Nhưng mà hiện thực tàn khốc đã phá hết lý tưởng của hắn, trước thì tỉ võ thất bại, mất đi cơ hội theo đuổi người yêu thích, tiếp theo là sự cố thảm khốc của sư môn, sư huynh hắn yêu thích nhất cũng vì hắn mà chiến đấu đến chết. Một loạt đả kích khiến người ta phát cuồng, nhưng hắn lại không thể báo thù, chỉ đành co đầu rụt cổ ở đây lãng phí thời gian. Ngẫm lại, điều này khiến người ta đau lòng, lại khiến người ta bất lực.
Mấy ngày gần đây, Hạ Kiến Quốc luôn che giấu đau thương trong lòng, ngầm phát thề phải báo thù, nhưng chỉ bằng tu vi hiện nay của hắn, căn bản chuyện đó chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Vì thế hắn luôn suy nghĩ. Với pháp quyết Thiên Tà tông, hắn biết không ít pháp quyết, muốn từ các pháp quyết trong tay để bắt đầu, lại không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới đi báo thù được. Chỉ có một biện pháp duy nhất chính là tìm cho được tổ sư sáng lập phái của Thiên Tà tông năm xưa, xem lão nhân gia người có biện pháp thế nào không.
Theo Hạ Kiến Quốc biết được, người sáng lập phái Thiên Tà tông năm xưa Tư Không Vô Kỵ hiện nay vẫn còn sống, nhưng nhiều năm trước lại không biết tung tích ở đâu, muốn tìm được ông ấy phải tốn rất nhiều công sức. Nhưng đây là hy vọng duy nhất của Hạ Kiến Quốc, dù biết gian nan hiểm trở cũng không thể bỏ qua, ngầm phát thề trong lòng, nhất định phải tìm được tổ sư, để người ra mặt báo thù cho những đồng môn đã chết đi. Hiện nay, tình thế Băng Nguyên khẩn trương, cũng không phải là thời cơ thỏa đáng, Hạ Kiến Quốc chỉ đành tạm thời đặt cừu hận xuống.
Thôi không nhìn nữa, Hạ Kiến Quốc quay đầu bốn phía, bất ngờ phát hiện ở ngọn Đông Thiên Trụ cũng có Tiết Phong đang đứng trên đó, một mình nhìn về phía xa xa. Thân là hai phe cừu hận vài trăm năm, Hạ Kiến Quốc và Tiết Phong do thù oán hai phái mà cảm giác lạnh lùng với nhau. Hiện nay, mọi người đều ở Đằng Long cốc, lại gặp phải biến cố tương tự, quan hệ giữa hai bên cũng phát sinh những điều biến đổi vi diệu.
Phát hiện được ánh mắt của Hạ Kiến Quốc, Tiết Phong quay đầu nhìn lại hắn, khoảng cách giữa hai bên vài trăm trượng, cứ như thế yên yên lặng lặng nhìn nhau. Thời khắc này, ánh mắt của bọn họ đầy đau thương, bớt đi cừu hận xưa cũ, biến thành một loại ánh mắt không tả bằng lời được.
Khe khẽ thở dài, Hạ Kiến Quốc thôi nhìn, liền phát hiện Sở Văn Tân đang đứng ở cửa Đằng Long cốc, yên yên lặng lặng nhìn hắn. Hai môi mấp máy, Hạ Kiến Quốc dường như muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở lại. Sở Văn Tân phát hiện được tình hình này, lập tức bay lên, hạ xuống bên Hạ Kiến Quốc, khẽ hỏi:
- Đang nghĩ gì đó?
Hạ Kiến Quốc cười cười, đầy đau thương, vẻ mặt thất vọng nói:
- Đệ đang nghĩ, con đường sinh mạng của đệ còn dài hay không?
Sở Văn Tân vẻ mặt biến sắc, khẽ than:
- Nếu như ít hôm sau đệ sẽ ra đi, thế thì hiện tại đệ muốn làm điều gì nhất?
Hạ Kiến Quốc chần chừ một lúc, vẻ mặt phức tạp khẽ nói:
- Nếu như vậy, thế thì điều đệ mong ước làm được trước khi chết là có thể báo thù cho sư huynh, tự tay giết chết Ứng Thiên Cừu.
Sở Văn Tân nói:
- Còn gì nữa không?
Hạ Kiến Quốc chầm chậm nói:
- Còn, đệ muốn nói một câu với sinh mạng tuổi trẻ của mình, cái chết không đại biểu cho kết thúc, ngươi ít ra còn có mơ mộng.
