Linh Hoa nói:

- Đây là nơi ở của Tuyết Vực Điên Quái, muội nghĩ là Ma Âm địch hẳn cất ở nơi này, chúng ta tìm kiếm cẩn thận một vòng, đừng bỏ lỡ đi.

Lâm Phàm gật nhẹ, đồng ý với suy nghĩ của Linh Hoa, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận bên trong căn phòng băng không lớn lắm. Nhưng nói ra kỳ quái, hai người đã tìm đến vài lần, cơ hồ lật tung cả căn phòng băng nhưng vẫn không hề tìm được vị trí của Ma Âm địch hay là một loại pháp khí nào đó. Ngược lại Linh Hoa tìm được một viên ngọc, bên trên khắc một bộ pháp quyết, cái tên vô cùng cổ quái, gọi là Chư Mộng Hoàng Hôn.

Nhìn cẩn thận, pháp quyết này cũng hơi kỳ quái, từ đầu đến cuối căn bản không giống thuật tu luyện, ngược lại giống một bài thơ, ngập tràn thương cảm nhàn nhạt. Lâm Phàm biết chuyện này, liền cầm lấy viên ngọc quan sát cẩn thận, kết quả nội dung thấy được lại ngược hẳn với Linh Hoa, bề mặt viết một bài thơ, tên là Sát Na Đích Tương Kiến (Khoảnh khắc gặp mặt).

“Tích nhật phật tiền đăng

Kim triêu song sinh liên

Tịnh đế hoa ánh nguyệt

Đắc thất diệc uổng nhiên.”

Dịch nghĩa:

Ngọn đèn trước mặt Phật năm xưa Hoa sen sinh đôi ngày nay Cùng một đế hoa hướng về mặt trăng Được mất cũng uổng công mà thôi.

Dịch thơ:

Ngọn đèn bàn Phật năm xưa đó

Nay thành đôi sen chung ngó sen

Cùng một đế hoa thưởng ánh nguyệt

Được mất thôi rồi cũng như quên

Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, bài thơ này hoàn toàn không thâm sâu, nhưng lại rất nhiều điểm khác thường, câu cuối cùng lại là khó hiểu nhất, được mất cũng uổng công là ám chỉ điều gì?

Nghĩ một lúc, Lâm Phàm không hiểu rõ lắm, thuận tay đưa viên ngọc lại cho Linh Hoa, dặn dò:

- Hãy cất kỹ đã, chúng ta đến nơi khác tiếp tục tìm kiếm.

Linh Hoa gật khẽ, cất kỹ viên ngọc rồi liền theo Lâm Phàm rời khỏi nơi đó. Sau đó hai người đi theo lối cũ quay về, ở đường hầm băng bên trái lại rẽ sang phải, liền trước sau tiến vào hai căn phòng băng, đều không có gì cả. Mãi đến khi hai người sờ vuốt quanh huyệt động mới phát hiện trong một góc thô ráp có một căn phòng băng cuối cùng.

Vừa vào bên trong, Lâm Phàm và Linh Hoa kinh ngạc vui mừng phát hiện trong căn phòng băng này bày không ít binh khí, khiến hai người có chút hy vọng. Quan sát từ từ, Lâm Phàm thấy được trong căn phòng băng bày chín loại binh khí chia ra là đao, kiếm, trường thương, trường mâu, cự phủ, kim cương tạc, roi, câu, địch. Trong đó phần lớn đều là binh khí hạng nặng, rõ ràng Tuyết Vực Điên Quái đã căn cứ vào thể hình của Tuyết Nhân để sắp đặt những binh khí này. Nhưng đáng tiếc, Tuyết Nhân lông đầy tay chân, không thích đao thương, phụ mất ý tốt của Tuyết Vực Điên Quái.

Quan sát một lúc, Lâm Phàm tập trung nhìn vào một cây địch, hắn có mấy phần hy vọng và kích động khẽ nói:

- Linh Hoa, muội thấy món đồ chơi này không?

Linh Hoa quan sát cây địch đó, phát hiện nó không giống với trường địch bình thường, cây địch này rất ngắn, không phải kim loại cũng không phải bằng ngọc, hơi ố vàng, nhìn không có gì đáng chú ý. Lại nhìn đến những món binh khí khác, tuy không phải là thần binh lợi khí gì cả, nhưng cũng lấp lánh ánh sáng, rõ ràng là khí phái phi phàm.

Thấy sự đối lập này, Linh Hoa nói:

- Theo bề ngoài mà xét, cây địch này không chút thu hút, rõ ràng có phần không phù hợp với những binh khí khác, phỏng chừng có đặc điểm riêng của nó.

Lâm Phàm nói:

- Huynh suy đoán, Tuyết Nhân phần lớn không hiểu âm luật, càng không thích cây địch ngắn này. Vì thế Tuyết Vực Điên Quái cố ý đặt ở vị trí rõ ràng, lợi dụng đạo lý nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn để tránh bị Tuyết Nhân nghi ngờ.

Linh Hoa đồng ý cất tiếng:

- Suy đoán của huynh không phải không hợp lý, chúng ta trước tiên hãy cất cây địch này đã. Đợi sau này quay về mới hỏi sư tổ cũng được.

