Trong khi đang tiến lên, Ngốc Thiên Ông nghe vậy giật mình, thân thể đột nhiên quay ngược về, dừng cách đó vài trượng, ngửng đầu nhìn lên, thấy Tiết Phong trên ngọn Tây Thiên Trụ liền kinh ngạc nói:
- Té ra là dư nghiệt môn hạ Ly Hận thiên cung.
Tiết Phong mặt lạnh lùng, cất giọng như băng đáp lại:
- Lão trọc, chớ có mở miệng gây tổn thương người. Ngươi ba phen năm lượt sinh sự ở Băng Nguyên, hôm nay lại đường đường chạy đến nơi này, ngươi quả thật cho ba phái Băng Nguyên chúng ta không làm gì được ngươi?
Ngốc Thiên Ông khinh thường đáp:
- Ba phái Băng Nguyên ngoại trừ Đằng Long cốc ra, còn hai phái kia bất quá chỉ là được vẻ bề ngoài mà thôi.
Tiết Phong giận dữ nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì hôm nay hai phái chỉ có bề ngoài chúng ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.
Bay lên, Tiết Phong múa quyền xuất kích. Thấy vậy, Ngốc Thiên Ông không thèm để ý, Kinh Thần thương trong tay lập tức cử lên, thân thương thô dài đột nhiên rung lên, bộc phát một luồng kình khí sắc bén bắn thẳng về phía Tiết Phong. Cũng đúng lúc đó, Công Dương Thiên Tung, Mạc Bắc Thiên Tinh khách, Cơ Tuyết Ny ba người ở quanh đó đồng thời xuất hiện, trong đó Cơ Tuyết Ny phóng thẳng về phía Hắc Ưng ở trên ngọn núi băng, Công Dương Thiên Tung và Thiên Tinh khách lại âm thầm đến gần, chớp mắt đã đến cách sau lưng Ngốc Thiên Ông chừng vài thước.
Lúc này, quyền đầu Tiết Phong đánh ra va chạm vào trên Kinh Thần thương của Ngốc Thiên Ông, Huyền Dương thần công đấu với Kinh Thần thương, giữa hai người lập tức phát ra sức phá hủy đáng sợ. Một âm thanh to lớn vang lên, không khí thổi tung bốn bề. Một chiêu dùng hết sức của Tiết Phong tuy uy lực kinh người, nhưng do tu vi hơn thua rõ rệt, hắn liền bị Ngốc Thiên Ông hất bay đi liền.
Bên dưới, Ngốc Thiên Ông bị một quyền của Tiết Phong ép rơi xuống đất, tuy chỉ một chút chấn động nhẹ nhưng cũng khiến lão hơi kinh hãi.
Nhưng đúng lúc đó, hai luồng sức mạnh đáng sợ chớp mắt đã ập đến, khiến Ngốc Thiên Ông cảnh giác, đáng tiếc lại né tránh không kịp nữa rồi. Vì thế, Ngốc Thiên Ông gầm giận như sấm, vào thời điểm quan trọng, thân thể xông thẳng phía trước, múa trường thương trong tay đâm hết sức về phía sau, ý đồ hóa giải đòn đánh lén sau lưng. Công Dương Thiên Tung và Mạc Bắc Thiên Tinh khách ở thế bắt buộc, hai người không ngại tiếng xấu đánh lén, vì muốn lập tức đánh trọng thương Ngốc Thiên Ông để tiện sớm tiêu diệt lão. Như vậy có thể thấy được sức mạnh chiêu tấn công của hai người thế nào, sao Ngốc Thiên Ông trong lúc vội vàng có thể hóa giải được đây? Đúng lúc đó, giữa chiến trường ánh đỏ như mây, Huyền Dương thần quyền của Công Dương Thiên Tung phối hợp với Băng Diễm đao của Mạc Bắc Thiên Tinh khách chớp mắt đã chém nát toàn bộ kết giới hộ thân của Ngốc Thiên Ông, đẩy lão bay thẳng đi vài chục trượng.