Sở Văn Tân hơi đau lòng, nhìn sinh mạng tuổi trẻ trước mắt không ngại nói ra những lời khiến người khác chua chát, trong não lập tức trỗi lên một sự kích động, rất muốn nỗ lực thỏa mãn hắn, nhưng hiện thực lại không được như hắn suy nghĩ. Thở dài một hơi, Sở Văn Tân vỗ vỗ vai của Hạ Kiến Quốc, an ủi hắn:
- Vững chí lên, nếu đệ không ngại sinh tử thế thì cảng phải thản nhiên đối mặt với nó.
Hạ Kiến Quốc gật đầu trầm lắng, nghiêm túc nói:
- Huynh yên tâm, đệ sẽ không bị hiện thực làm cho nản chí.
Sở Văn Tân vui vẻ nói:
- Đời người phải đầy hy vọng mới có thể sống càng ngày càng tốt hơn. Giờ đây, chúng ta tuy gặp rất nhiều vướng mắc, nhưng chúng ta còn có hy vọng, đệ phải sắp xếp cho tương lai càng thêm tốt đẹp.
Hạ Kiến Quốc nhìn hắn, ánh mắt rất phức tạp, khẽ hỏi lại:
- Đằng sau lưng hy vọng là tuyệt vọng. Khi mọi hy vọng có được đã mất đi, huynh thật sự có thể thản nhiên đối diện chăng?
Sở Văn Tân sắc mặt xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Có lẽ không thể nhưng ta sẽ tận sức biểu hiện tự nhiên một chút.
Hạ Kiến Quốc khổ sở nói:
- Đó không phải là là cố bật lên một tiếng cười vui sao?
Sở Văn Tân đáp:
- Có đôi khi đệ phải nghĩ đến cho người khác. Tiếng cười của đệ hiện nay nếu có thể khích lệ người khác, thế thì nụ cười cũng là một loại sức mạnh, người ta có thể thu được kết quả tương ứng từ người khác.
Hạ Kiến Quốc sửng người, trầm ngâm nói:
- Có lẽ đệ phải nhớ kỹ câu này của huynh.
Sở Văn Tân vỗ vai hắn, cười nói:
- Đến đây, quên hết đau thương, để chúng ta cùng hóa đau thương thành sức mạnh, cùng nhau đoàn kết lại vượt qua được trận tai nạn này.
Hạ Kiến Quốc khẽ gật đầu, không nói gì cả, trong ánh mắt toát ra một sự kiên định, cả người chớp mắt đã có một số biến hóa.
Sở Văn Tân thấy vậy, cười nói:
- Được, đây mới là tinh thần mạnh mẽ của thanh niên, chính là hy vọng của Băng Nguyên. Bây giờ đệ hãy chờ đã, ta đi xem Tiết Phong thế nào, phỏng chừng trong lòng hắn cũng đầy đau thương.
Dứt lời, Sở Văn Tân tung mình bay lên đến ngọn Đông Thiên Trụ.
Nhìn Sở Văn Tân, Tiết Phong vẻ mặt bình thường, hoàn toàn không tỏ ra thất vọng rõ ràng như Hạ Kiến Quốc, có thể thấy tính cách hắn kiên cường hơn. Cười thân thiện, Sở Văn Tân nói:
- Sao lại một mình ở nơi này?
Tiết Phong nói:
- Muốn một mình yên lặng để điều chỉnh tâm thế lại, chuẩn bị tốt cho việc loại trừ địch nhân, tận một phần sức mạnh của mình.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Đệ không có chút đau thương nào?
Tiết Phong đáp:
- Có, nhưng đệ đã cất đau thương thật sâu. Đợi tương lai có một ngày báo được thù lớn, lúc đó mới phóng thích ra, tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Sở Văn Tân khen ngợi:
- Đệ có thể coi thường cừu hận, khiến bản thân giữ được bình tĩnh, ý chí này có thể khiến người ta kinh ngạc. Nỗ lực lên, có một ngày chúng ta sẽ chiến thắng mọi thứ.
Tiết Phong nhìn hắn, hỏi lại:
- Đệ có thể hỏi huynh một vấn đề chăng?
Sở Văn Tân cười đáp:
- Đương nhiên, đệ hỏi đi.
Tiết Phong chần chừ một lúc, hỏi:
- Nếu như quả thật có ngày chúng ta thất bại, huynh sẽ làm như thế nào?
Sở Văn Tân nụ cười sượng hẳn, chần chừ nói:
- Nếu như quả thật có như vậy, ta cũng sẽ kiên trì đến cùng, dùng hành động để biểu đạt quyết tâm của ta, ngoan cường chống lại sức mạnh.
Tiết Phong nói:
- Lúc đó huynh có đau thương hay không?
Sở Văn Tân hỏi ngược lại:
- Đệ vì sao lại có suy nghĩ như vậy?
