Lâm Y Tuyết nửa tin nửa ngờ gật đầu nói:
- Được, con đã hiểu, chúng ta bắt đầu đi.
Nói rồi đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới.
Khiếu Thiên thấy vậy hơi cau mày, hỏi lại:
- Con chắc chắn làm như thế?
Lâm Y Tuyết tinh nghịch bật cười, gật đầu không nói. Bên cạnh, Lâm Vân Phong hơi cười, dường như nhìn ra được tâm tư của con gái.
Khiếu Thiên chầm chậm tiến lên, nhẹ nhàng đưa tay đến gần tay phải của Lâm Y Tuyết, đẩy vật đó vào trong bàn tay của nàng. Lập tức, năm ngón tay Lâm Y Tuyết nắm chặt lại, không thèm nhìn vật đó là gì, trong lòng chỉ muốn nắm cho vững. Nhưng nói ra thật quái dị, vật trong tay hình tròn, nhưng lại chấn động kịch liệt, phát xuất sức bài xích rất lớn, cố gắng hết sức thoát ra khỏi tay của Lâm Y Tuyết. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chốc lát khi tay phải Khiếu Thiên vừa mới thu lại.
Lúc này, Lâm Y Tuyết thất kinh la lên một tiếng, hoang mang nói:
- Khiếu Thiên thúc thúc, người sao còn chưa đặt ổn định vật đó vào trong tay của con đã thu tay về rồi, hại con không biết món đồ chơi đó thế nào cả.
Lúc này, tay phải Lâm Y Tuyết xoay chuyển, lòng bàn tay đã hoàn toàn trống rỗng, vẻ mặt vô tội.
Khiếu Thiên sửng người, sau đó cười mắng:
- Quỷ tinh linh, ta thấy kỳ quái sao con lại hướng lòng bàn tay xuống dưới, té ra đã sớm chuẩn bị làm trò như vậy rồi.
Lâm Y Tuyết không nhận, hét lên:
- Rõ ràng thúc thúc chưa đưa vật đó ra mà, đã âm thầm thu tay phải lại, còn nói con không đúng nữa.
Khiếu Thiên cười nói:
- Được thấy sự thông minh của con, ta sẽ cho con thêm một cơ hội nữa. Bất quá lần này con phải hướng lòng bàn tay lên trên, sau khi ta đặt vững vàng vào rồi, ta nói bắt đầu mới bắt đầu để tránh con lại bày trò nữa.
Lâm Y Tuyết cười duyên nói:
- Được, bắt đầu đi.
Nói rồi đưa tay phải lòng bàn tay hướng lên, ánh mắt bất động chăm chú nhìn cánh tay của Khiếu Thiên. Bật cười kỳ dị, Khiếu Thiên đưa tay phải áp vào lòng bàn tay của Lâm Y Tuyết, sau đó từ từ buông ra để lộ một vòng tròn sáng nhàn nhạt. Nhìn cẩn thận, trong lòng bàn tay của Lâm Y Tuyết là một hạt thạch châu đường kính chừng một thốn, có hơi trong suốt, mờ hiện ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ hơi đặc biệt.
Nhìn hạt thạch châu này, Lâm Y Tuyết vô cùng hiếu kỳ, không biết rõ đây là vật gì, vì sao lại có thể giãy dụa được, lại không chịu sự khống chế của mình? Trong lúc suy tư, Lâm Y Tuyết ngầm vận khí, từ lòng bàn tay phát ra một luồng sức hút mạnh mẽ, vững vàng bắt chặt hạt châu đó.