Lâm Phàm cầm lấy cây địch ngắn, thưởng thức cẩn thận một lúc, kinh ngạc nói:

- Cây địch này dường như chế tạo từ một cái xương, rất cứng rắn nhưng lại có một mùi vị nào đó.

Linh Hoa cầm lấy xem qua, phát hiện quả nhiên là cây địch bằng xương, trong lòng không khỏi chán ghét, vội vàng trả lại cho Lâm Phàm hét lên:

- Cái này huynh cầm là được rồi, muội thấy trong lòng khó chịu.

Lâm Phàm cười nói:

- Chuyện bé xé ra to, một cây địch bằng xương cũng dọa cho muội đến như vậy, quả thật là.

Linh Hoa không để ý Lâm Phàm trêu ghẹo, đi đến một cây trường kiếm, thuận tay cầm lấy thử coi, phát hiện kiếm sắc bén hơn khi vào tay mình.

- Sư huynh, huynh xem thử, cây kiếm này với muội thấy tốt hơn.

Lâm Phàm cười nói:

- Nếu muội thích thì cầm lấy, dù sao Tuyết Nhân cũng không dùng đến, để lại nơi này cũng chỉ lãng phí thôi.

Linh Hoa cười nói:

- Được rồi, muội sau này có thể dùng lấy.

Thấy nàng như vậy, Lâm Phàm không khỏi cười cười, sau đó liếc chung quanh một cái rồi dẫn Linh Hoa bỏ đi.

Ra khỏi động rồi, Lâm Phàm nói:

- Nhiệm vụ lần này vô cùng nhẹ nhàng, mà muội lại được ích lợi có sự yêu thương của sư tổ. Sau này chúng ta phải nỗ lực hơn, tuyệt đối không phụ sự quan tâm đặc biệt của sư tổ đối với chúng ta.

Linh Hoa nghiêm mặt nói:

- Yên tâm đi, bây giờ tu vi của muội đã tăng hẳn, muội còn lập chí vượt qua huynh, vì thế huynh phải cẩn thận đó.

Lâm Phàm cười nói:

- Được rồi, chúng ta so tài với nhau, xem tương lai ai có thành tựu lớn hơn. Đi thôi, nơi này … ồ … cẩn thận.

Giọng biến hẳn, Lâm Phàm đột nhiên nắm lấy tay của Linh Hoa, mang nàng dời ngang vài trượng né tránh một luồng khí bén mạnh mẽ. Lúc đó, vị trí chỗ Linh Hoa đứng lúc này phát ra một tiếng ầm to, khối băng cứng rắn chớp mắt đã bị đánh vỡ để lộ một cái hố to. La lên một tiếng thất thanh, Linh Hoa hơi kinh hồn chưa định thần, đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, phát hiện giữa không trung không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người.

- Ngươi là ai, vì sao muốn đánh lén chúng ta?

Vẻ mặt nghiêm khắc, Lâm Phàm khí giận kinh người trừng trừng người xa lạ trước mắt.

Đó là một người đàn ông áo đen, tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, tướng cao ốm, toàn thân toát ra khí tức lạnh lùng ác độc. Trong tay y cầm một món binh khí kỳ môn lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc quỷ quái, khiến cho người ta cảm thấy tàn khốc băng lạnh.

Nhìn hai người Lâm Phàm, người đàn ông áo đen đó lạnh lùng nói:

- Ngươi chính là truyền nhân của Tuyết Vực Điên Quái phải không?

Lâm Phàm hơi kinh ngạc, hỏi lại:

- Ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?

Người đàn ông áo đen ánh mắt hơi lạnh, trầm ngâm một lúc rồi trả lời:

- Yến Sơn Cô Ảnh khách, đến đây để kết thúc ân oán.

Lâm Phàm cau mày nói:

- Kết thúc ân oán? Ngươi và Tuyết Vực Điên Quái có thù hận? Lẽ nào ngươi không biết ông ấy đã chết vài trăm năm rồi sao?

Người đàn ông áo đen chăm chú nhìn Lâm Phàm, vừa phân tích Lâm Phàm nói thật hay giả, vừa trả lời:

- Ta biết Tuyết Vực Điên Quái đã chết, nhưng nghe nói hắn còn có truyền nhân vẫn sống.

Linh Hoa nói:

- Chúng ta mới hai mươi tuổi, Tuyết Vực Điên Quái chết đã vài trăm năm, sao có thể là truyền nhân của ông ấy được.

Người đàn ông áo đen lạnh lùng nói:

- Các ngươi là ai, vì sao ở nơi này?

Lâm Phàm trả lời:

- Chúng ta là môn hạ Đằng Long cốc, đến đây để tìm Tuyết Nhân, y chính là truyền nhân của Tuyết Vực Điên Quái.

Người đàn ông áo đen gian xảo nói:

- Các ngươi tìm Tuyết Nhân làm gì?

Lâm Phàm đáp:

- Trước đây Tuyết Nhân đến gây sự ở Đằng Long cốc, còn đánh bị thương không ít người. Chúng ta lần này tìm y tính sổ, đáng tiếc y không có ở đây.

