Tuyết Hồ ngầm cảnh giác, hỏi lại;

- Ngươi ở Băng Nguyên, lẽ nào tình hình gần đây lại không hiểu?

Ứng Thiên Tà cười nói:

- Không dấu hai vị, ta từ trung thổ đến, ngày hôm qua mới tiến vào Băng Nguyên, hai vị chính là người ta gặp đầu tiên.

Tuyết Hồ bán tín bán nghi trả lời:

- Té ra là như vậy, đáng tiếc chúng ta cũng mới đến không lâu, chỉ nghe nói Băng Nguyên gần đây không được an ninh, nhưng cụ thể phát sinh thế nào chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Nếu ngươi muốn hiểu rõ tình hình, chi bằng đến Đằng Long cốc, bọn họ ở đó dường như nắm vững rất nhiều tin tức.

Nghe vậy, người đàn ông áo trắng Ứng Thiên Tà nói:

- Đa tạ hai vị, thế thì ta cáo từ trước, sau này còn gặp lại.

Ôm quyền thi lễ, Ứng Thiên Tà bay lên, vừa rời khỏi được vài trượng đột nhiên dừng lại, giọng sắc bén nói:

- Người nào đó, ra đi?

Phỉ Vân và Tuyết Hồ thất kinh, cùng đề cao cảnh giác, bố trí phòng ngự. Lúc này, giữa không trung truyền đến một thanh âm, có vài phần âm hiểm.

- Ha hả, tu vi không tồi, không ngờ phát hiện được khí tức của ta.

Ánh đen lóe lên, bóng đen hiện ra. Một bóng đen do khí thế tạo thành lơ lửng giữa không trung, hệt như một bóng quỷ, cách Phỉ Vân và Tuyết Hồ vài chục trượng.

Nhìn bóng đen, Phỉ Vân cảm ứng rõ ràng khí tà ác trên người đó, trầm giọng nói:

- Ngươi là người nào đó, không ngờ lại tà ác âm hiểm như vậy?

Bật cười ha hả, bóng đen nói:

- Địa Ngục sứ giả, đoạt phách câu hồn.

Ứng Thiên Tà bay về bên cạnh Phỉ Vân, giận dữ nhìn bóng đen nói:

- Không cần giả bộ làm phách, khí tà mị âm sát trên người ngươi đã bộc lộ thân phận của ngươi rồi, ngươi còn không tự giác một chút, ngoan ngoãn nói rõ tính danh và ý đồ đến đây.

Bóng đen nhìn Ứng Thiên Tà, giọng hung ác nói:

- Tiểu tử, ngươi cũng là thứ không gặp người được, còn dám ở đây làm ra huyền ảo.

Ứng Thiên Tà nói:

- Lai lịch của ta đúng là không thể xem quang minh, nhưng ta dám thản nhiên đối mặt, dùng tên họ thật để gặp người. Ngươi thì sao?

Bóng đen âm hiểm nói:

- Khích tướng pháp, được, nếu như ngươi muốn biết, thế thì để ta cho ngươi biết. Ta đến từ Cửu U, chính là Địa Ngục sứ giả, tên là Phong U.

Phỉ Vân cau mày nói:

- Cửu U sứ giả? Ngươi chạy đến Băng Nguyên làm gì vậy?

Bóng đen Phong U âm hiểm nói:

- Ta đến tự có dụng ý của mình, nhưng lại không cần phải nói cho các ngươi biết. Hôm nay chúng ta gặp ở đây cũng tính là có duyên, sau này các ngươi nhớ bảo trọng bản thân, ta tùy lúc đều có thể câu lấy hồn của các ngươi. Ha ha ha …

Trong tiếng cười lớn, Phong U đột nhiên biến mất, hành tung quỷ bí của hắn khiến Phỉ Vân và Ứng Thiên Tà đều cảm thấy khiếp sợ.

Tuyết Hồ trong lòng bất an, lo lắng nói:

- Tên Địa Ngục sứ giả này thật quỷ bí, cảm giác hệt như bóng ma, luôn ở nơi nào đó rình trộm chúng ta.

Ứng Thiên Tà nói:

- Nơi Cửu U tà ác vô cùng. Hai vị bảo trọng tốt hơn, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.

Phỉ Vân nói một câu bảo trọng, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng Ứng Thiên Tà bay đi xa, tự nói:

- Thấy khí tức của hắn tà dị, người lại không tồi, ta phỏng chừng hắn phần lớn là đến từ Ma môn.

Tuyết Hồ nói:

- Cho dù hắn đến từ đó, công tử cũng phải cẩn thận phòng bị.