- Á … thật đáng ghét …
Tiếng kêu thê thảm cùng với vài phần thù hận hệt như một mũi tên rời khỏi dây cung rơi xuống mặt đất. Ở quanh đó, máu tương đầm đìa nhiễm đỏ cả mặt đất. Ngốc Thiên Ông cả người toàn bộ y phục tan nát, để lộ ra xương trắng hếu và máu thịt mơ hồ, nhìn thấy thật đáng kinh hãi.
Xoay người đứng lên, Ngốc Thiên Ông động tác không chậm, sau khi nhìn rõ được mặt của người đánh lén, lập tức rống to:
- Ta phải khiến các ngươi hối hận không kịp.
Công Dương Thiên Tung lóe lên xông đến, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đáng tiếc ngươi đã không còn có được cơ hội như vậy, chịu chết đi.
Hai tay nắm thành quyền múa lên, quyền phong như sấm động. Huyền Dương thần quyền cực dương cực cương được Công Dương Thiên Tung tận tay thi triển ra có thể nói là mạnh mẽ vô cùng, không gì ngăn được. Ngốc Thiên Ông không dám đỡ thẳng, lập tức thi triển thân pháp linh hoạt lùi lại về phía sau. Mạc Bắc Thiên Tinh khách tà tà xông đến ngăn đường lùi của Ngốc Thiên Ông, thi triển Băng Diễm đao đáng sợ, hình thành một lưới sáng dày đặc quanh đó, từ từ thu nhỏ lại vào trong. Phát hiện tình thế bất lợi, Ngốc Thiên Ông rít gào không ngừng, bất chấp đau đớn của thân thể, liên tục đề tăng chân nguyên né tránh công kích của địch nhân.
Cũng đúng lúc này, Ngốc Thiên Ông quan sát tình hình của Hắc Ưng, liền phát hiện Cơ Tuyết Ny công kích cho toàn quân tan rã, Hắc Ưng bị đánh đến chạy quanh né tránh. Thu ánh mắt lại, tâm tình Ngốc Thiên Ông chìm xuống, lão nhìn ra địch nhân đã sớm có phòng bị, trong lòng biết đại thế đã mất rồi. Nhưng Ngốc Thiên Ông dù sao cũng là kẻ mạnh hàng đầu, tuy trước mắt thân bị trọng thương lại cũng không muốn chịu chết vô ích, lập tức nảy ra ý nghĩ bỏ chạy.
Quan sát tình hình chung quanh, Ngốc Thiên Ông phát hiện Công Dương Thiên Tung tu luyện pháp quyết mạnh mẽ bá đạo, Mạc Bắc Thiên Tinh khách lại cương nhu tinh tế. Với tình thế trước mắt của Ngốc Thiên Ông, muốn phá vây bỏ chạy thì tốt nhất không phải là phía Mạc Bắc Thiên Tinh kháh mà là Công Dương Thiên Tung. Hiểu được vậy rồi, Ngốc Thiên Ông không kịp nghĩ nhiều, mạnh mẽ múa cây Kinh Thần thương triển khai đấu thẳng với Công Dương Thiên Tung.
Thấy tình hình như vậy, Công Dương Thiên Tung quát to:
- Thú bị dồn vào chân tường, bổn thiên tôn sẽ tiễn ngươi một đoạn.