Nghe vậy, người đàn ông áo đen nghi hoặc nói:

- Chỉ bằng hai ngươi cũng dám đến tính sổ với truyền nhân của Tuyết Vực Điên Quái.

Thấy người đàn ông áo đen khinh thường bọn hắn, Lâm Phàm hơi tức giận nói:

- Ngươi không cần phải coi thường người khác, bàn về tuổi tác chúng ta có lẽ không lớn bằng ngươi, nhưng bàn đến bản lĩnh thì khó nói lắm.

Người áo đen lạnh lùng nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ta thử qua coi sao, xem chiêu.

Cổ tay chuyển động, binh khí kỳ lạ múa lên, tiếng rít gào hệt như ác quỷ thét, khiến người ta cảm thấy âm hiểm khủng khiếp. Đối mặt với tiến công của người áo đen, Lâm Phàm đẩy Linh Hoa rời đi, sau đó múa kiếm đón đỡ, thi triển Phi Tuyết kiếm quyết của Đằng Long cốc. Lập tức, thế công của hai bên gặp nhau giữa không trung, sức mạnh to lớn nhanh chóng tích lũy, rồi lập tức hình thành một quả cầu ánh sáng khuếch tán ẩn chứa khí tức kinh người.

Bật cười lạnh một tiếng, người đàn ông áo đen nói:

- Chiêu thức không tồi, nhưng sức lực còn thiếu một chút.

Còn đang nói, cổ tay người áo đen đảo chuyển, binh khí kỳ lạ trong tay đột nhiên rung lên, phát ra một sóng chấn động mạnh mẽ hóa thành sóng khí không gì ngăn được, chớp mắt đã bao trùm lấy kiếm khí của Lâm Phàm, đẩy quả cầu ánh sáng sắp sửa nổ tung về phía Lâm Phàm. Phát hiện nguy hiểm, Lâm Phàm quát to một tiếng, trường kiếm trong tay bay về dùng tốc độ nhanh nhất để tổ chức đợt công kích thứ hai, mạnh mẽ đẩy quả cầu ánh sáng đó cách ngoài vài trượng. Cứ như thế, hai bên dùng quả cầu ánh sáng làm điểm tựa, liên tục không ngừng thúc động chân nguyên, khiến quả cầu ánh sáng nhanh chóng tăng mạnh, rồi đến điểm đột phá rất nhanh, tạo nên vụ nổ đáng sợ.

Lúc đó, cơn gió mạnh mẽ thổi bay hai người, vô số ánh sáng vây phủ quanh người cả hai khiến Linh Hoa ở ngoài quan sát cũng bị hạn chế, nhìn không rõ trạng thái hai người.

Ùng oàng oàng …

Một loạt tiếng nổ lớn vang ra.

Trong sương mùa bay ra hai bóng người, chính là Lâm Phàm và người đàn ông áo đen, cả hai đều bị thương tổn nhất định. Trong đó, người đàn ông áo đen lùi về phía sau, chớp mắt đã ổn định được thân thể, vẻ mặt không thấy có gì khác thường. Lâm Phàm lại quay cuồng không thôi, sau khi rơi xuống đất liền lùi lại vài bước, miệng phun máu tươi, trọng thương ngã ngay xuống đất. Linh Hoa thấy vậy, la lên thất thanh, vội vàng đến bên Lâm Phàm, trước hết đỡ lấy người hắn, quan tâm nói:

- Sư huynh, huynh thế nào rồi, có nặng lắm không?

Lâm Phàm há to mồm ho ra máu, yếu ớt nói:

- Cẩn thận, người này rất đáng sợ.

Linh Hoa mắt đầy lệ an ủi:

- Sư huynh đừng sợ, muội sẽ không để y gây thương tổn cho huynh.

Giữa không trung, người đàn ông áo đen nhìn cả hai, lạnh lùng nói:

- Tu vi nông cạn, căn cơ không ổn. Nhớ từ nay về sau đừng cho mình cao quá.

Linh Hoa ngửng đầu trừng người áo đen, hận thù nói:

- Đừng ở đó giả mù sa mưa, sớm muộn gì cũng có một ngày ta và sư huynh sẽ đánh bại ngươi.

Người đàn ông áo đen mặt không thay sắc, lạnh lùng nói:

- Được, nhớ kỹ câu này, lần tới gặp mặt, ta sẽ xem coi các ngươi có tiến bộ ít nhiều.

Dứt lời liền xoay người, lóe lên liền biến mất phảng phất như u linh nửa đêm.

Lâm Phàm cố hết sức ngồi thẳng lên, nhìn theo hướng người đàn ông áo đen biến mất, nhỏ giọng nói:

- Kẻ mạnh đáng sợ thật, hắn chỉ mới hơi thi triển một chút thủ đoạn đã khiến huynh trở thành như vậy.

Linh Hoa không phục nói:

- Sư huynh đừng nhụt chí, hắn chỉ là đánh người không chuẩn bị mà thôi. Nếu huynh thi triển Phi Long quyết, không chừng sẽ không bại trong tay của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play