cách luồng khí tức đó chừng mười dặm, Thiên Lân dặn dò:

- Cẩn thận, chú ý thu lại khí tức bản thân.

Phỉ Vân đáp:

- Ta hiểu, điểm này ngươi không cần phải lo lắng.

Thiên Lân gật nhẹ, bắt đầu giảm chậm tốc độ, sau khi đi được vài dặm liền dẫn Phỉ Vân đến trên đỉnh một ngọn núi băng, âm thầm giấu kín mình trong băng tuyết. Từ vị trí này nhìn xuống bên dưới, ngoài ba dặm trước mắt có một vùng đất tuyết bằng phẳng, trên không trung cách mặt đầu chừng vài chục trượng đang có hai bóng người xoay tròn. Do khoảng cách xa, hình dáng của hai bóng người đó nhìn qua có chút không rõ nét. Nhưng Thiên Lân thiện nghệ thuật thăm dò, có Băng Thần quyết, dễ dàng nắm vững được tình hình đối phương, vẻ mặt toát ra một chút kinh ngạc.

Té ra, theo Thiên Lân biết được, hai bóng người đó một là Tam Dực thánh sứ, cũng là Thiên Tàn môn chủ trước đây. Còn một người khác có hai đôi cánh dài sau lưng, hình dáng thon gọn mà mềm mại, lại thêm khuôn mặt anh tuấn khiến cho người ta cảm thấy chấn động. Với những đặc tính hình dáng như vậy, Thiên Lân mới lần đầu gặp được nhưng trong não hắn lại xuất hiện một cái tên – Tứ Dực thần sứ.

Nhớ lại lần đầu mới gặp Tam Dực thánh sứ, Thiên Lân từ miệng y mà biết được hai đại môn phái ở Vực ngoại, Thiên Hoang phái và Phong Thần phái.

Trong đó Phong Thần phái có hai vị cao thủ, một người là Tứ Dực thần sứ, người kia là U Ảo Tiên. Từ tình hình hiện nay, Phong Thần phái cũng có lòng nhúng tay vào chuyện Băng Nguyên, như vậy khiến cho tình trạng Băng Nguyên càng thêm phần phức tạp.

Phỉ Vân thăm dò một phen, cũng đại khái biết được tình trạng của Thiên Tàn môn chủ và Tứ Dực thần sứ, nhịn không được hỏi lại:

- Hai người này hình dạng cổ quái là người phương nào?

Thiên Lân đáp:

- Bọn chúng đến từ Phong Thần phái của vực ngoại, người có một đôi cánh dài vốn có tên là Tam Dực thánh sứ, trên lưng trước đây còn có một cái cánh nữa, do bởi đụng chạm Xà Thần nên bị Xà Thần ra lệnh chặt bớt. Sau đó, Tam Dực thánh sứ đột nhiên chết đi, cơ thể huyết nhục của y liền bị Thiên Tàn môn chủ chiếm cứ vì thế bây giờ ngươi thấy bộ thân thể đó, thật ra thuộc về Thiên Tàn môn chủ. Còn người kia có hai đôi cánh dài, chính là Tứ Dực thần sứ của Phong Thần phái. Tình hình cụ thể ta cũng không biết rõ lắm.

Phỉ Vân nghe vậy, kinh ngạc nói:

- Phong Thần phái? Có phải là Dực Phong tộc không?

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Dực Phong tộc? Câu này nghĩa là sao?

Phỉ Vân nói:

- Trước đây sư phụ có từng nói qua với ta một số chủng tộc đặc thù, trong đó bao gồm Dực Phong tộc, Thiên Dực tộc, Xà tộc, Ma Ưng tộc, Cự Nhân tộc. Sư phụ cho ta biết, những chủng tộc này vô cùng hưng thịnh vào thời viễn cổ, nhưng sau đó không biết vì nguyên do nào mà những chủng tộc này dần dần biến mất dấu tích, nhiều chủng tộc cũng bị diệt vong rồi, chủng tộc còn lại cũng đi về phía biên hoang xa xăm, cứ ngấp nghé ở ranh giới sinh tồn.

Thiên Lân nghe vậy, cảm thấy hiếu kỳ, khẽ nói:

- Bây giờ thời cơ còn chưa đến, đợi lúc nào rảnh ngươi nói thêm với ta, ta thấy rất có ý tứ.

Phỉ Vân nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?

Thiên Lân đảo tròng mắt, cười nói:

- Có bằng hữu từ xa đến, tự nhiên phải ra ngoài chào hỏi.

Phỉ Vân không hiểu, nghi hoặc nói:

- Ra mặt chào hỏi? Ngươi sợ khéo quá hóa vụng sao?

Thiên Lân cười nói:

- Đừng lo lắng, phàm chuyện cần phải thử thì không thể làm chủ trước được.

Phỉ Vân không nói nhiều, theo Thiên Lân bắn mình đi, chớp mắt đã đến trên không trung của mặt tuyết.

Phát hiện được có người đến gần, Tứ Dực thần sứ lập tức cảnh giác, nghi ngờ hỏi:

- Người nào, báo tên ra đi.

Thiên Tàn môn chủ nghe vậy kinh ngạc, sau khi phát hiện ra Thiên Lân, trong lòng lập tức thất kinh, cảm thấy không ổn.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân dừng lại cách vài trượng, vừa quan sát Tứ Dực thần sứ, vừa nói:

- Ta đến từ Đằng Long cốc, ngươi có thể gọi ta là Thiên Lân được rồi. Đây là bằng hữu của ta, tên là Phỉ Vân.