Phỉ Vân nói:

- Điều này ta biết, ngươi không cần phải lo lắng. Đi thôi, chúng ta cũng đi Đằng Long cốc xem một cái, ở đó hẳn có nhiều chuyện chúng ta muốn biết.

Tuyết Hồ gật nhẹ, không hề phản đối dẫn Phỉ Vân tiến thẳng về phía Đằng Long cốc.

Đứng ở bờ hồ đáy Đằng Long cốc, Lâm Phàm vẻ mặt thương cảm. Không lâu trước đây, thằng mập và Đào Nhâm Hiền vẫn ở cùng hắn nơi này nói cười, hiện nay chỉ còn lại Linh Hoa làm bạn. Chỉ mấy ngày thôi, ruộng dâu đã thành biển, mọi thứ khiến người ta khó mà chấp nhận được, lại không thể nào quên đi được.

Đột nhiên, một cánh tay duỗi ra, nắm lấy bàn tay của Lâm Phàm, tạo nên một sự quan tâm âm thầm với hắn. Bật cười khổ, Lâm Phàm nhìn vào ánh mắt Linh Hoa đầy tình cảm êm ái nói:

- Đời này nếu không thể báo thù cho thằng mập và Đào Nhâm Hiền, huynh sẽ vĩnh viễn không tha thứ được cho mình.

Linh Hoa trong mắt ánh lên lệ, an ủi:

- Sư huynh, mạnh mẽ lên. Chỉ cần còn sống, chúng ta liền có hy vọng.

Lâm Phàm nói:

- Yên tâm, huynh sẽ không uể oải, ta còn phải báo thù. Ồ, muội ở nơi này chờ ta, ta phải …

Thanh âm chợt dừng lại, Lâm Phàm đột nhiên ngửng đầu lên liền phát hiện Điền Lỗi đang ở trên không nhìn hai người bọn họ. Chần chừ một lúc, Lâm Phàm kéo Linh Hoa bay lên, đến bên Điền Lỗi cung kính hỏi:

- Sư thúc tổ, có chuyện chăng?

Điền Lỗi nhìn Lâm Phàm, ánh mắt hơi kỳ quái, khẽ than:

- Còn đau thương vì những người chết đi phải không?

Lâm Phàm không đoán ra được ý định của Điền Lỗi, cẩn thận trả lời:

- Chuyện do con gây nên, con làm sao có thể quên được.

Điền Lỗi nói:

- Được, chính là phải có được can đảm gánh chịu tinh thần, con mới có thể từng bước từng bước đi đến huy hoàng. Nỗ lực lên, hy vọng có một ngày con có thể tự mình báo thù cho những người đã chết đi.

Lâm Phàm nói:

- Đa tạ sư thúc tổ khích lệ, con sẽ nỗ lực hơn.

Điền Lỗi cười cười, hơi đau thương, khẽ nói:

- Sư tổ con bảo con sau khi lành thương tích thì đến đó một chuyến, phỏng chừng có nhiệm vụ nào đó giao cho con đi làm.

Lâm Phàm sửng người, sau đó gật đầu nói:

- Dạ, con đi liền.

Nói rồi kéo tay Linh Hoa xoay mình bỏ đi.

Giây lát, Lâm Phàm và Linh Hoa đến Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh đang xoay lưng lại hai người, yên lặng nhìn vách tường.

Tiến lên, Lâm Phàm cung kính nói:

- Sư tổ, người tìm con?

Xoay mình, Triệu Ngọc Thanh nhìn Lâm Phàm, điềm nhiên nói:

- Thương thế đã tốt rồi phải không?

Lâm Phàm nói:

- Đa tạ sư tổ quan tâm, thương thế của con cơ bản đã khỏi rồi.

Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, ánh mắt nhìn Linh Hoa, khẽ nói:

- Băng Nguyên trước mắt nguy cơ bốn bề, với tu vi hiện nay của con tùy lúc đều có thể gặp nguy hiểm.

Linh Hoa cúi đầu, bất an nói:

- Chính là con vô dụng, liên lụy đến sư huynh.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Ta không có ý trách con, con không cần tự trách. Hôm nay tìm các con đến đây chính là có một thứ tặng cho Linh Hoa, sau đó có một chuyện cần các con đi làm.

Nghe vậy, Lâm Phàm và Linh Hoa hơi ngạc nhiên, cả hai hiếu kỳ nhìn Triệu Ngọc Thanh.

Đưa tay vào trong người, Triệu Ngọc Thanh lấy ra một cây nhuyễn tiên và một cây tuyết sâm đưa cho Linh Hoa, dặn dò:

- Đây là một trong ba cây tuyết sâm ngàn năm trân quý bổn cốc cất giữ, con nhớ phải phân thành ba lần để dùng, nó sẽ hỗ trợ tăng tu vi cho con.