Khiếu Thiên khuôn mặt tươi cười, chờ sau khi thu hẳn tay phải lại rồi mới mở miệng nói:
- Chú ý, ta đếm một hai ba, sau đó mới bắt đầu. Một ... hai … ba … bắt đầu …
Lâm Y Tuyết vô cùng thông minh, không chờ cho Khiếu Thiên đếm đến ba đã sớm nắm chặt tay lại, vững vàng giữ lấy hạt thạch châu đó. Nhưng không được như ý muốn, Lâm Y Tuyết tuy đã dùng toàn lực, nhưng hạt châu trong lòng bàn tay lại vô cùng cổ quái, phảng phất như có ý thức, chủ động triển khai phản kích, liều mạng tranh đấu với sự hạn chế của nàng. Thấy vậy, Lâm Y Tuyết không suy nghĩ nhiều nữa, tay trái nhanh chóng nắm chặt thành quyền, hai tay dùng hết toàn lực vẫn không hề áp chế được sức mạnh giãy dụa đó.
- Cha, thứ này kỳ quái thật, cha mau giúp con thu phục nó đi.
Do tình thế ép buộc, Lâm Y Tuyết bắt đầu cầu cứu.
Lâm Vân Phong cười nói:
- Đây là chuyện của con, cha không thể nào giúp đỡ con được.
Lâm Y Tuyết không vui nói:
- Cha chán thật, không có chút tình người nào cả.
Khiếu Thiên nói:
- Duyên định mệnh, không dựa vào người khác được, phải dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Lâm Y Tuyết nghe vậy, trong lòng tâm tư thay đổi, cười duyên nói:
- Thúc thúc, có thể nhắc nhở một chút được không?
Khiếu Thiên trầm ngâm đáp:
- Được, cho con một đầu đề, dùng đức để thu phục con người.
Lâm Y Tuyết sửng người, vừa phân tích câu nhắc của Khiếu Thiên, vừa hết sức ổn định hạt thạch châu trong lòng bàn tay, chìm đắm vào trong trầm tư.
Lợi dụng thời cơ, hạt thạch châu toàn lực giãy dụa, muốn thoát khỏi sự hạn chế của Lâm Y Tuyết. Phát hiện ý đồ của hạt thạch châu, Lâm Y Tuyết tăng mạnh lực, kết quả sức mạnh giãy dụa của hạt thạch châu cũng tăng thêm, điều này khiến nàng chấn động trong lòng, lại đột nhiên ý thức được một số chuyện. Tập trung tinh thần, Lâm Y Tuyết phát xuất một luồng sức mạnh tinh thần dị lực cùng với vài phần thân thiện và tò mò, ý đồ liên hệ với hạt thạch châu trong lòng bàn tay. Đồng thời, Lâm Y Tuyết giảm nhẹ sức trói buộc, chầm chậm buông hạt thạch châu ra, không cố gắng áp chế nó nữa.
Phát hiện tình hình như vậy, hạt thạch châu đột nhiên gắng sức, lập tức thoát khỏi hạn chế của Lâm Y Tuyết, bay thẳng về phía Khiếu Thiên. Lúc này, Lâm Y Tuyết hơi thất vọng, nhưng tinh thần dị lực mà nàng phát ra lại may mắn liên hệ được với hạt thạch châu. Thế đi dừng lại, hạt thạch châu lơ lửng giữa không trung, tự động xoay tròn, dường như đang phân tích tin tức do Lâm Y Tuyết phát ra. Cảm giác được tình hình này, Lâm Y Tuyết vừa mừng vừa sợ, vội vàng ngưng thầm tĩnh tâm đem suy nghĩ trong lòng hóa thành một luồng ý niệm, gắn lên tinh thần dị lực vô hình truyền vào trong hạt thạch châu. Thời khắc đó, hạt thạch châu hơi chấn động, chủ động tiếp thu tin tức do Lâm Y Tuyết truyền ra, sau khi phân tích và phán đoán, hạt thạch châu từ từ bay trở về trong tay của Lâm Y Tuyết.