Tứ Dực thần sứ hơi kinh ngạc, cau mày nói:

- Té ra là ngươi. Ta có nghe qua tên của ngươi. Ngươi xuất hiện ở nơi này có ý đồ như thế nào?

Thiên Lân liếc Thiên Tàn môn chủ, cười nói:

- Không có gì, ta chỉ đang muốn tìm Tam Dực thánh sứ tâm sự, không ngờ ngươi cũng ở nơi này.

Tứ Dực thần sứ hỏi lại:

- Ngươi dường như cũng biết được ta là ai?

Thiên Lân cười hỏi lại:

- Ngươi thấy thế nào?

Tứ Dực thần sứ hừ khẽ một tiếng, không vui trả lời:

- Nói thẳng đi, có chuyện gì?

Thiên Lân bật cười kỳ dị, ánh mắt lại nhìn Thiên Tàn môn chủ, giọng thâm ý nói:

- Ngươi hy vọng ta nói chuyện nào đây?

Thiên Tàn môn chủ ánh mắt có phần hoảng loạn, hận thù nói:

- Ngươi tốt nhất là biến đi lập tức, ta không muốn thấy ngươi nữa.

Thiên Lân cười đáp:

- Như vậy là hận thù ta, xem ra ta không khiến người ta thích thú nữa rồi.

Thiên Tàn môn chủ hừ giọng nói:

- Ngươi biết là được rồi, thừa lúc chúng ta còn chưa tức giận, tốt nhất là hãy nhanh chóng đi đi.

Phỉ Vân nghe vậy, trêu ghẹo:

- Thiên Lân, chắc bộ dạng ngươi lớn lên xấu xí quá, người khác không thích rồi. Chi bằng đổi bằng ta thử coi, ngươi thấy thế nào?

Thiên Lân cười nói:

- Được đó, ngươi đến nói chuyện với bọn họ, xem thử bọn họ có thái độ như thế nào?

Tiến lên vài thước, Phỉ Vân đứng che Thiên Lân, điềm nhiên nói:

- Mới lần đầu gặp mặt, không biết nói thế nào mới tốt đây?

Tứ Dực thần sứ lạnh lùng nói:

- Có gì cứ nói thẳng, đừng làm ra vẻ như vậy nữa.

Phỉ Vân nói:

- Có lúc nói thật lòng sẽ khiến không ít người cảm thấy khó chấp nhận.

Tứ Dực thần sứ kinh ngạc nói:

- Ngươi nói câu này có ý gì?

Phỉ Vân cười nói:

- Ngươi hãy nhìn kỹ lại người ở phía sau lưng ngươi, hắn bây giờ dường như không được thoải mái lắm, có phải bị bệnh không?

Tứ Dực thần sứ suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Thiên Tàn môn chủ, phát hiện quả nhiên vẻ mặt khác lạ, không dám đối mặt với ánh mắt của mình, trong lòng lập tức ngầm nghi hoặc.

Quay đầu lại, Tứ Dực thần sứ không tỏ vẻ gì cả, lạnh lẽo nói:

- Chuyện này là thế nào?

Phỉ Vân cười nói:

- Không có gì, ta chỉ biết chút y thuật, xem ra hắn bị bệnh không nhẹ, cần phải chữa bệnh.

Tứ Dực thần sứ ánh mắt hơi động, nghi hoặc nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì phiền ngươi thử qua.

Phỉ Vân cười cười, bộ dạng như đang quan sát Thiên Tàn môn chủ, miệng nhẹ nói:

- Y bị tâm bệnh, phỏng chừng là ưu tư quá độ, trong lòng chứa quá nhiều bí mật, lại không thể nào nói ra được khiến tinh thần y trở thành khẩn trương, như vậy mới biến ra thế.

Tứ Dực thần sứ hỏi lại:

- Thế thì phải chữa trị thế nào?

Phỉ Vân trầm ngâm nói:

- Biện pháp thật ra rất đơn giản, chỉ sợ y không chịu tiếp nhận.

Tứ Dực thần sứ nói:

- Không sao cả, ngươi đừng ngại nói ra nghe thử thế nào.

Phỉ Vân cười đáp:

- Ngươi thật sự muốn biết chăng?

Tứ Dực thần sứ nói:

- Tự nhiên là thật, nếu không sao lại nói chuyện với ngươi ở đây.

Phỉ Vân nói:

- Thế cũng tốt, ta sẽ nói rõ ra …

Giọng nói kéo ra rất dài, Phỉ Vân quan sát vẻ mặt của Thiên Tàn môn chủ, phát hiện lão không ngờ chầm chậm lùi lại phía sau, dường như thừa dịp muốn bỏ chạy.

Thiên Lân bóng hình chuyển động xuất hiện phía sau Thiên Tàn môn chủ, khẽ cười nói:

- Thế nào, nơi này lạnh quá, ở lâu không thoải mái phải không?

Thiên Tàn môn chủ trong lòng tức giận, nhưng miệng lại không nói gì cả, giữ nguyên thái độ trầm lặng.

Tứ Dực thần sứ ánh mắt hơi lạnh lại, chất vấn:

- Các ngươi có ý gì đây?

Phỉ Vân cười đáp:

- Không gì cả, chúng ta chỉ đang muốn nói thẳng trước mặt. Vừa rồi, ngươi không phải muốn biết nguyên do sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết. Thật ra trước đây, Thiên Lân và Tam Dực thánh sứ quen nhau, biết y vì đụng chạm Xà Thần nên bị chém đứt một cánh, bản thân trọng thương. Sau đó, Tam Dực thánh sứ đột nhiên sinh chuyện bất ngờ …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play