Linh Hoa kinh ngạc vô cùng, kích động nói:

- Bẩm sư tổ, tu vi đệ tử nông cạn, không thể tiếp nhận được vật này, hay là sư tổ đưa nhân sâm này tặng cho sư huynh đi.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Với tu vi Lâm Phàm hôm nay, cây nhân sâm ngàn năm này không có tác dụng với nó. Ta bảo con dùng lấy chính là không hy vọng con làm liên lụy đến Lâm Phàm. Ngoài ra, cây nhuyễn tiên này là luyện chế từ gân rồng, có tên là Ma Long tiên, chính là một thứ bảo vật của bổn cốc, chút nữa ta sẽ truyền thụ cho con một bộ tiên pháp, con nhớ phải nghiên cứu cho tốt.

Linh Hoa chần chừ không quyết, ánh mắt nhìn lại Lâm Phàm, hy vọng hắn có thể cho nàng một chủ ý.

Lâm Phàm thấy vậy, vội vàng nói:

- Nhanh nhận lấy, đây là sư tổ nhìn đến muội đó.

Linh Hoa hơi giật mình bật cười, vội vàng tiếp lấy nhân sâm ngàn năm và Ma Long tiên.

Triệu Ngọc Thanh liếc Lâm Phàm, điềm nhiên nói:

- Con hãy ra ngoài trước canh giữ, không cho bất kỳ người nào tiến vào.

Lâm Phàm gật khẽ, vâng một tiếng liền xoay mình rời đi.

Giây lát sau, Triệu Ngọc Thanh nhìn Linh Hoa, dặn dò:

- Con trước hết hãy ăn một phần ba nhân sâm, sau đó ta sẽ truyền thụ cho con Ma Long tiên pháp.

Linh Hoa gật đầu vâng dạ, theo lời chia cây nhân sâm trong tay thành ba phần, rồi cất hai phần vào, còn một phần lập tức ăn ngay. Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nhìn nàng, yên lặng không nói. Mãi đến khi vẻ mặt Linh Hoa phớt hồng, toàn thân xuất hiện gió nóng nhìn rõ, Triệu Ngọc Thanh mới mở miệng nói:

- Con trước mắt tu vi còn yếu ớt, muốn hóa giải linh khí của nhân sâm cần phải có thời gian rất dài. Để đơn giản hóa quá trình này, ta đặc biệt truyền thụ cho con Ma Long tiên pháp, nó có thể tận sức gia tăng tiềm năng của con. Bây giờ, con hãy nhìn rõ thủ thế của ta, nhớ rõ khẩu quyết ta truyền thụ, sau đó có thời gian hãy tập luyện nhiều hơn.

Linh Hoa cố nén sự khó chịu của thân thể, gian khổ nói:

- Sư tổ yên tâm, con sẽ cố gắng.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, trong lòng hơi thở dài, lập tức lấy cây nhuyễn tiên trong tay của Linh Hoa, bắt đầu truyền thụ Ma Long tiên pháp. Lập tức, trong Đằng Long phủ có ngàn vạn ma long, vô số bóng rồng tung hoành đan xen, nhìn đến hoa cả mắt. Linh Hoa cẩn thận quan sát, chỉ có điều Ma Long tiên pháp chiêu thức phức tạp, nàng nhìn một lượt cũng chỉ nhớ được một chút bề ngoài. Triệu Ngọc Thanh trước hết đưa cây roi cho Linh Hoa, bắt đầu chỉ dạy rất cẩn thận.

Ban đầu, Linh Hoa có chút vụng về, hơi hỗn loạn. Nhưng theo thời gian, sức mạnh của nhân sâm trong cơ thể Linh Hoa bộc phát hoàn toàn, khiến toàn thân nàng ngập đầy sức mạnh, cả người ý thức hơi mơ hồ đi, chìm vào trạng thái vô ngã. Kể từ đó, Linh Hoa rất nhanh chóng nắm vững Ma Long tiên pháp, bắt đầu điên cuồng tập luyện trở lại. Khoảng chừng hết một nén hương, sức mạnh nhân sâm trong cơ thể Linh Hoa dần dần xâm nhập vào kinh mạch của nàng, hợp nhất với tu vi bản thân nàng, khiến thực lực nàng chớp mắt đã tăng lên rất nhiều, tiến vào một giai đoạn hoàn toàn mới. Lúc này, Linh Hoa dần dần tỉnh táo trở lại. Triệu Ngọc Thanh bảo nàng tiếp tục luyện roi, không bao lâu nàng đã nắm vững được bảy chiêu Ma Long tiên pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play