Thấy vậy, Khiếu Thiên mỉm cười gật đầu, vẻ mặt hơi tươi. Lâm Vân Phong lại thở phào, trong ánh mắt có nhiều phần vui mừng. Lâm Y Tuyết nhìn vào lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng hiếu kỳ, khẽ hỏi:
- Khiếu Thiên thúc thúc, hạt châu này phảng phất có sức sống, thật ra nó là vật thế nào vậy?
Khiếu Thiên nói:
- Hạt châu này có tên là Phong Động Tùy Tâm, tập hợp tinh hoa của trời đất lại, đã trải qua năm ngàn năm tu luyện mà thành, chính là một bảo vật hiếm có trên thế gian. Nó có thể biến hóa tùy tâm, không một chút báo hiệu. Hiện nay, nó miễn cưỡng tiếp thu con, sau này con phải trân trọng nó thật tốt, quan tâm đến nó. Đến lúc đó nó sẽ tự liên kết với lòng con, giúp cho con một tay.
Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:
- Thần kỳ vậy sao? Thế thì con phải liên lạc với nó thật tốt để tạo cảm tình.
Khi đó, Lâm Y Tuyết vẻ mặt êm ái nhìn hạt thạch châu trong lòng bàn tay, khẽ khàng vuốt ve lên thân thể của nó. Dường như cảm nhận được ý định của Lâm Y Tuyết, hạt thạch châu mờ mờ lóe lên ánh nhạt, chớp mắt đã hóa thành một cái vòng ngọc, tự động mang vào cổ tay trái của Lâm Y Tuyết, nhìn qua hết sức đặc biệt.
- Ồ, bảo bối quả thật quá thần kỳ rồi.
Vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, Lâm Y Tuyết kích động vô cùng, cảm thấy cao hứng rất nhiều với loại lễ vật này.
Lâm Vân Phong thấy vậy, nhắc nhở:
- Y Tuyết, vật này tối kỵ không nói cho người khác biết để tránh sự chú ý của người ta.
Lâm Y Tuyết cười duyên đáp:
- Cha yên tâm, con nhất định sẽ bảo quản thật tốt, ai cũng đừng mong đoạt lấy từ tay con.
Lâm Vân Phong cười nói:
- Thế thì tốt, con chơi một lúc thì đi ăn cơm, ta và Khiếu Thiên thúc thúc của con còn có chuyện phải thương nghị.
Lâm Y Tuyết nghe vậy, ánh mắt nhìn lại Khiếu Thiên, cảm kích nói:
- Khiếu Thiên thúc thúc, lễ vật này của thúc thật tốt, con sau này nhất định sẽ tìm một thứ thúc thích nhất để báo đáp thúc.
Khiếu Thiên cười nói:
- Duyên phận như vậy, con nhất thiết phải quý trọng cho tốt. Sau này có rảnh thì tu luyện nhiều thêm, đợi đến khi tu vi của con đạt một trình độ nhất định, con có thể cùng với Phong Động Tùy Tâm tiến hành giao tiếp.
Dứt lời, Khiếu Thiên lóe lên đi liền, không để cho Lâm Y Tuyết có cơ hội hỏi han gì cả. Lâm Vân Phong nhìn con gái, ánh mắt hơi kỳ dị, gật nhẹ rồi biến mất giữa không trung. Lâm Y Tuyết hơi hiếu kỳ, nhưng lại không thể nào hỏi được, đành bỏ hết mọi thứ, hồn nhiên thưởng thức vòng ngọc trong tay.
Đêm hôm đó, Lâm Y Tuyết hưng phấn vô cùng, liên tiếp hai chuyện tốt khiến nàng không sao chợp mắt được.
Lâm Vân Phong và Khiếu Thiên sau khi đi rồi, đàm luận riêng với nhau một lúc, nội dung toàn có liên quan đến Băng Nguyên, chủ yếu hy vọng Khiếu Thiên có thể tra ra nguyên nhân chân chính trận hạo kiếp của Băng Nguyên.
Một đêm trôi qua, một ngày mới lại đến.