Còn đang nói, Công Dương Thiên Tung lại lần nữa gia tăng tu vi, xuất quyền với sức mạnh tăng lên gấp bội, lập tức áp chế được phản kích của Ngốc Thiên Ông, ép lão phải lùi lại liên tục. Mạc Bắc Thiên Tinh khách thấy vậy, vào lúc thích hợp, dùng Băng Diễm đao chặn cứng đường rút lui của Ngốc Thiên Ông, cứ để cho Công Dương Thiên Tung và Ngốc Thiên Ông đã trọng thương tỉ thí tu vi. Chăm chú nhìn Công Dương Thiên Tung bá khí ngút trời, Ngốc Thiên Ông vội vàng suy nghĩ đối sách, trong tình thế không có thể đấu sức, lại không cách gì chạy thoát được, trong lòng lão không khỏi cảm thấy đau thương. Nhưng Ngốc Thiên Ông hoàn toàn không chịu thua, lão sau khi bị thương rồi, luôn ẩn giấu thực lực, dự tính vào cơ hội thích đáng sẽ dùng toàn lực đánh một chiêu để tạo ra cơ hội chạy thoát cho mình. Hiện nay, Công Dương Thiên Tung càng đấu càng mạnh mẽ, Ngốc Thiên Ông bản thân không có quá nhiều tinh lực duy trì tiếp tục, lão phải ra quyết định chọn lựa, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Nghĩ đến đây, Ngốc Thiên Ông ngầm đề tụ chân nguyên, nhìn chính xác vào lúc hai quyền của Công Dương Thiên Tung gặp nhau, đột nhiên đâm ra một thương. Lúc đó, sức mạnh hai bên gặp nhau. Ngốc Thiên Ông nhờ vào sự sắc bén của Kinh Thần thương, lập tức phá vỡ quyền kình của Công Dương Thiên Tung, lợi dụng chút thời gian chớp nhoáng liền chạy thoát khỏi không gian khóa chặt của Công Dương Thiên Tung. Một chiêu thành công, Ngốc Thiên Ông thân thể chấn động, bất chấp nội thương trong người, rống to với Hắc Ưng đang giao chiến:
- Chạy nhanh!
Hắc Ưng nghe vậy rống giận một tiếng, chớp mắt đã bộc phát thực lực kinh người, đáng tiếc Cơ Tuyết Ny đã sớm có chuẩn bị, gia tăng tu vi tương ứng, mạnh mẽ ngăn được Hắc Ưng đang muốn bỏ chạy. Đến lúc này, Ngốc Thiên Ông may mắn chạy thoát, nhưng Hắc Ưng lại bị ngăn chặn ở đó.
Nhìn thấy Ngốc Thiên Ông lóe lên đi liền, Công Dương Thiên Tung hơi tức giận, bất cam nói:
- Đáng ghét, không ngờ lại bị chạy mất rồi.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách an ủi:
- Thiên tôn không nên tức giận, với tình trạng hiện nay của lão ta phỏng chừng cũng không chạy thoát được cửa của Thiên Tà tông.
Công Dương Thiên Tung hừ khẽ một tiếng, sau đó bỏ đi cơn giận, dặn dò:
- Tiết Phong bị thương không nhẹ,ông hãy đi xem hắn thế nào, ta sẽ đi thu thập Hắc Ưng kia.
Mạc Bắc Thiên Tinh khách vâng một iếng, chạy thẳng về phía Tiết Phong đang bị thương nằm đó.
Công Dương Thiên Tung lại đến bên Cơ Tuyết Ny, hỗ trợ bà đối phó với Hắc Ưng.
Phát hiện đường lui đã mất, Hắc Ưng rống to:
- Chớ có đắc ý, cha ta sẽ không tha cho các ngươi. Xem chiêu, Ma Ưng Cửu Biến.
Vào thời điểm cuối cùng, Hắc Ưng như chó cùng giứt dậu thi triển một chiêu mạnh mẽ nhất, ý đồ muốn liều mạng công kích.
Công Dương Thiên Tung vẻ mặt hơi lạnh lại, khinh thường nói:
- Chiêu thức không tồi, nhưng tiếc là tu vi ngươi còn thô thiển, hãy ngoan ngoãn nhận mạng đi.
Một quyền đánh ra, ánh đỏ phá mây trời. Quyền kình đỏ rực đón gió tăng mạnh hình thành một cột sáng rực rỡ, chớp mắt đã nuốt lấy Hắc Ưng. Thời khắc đó, tiếng kêu thảm từ giữa không trung vang lên. Chỉ được vài tiếng liền biến mất, ngay cả thân thể của Hắc Ưng cũng hóa thành gió tuyết.