Tiết Phong nói:
- Không có gì, đệ chỉ đang nghĩ đến lúc đó đệ phải ra sao? Chấp nhận chịu thua khi đối mặt tuyệt vọng hay là vẫn giữ được kiên trì trước tuyệt vọng?
Sở Văn Tân trầm ngâm, lời nói của Tiết Phong có tính đại biểu rất cao, đó là một loại dự báo niềm tin đang trôi qua. Đối mặt với tình hình hiện nay, ba phái Băng Nguyên rơi vào thế bị động, nếu không thể kịp thời xoay chuyển cục diện thì rất có khả năng rơi vào tuyệt vọng. Theo hiểu biết của Sở Văn Tân đối với tu chân giới trung thổ, Trừ Ma liên minh và Dịch viên cho dù phái cao thủ đến đây, thì lực lượng đó đối với tình thế Băng Nguyên hiện nay cũng như chén nước tưới cả xe củi, căn bản không điều khiển được sự phát triển của thế cục, vấn đề quan trọng còn tập trung lên ba phái Băng Nguyên. Điều này Sở Văn Tân không thể nói với Tiết Phong để tránh ảnh hưởng đến sĩ khí. Hắn chỉ có thể trầm ngâm im lặng, chọn cách không trả lời.
Lúc này, ở cửa cốc truyền đến tiếng kêu réo, khiến Sở Văn Tân quay lại hiện thực.
- Sở huynh, cốc chủ truyền lệnh khiến mọi người tập hợp, huynh hãy gọi mọi người cùng xuống đi.
Người đang nói chính là Giang Thanh Tuyết của Dịch viên, thanh âm êm nhẹ động lòng người. Sở Văn Tân ừ một tiếng rồi vội vàng gọi Tiết Phong, đồng thời ra hiệu tay cho Hạ Kiến Quốc, ba người giây lát sau đã hạ xuống bên cạnh Giang Thanh Tuyết.
- Không biết có chuyện gì không?
Nhìn giai nhân trước mắt, Sở Văn Tân nhẹ giọng hỏi.
Né tránh ánh mắt của Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết nói:
- Hình như có tin tức của địch nhân, cốc chủ bảo mọi người quay về chuẩn bị.
Hạ Kiến Quốc kinh ngạc nói:
- Ta liên tục ở nơi này, không hề thấy Thiên Lân quay về.
Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Người truyền tin là Tuyết Hồ, đệ có lẽ không chú ý đến, đi thôi.
Hạ mình xuống trước, Giang Thanh Tuyết dẫn ba người đi vào trong cốc.
Trên đường đi tìm, Thiện Từ cẩn thận quan sát động tĩnh dọc đường, phát hiện cách từng dặm liền phát hiện được một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt. Phân tích cẩn thận, khí tức đó Thiện Từ thấy lần đầu liền xúc động, không biết người nào lưu lại, nhưng dường như đang chỉ dẫn cho hắn, khiến hắn cứ thẳng tiến về phía Bắc. Trên đường đi, Thiện Từ cũng mấy lần nghi hoặc, muốn đổi sang hướng khác truy xét, xem có thể tìm được tung tích của Ngạc Tây hay không. Nhưng mỗi lần chuyển biến đường đi, hắn đều không thu được gì, cuối cùng thần không hay quỷ không biết quay lại con đường tiến về phía Bắc. Biết trong đó có kỳ quái, Thiện Từ hơi cảnh giác, vừa đi dọc theo ký hiệu do khí tức lưu lại, vừa giữ nguyên cảnh giác cao độ.
Hiện nay, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua không hay biết.
Thiện Từ trên đường truy cản, nhanh chóng đến trước một khe núi băng, lập tức dừng lại. Chăm chú nhìn khe núi băng trước mặt, Thiện Từ ánh mắt hơi kinh ngạc, bầu trời hoa tuyết tung tóe, tại sao trên bầu trời khe núi băng lại không có một vật nào, nhìn không thấy dấu tích nào của hoa tuyết. Ngoài ra, tuyết rơi mặc dù âm thầm, nhưng với tu vi của Thiện Từ thì có thể nghe được rất rõ ràng. Nhưng khe núi băng trước mặt lại yên yên lặng lặng, không hề có bất kỳ thanh âm nào. Điểm này khác thường vô cùng, Thiện Từ lập tức cảm giác được bên trong có huyền cơ.
Nhìn quanh một vòng, Thiện Từ ngầm suy xét bản thân có thể đi vòng qua khe núi băng này tiếp tục tiến lên, nhưng hắn lại có hoài nghi với khe núi băng này, muốn tiến vào thử thăm dò tình hình trong khe núi.