Sáng sớm, sau khi ăn cơm xong, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân, Chu Kiệt, Hắc Tiểu Hầu, Quách Kiến, Mã Ngọ cùng với rất nhiều đệ tử Dịch viên cùng đi tiễn Khiếu Thiên, Lâm Y Tuyết và Từ Tĩnh lên đường. Trước khi đi, mọi người không thiếu một phen lưu luyến, trong tiếng dặn dò và chúc phúc, Lâm Y Tuyết tiến bước trong chuyến hành trình lâu dài đi Băng Nguyên.
Rời khỏi Dịch viên, Khiếu Thiên dẫn Lâm Y Tuyết và Từ Tĩnh đi đến Trừ Ma liên minh. Khoảng giờ thìn tới nơi, Trần Ngọc Loan đã thống lĩnh mọi người chờ khá lâu. Gặp mặt, hai bên chào hỏi mấy câu, Trần Ngọc Loan liền đi thẳng vào đề.
- Dao Quang tối qua đã về đến, hơn nữa còn dẫn theo Đồ Thiên. Ân Hồng Tụ phải ở nhà, do phải lo lắng cho con còn nhỏ tuổi. Lần này để Dao Quang dẫn Đồ Thiên và Thiên Ảnh Trương đi Băng Nguyên, các vị trên đường đi nhớ phải cẩn thận.
Khiếu Thiên nói:
- Việc này ta đã nhớ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, phải lên đường rồi.
Trần Ngọc Loan gật nhẹ, ra lệnh mời Dao Quang, Đồ Thiên và Thiên Ảnh Trương đến.
Hai mươi năm không gặp, Đồ Thiên nhìn một số người quen biết xưa, sự lạnh lùng khi xưa cũng biến thành thân thiết. Thiên Ảnh Trương toàn thân đen tuyền, tướng mạo chừng hơn năm mươi, ánh mắt bình thường không có gì khác lạ. Theo lời của Trần Ngọc Loan giới thiệu, Thiên Ảnh Trương lấy ảo thuật để nổi danh, tinh thông khá nhiều trận pháp, là một người bác học đa tài. Còn về Dao Quang, hắn tuấn mỹ khác thường, Bát Bảo đi theo khiến Lâm Y Tuyết liền hâm mộ không thôi, la lên muốn đi cùng Dao Quang, cưỡi Bát Bảo để tiến lên. Biết Lâm Y Tuyết chính là bảo bối ngàn vàng của Lâm Vân Phong, mọi người đều nhìn nàng ánh mắt khác, chỉ cần nàng thích, mọi người liền để nàng tùy ý. Như vậy, một hàng sáu người một thú, được cao thủ Trừ Ma liên minh đưa tiễn, rời khỏi Phục Long cốc đi thẳng đến Băng Nguyên.
Lần này, chính là nhóm người thứ hai trung thổ phái đi, thực lực mạnh mẽ hơn nhóm đầu khá nhiều, có Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên mấy cao thủ hỗ trợ. Chuyến này, bọn họ có thuận lợi hay không, có thể hoàn thành tâm nguyện của Chính Đạo trung thổ, có giảm chậm được nguy cơ của Băng Nguyên?
Thẳng lưng đứng đón gió, chống kiếm nhìn về xa xăm, gió bắc lạnh lẽo cùng với ưu thương. Trên bầu trời, hoa tuyết tung bay cả thế giới một vùng trắng toát, yên lặng, khiến người ta cảm thấy đau thương không biết tên. Đứng trên ngọn Thiên Đao phong, Thiên Đao khách nhìn chăm chú về phía Nam, khuôn mặt sầu tư nhàn nhạt, miệng lại khẽ lẩm bẩm:
- Hai mươi năm lại nổ tung thiên hạ, có bao nhiêu người có thể chạy thoát được đây? Có lẽ, ta cũng phải đổi sang nơi khác, nhưng …