Rời khỏi Đằng Long cốc, Ngốc Thiên Ông trên đường chạy như điên, dự tính nhanh chóng tìm một nơi bí mật để khống chế thương thế trong cơ thể trước đã. Nhưng họa vô đơn chí, khi Ngốc Thiên Ông rời khỏi Đằng Long cốc, chạy về phía Tây được chừng ba chục dặm, lão cho là đã thoát khỏi nguy hiểm, mặt tuyết dưới chân đột nhiên bay ra ba bóng người ngăn đường bỏ chạy của lão.
Thấy vậy, Ngốc Thiên Ông vừa tức vừa nóng, khi nhìn ra diện mạo ba người rồi liền giận dữ rống lên:
- Thì ra là bọn ngươi.
Mã Vũ Đào lạnh lùng tàn khốc nói:
- Chúng ta chờ ngươi ở đây đã lâu rồi, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.
Dứt lời, Mã Vũ Đào phất tay ra ý, Đông Quan Thành và Hạ Kiến Quốc nhanh chóng di chuyển vây quanh lấy Ngốc Thiên Ông. Sau đó, ba người múa tay công kích, thi triển Thiên Ảo Tà Vân của Thiên Tà tông, khí tức kết thành một, hình thành một không gian đóng kín vây chặt lấy Ngốc Thiên Ông vào bên trong. Biết nói nhiều cũng vô ích, Ngốc Thiên Ông cũng không nói gì, Kinh Thần thương trong tay múa lên nhanh chóng triển khai phản kích liều mạng. Luận về thực lực, Ngốc Thiên Ông có thể so với Mã Vũ Đào, nhưng hiện nay lão đã bị trọng thương, căn bản không còn sức chống lại ba người. Nhưng đối mặt với sinh tử, người tu đạo thường thường có thể bộc phát được thực lực kinh người, điểm này rất nhiều người đều có cảm xúc sâu sắc. Ngốc Thiên Ông lúc này cũng như vậy.
Trước đây lão còn tràn đầy hy vọng, muốn sớm chạy thoát. Hiện nay, hy vọng đã tan biến, tuyệt vọng ập đến. Ngốc Thiên Ông trong lúc bất cam, cũng bộc phát một luồng khí phách tàn nhẫn, bắt đầu không để ý gì nhiều, dự tính cùng chết chung với địch nhân. Có suy nghĩ như vậy, Ngốc Thiên Ông tỏ ra dũng mãnh vô cùng, Kinh Thần thương trong tay múa lên nhanh chóng, chớp mắt đã dung hợp vài trăm thương lại thành một, thi triển một chiêu mạnh mẽ.
- Kinh Thần thương, phá bầu trời, quét cả càn khôn, ai có thể chống được đây?
Trong tiếng rống to, Ngốc Thiên Ông tóc tai dựng đứng, y phục toàn thân phần phật bay, ánh sáng màu đỏ tươi như máu từ hay chân của lão dâng lên, thuận theo thân thể truyền vào hai tay, cuối cùng dung nhập vào trong thương, khiến thân thương chấn động mãnh liệt, từng tia máu từ đuôi thương đến mũi thương lần lượt tuần hoàn, hội tụ thành một chùm thể hình cầu phát sáng, đang gấp rút bành trướng ra. Bốn phía, cuồng phong gào thét, dòng khí quanh quẩn, vô số dòng khí thổi thẳng đến trường thương trong tay của Ngốc Thiên Ông, hình thành trên đỉnh đầu một vùng xoáy to lớn, đang theo sự thúc động pháp quyết của lão mà tâm của vùng xoáy dần dần di chuyển đến mũi thương, ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng màu trắng bạc, chỉ chớp mắt đã bắn thẳng lên bầu trời, va chạm vào không gian đóng kín do ba người Mã Vũ Đào bố trí. Cứ như vậy, sức mạnh kích phát trong chớp mắt hệt như một mũi tên ánh sáng va chạm vào trong vách kết giới màu sắc diễm lệ, giữa hai bên có ánh sáng tung hoành, đang phát sinh biến đổi to lớn.