Trên đường gấp đi, Thiện Từ rất lâu sau mới đến chỗ trước đây phát hiện được Hồng Vân Thái Lan.

Từ xa xa, Thiện Từ liền cảm ứng được một luồng khí tức kỳ dị, biết là Hồng Vân Ngũ Thái Lan còn ở đó, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Chỉ bằng môn hạ đệ tử bình thường của Đằng Long cốc đều có thể tìm được Hồng Vân Ngũ Thái Lan này, vì sao ba đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực lại chưa từng tìm đến được?

Trong lúc suy nghĩ, Thiện Từ đã thấy Hồng Vân Ngũ Thái Lan, chỉ thấy nó ở trên ngọn núi băng, nhìn hệt như một đóa hoa hồng, khiến người ta cảm thấy đỏ tươi chói mắt. Thiện Từ không tiến lên, cứ vậy cách vài dặm mà nhìn lại, chăm chú quan sát ngọn núi băng.

Trên bầu trời, hoa tuyết như mưa, gió lạnh gào thét, gió tây vi vu thê lương kể rõ tình huống từ ngàn năm đến gần đây của Băng Nguyên. Thiện Từ vẻ mặt thản nhiên, dường như đã gặp gió bắc lạnh lẽo vô tình, cứ thế lơ lửng trong gió tuyết, khí tức toàn thân đã sớm thu giấu lại.

Đột nhiên, Thiện Từ vẻ mặt hơi biến, nhanh chóng xoay người chăm chú nhìn ra xa xa, chỉ thấy trong gió tuyết một luồng sáng màu lam đang bay đến nhanh chóng. Đảo tròn con ngươi, Thiện Từ âm thầm hạ xuống, thân thể nằm lên một chỗ đá băng, toàn thân nhanh chóng kết băng, chớp mắt đã được gió tuyết bao phủ che giấu hết lại. Không lâu sau, bên cạnh Hồng Vân Ngũ Thái Lan cách vài dặm, ánh xanh lam xuất hiện, bóng người lóe lên hiện ra, để lộ hình bóng của Lam Phát Ngân Tôn, ánh mắt y phức tạp nhìn Hồng Vân Ngũ Thái Lan.

Thiện Từ quan sát tình hình của Lam Phát Ngân Tôn, phát hiện chỉ nhìn từ bên ngoài cách vài chục trượng, không hề tiến lại gần. Điểm này khiến người ta thấy kỳ quái. Thân là một trong năm đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực, thấy chiến hạm của Ngũ Sắc Thiên Vực lại không chút động đậy, thật ra trong lòng y đang nghĩ điều nào đây?

Đang suy nghĩ, Lam Phát Ngân Tôn đột nhiên không thấy nữa, điều này khiến Thiện Từ chấn động trong lòng, thân thể đang ẩn núp chớp mắt đã xuất hiện cách vài trượng, vừa hay né tránh tập kích bất ngờ của Lam Phát Ngân Tôn.

Lơ lửng giữa không trung, Thiện Từ nhìn Lam Phát Ngân Tôn, lạnh lẽo nói:

- Vì sao đánh lén?

Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:

- Vì sao ngươi ẩn mình ở nơi này?

Thiện Từ lạnh lẽo nói:

- Tùy hứng mà đến, ngươi không có quyền cấm.

Lam Phát Ngân Tôn quát lên:

- Ngươi rõ ràng là theo dõi bổn tôn, lúc này còn dám không thừa nhận. Tiểu tử, bổn tôn hỏi ngươi, ngươi có phải là người của Đằng Long cốc không?

Thiện Từ lạnh lùng nói:

- Bổn công tử không thích trả lời câu hỏi của ngươi.

Lam Phát Ngân Tôn hơi giận nói:

- Nếu như ngươi có lòng muốn tìm cái chết, bổn tôn sẽ giúp cho ngươi hoàn thành.

Tay trái múa lên, ánh xanh lam lóe sáng, một luồng nhuệ khí ép thẳng đến trước ngực Thiện Từ.

Thiện Từ ánh mắt hơi biến, tay phải múa lên phản kích, hào quang xuất hiện trong lòng bàn tay, thần kiếm nhiều màu ẩn trong cánh tay nghênh đón Phong Vương thứ của Lam Phát Ngân Tôn, lập tức hất nó lùi lại.

La lên kinh ngạc một tiếng, Lam Phát Ngân Tôn nhìn kiếm trong tay của Thiện Từ, chất vấn:

- Kiếm này lai lịch thế nào?

Thiện Từ lạnh lẽo nói:

- Không cần phải nói với ngươi. Nếu ngươi có hứng thú, ngươi có thể thử qua cho biết.

Nói rồi, khí tức quanh người Thiện Từ biến đổi, một luồng khí tức quyết giết hơi rõ ràng thông qua thân kiếm khuếch tán chung quanh, chớp mắt đã hình thành một khu vực nhiều màu chung quanh, vây phủ lấy Lam Phát Ngân Tôn.

Nhìn Thiện Từ, Lam Phát Ngân Tôn hơi kinh ngạc. Chỉ bằng vào khí thế này của Thiện Từ, nói thật cũng không làm sao. Nhưng không biết vì sao, Lam Phát Ngân Tôn lại có một cảm giác sợ hãi vô hình đối với Thiện Từ? Bởi vì bản thân Thiện Từ hay còn bởi vì kiếm trong tay của hắn?

- Tiểu tử, bằng vào chút bản lĩnh đó của ngươi, bổn tôn còn chưa xem vào đâu. Chờ một ngày có cơ hội, bổn tôn nhất định sẽ khiến cho ngươi biết được, chọc vào bổn tôn có kết quả như thế nào.

Lóe lên lùi lại, Lam Phát Ngân Tôn chọn lựa theo lý trí rời đi.

Thiện Từ thu lại thần kiếm, trong lòng hơi kinh ngạc. Hắn vừa rồi cũng là bị buộc bất đắc dĩ, không cúi mặt xuống trước địch nhân, mới làm ra trạng thái tác chiến như vậy. Ai ngờ Lam Phát Ngân Tôn lại đột nhiên bỏ đi, trong này rõ ràng có điều kỳ quái, đáng tiếc Thiện Từ lại không hiểu rõ.

Quay đầu nhìn chung quanh, Thiện Từ tự nói: “Hồng Vân Ngũ Thái Lan cứ chiếm cứ nơi này, ba đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực cũng biết được tình hình này rõ ràng, vì sao bọn họ đều không khởi động chiến hạm này? Chẳng lẽ nói là thời cơ còn chưa tới hẳn, hay là người còn chưa đủ, hoặc vì một nguyên nhân nào khác?

Nhẹ nhàng tiến lên, Thiện Từ đến bên Hồng Vân Ngũ Thái Lan, ánh mắt chăm chú nhìn vào vật thần kỳ đó, trong lòng hơi cảm thán.

Vật quái dị như vậy không ngờ lại đến từ dị giới, thật ra Ngũ Sắc Thiên Vực là thế giới như thế nào đây?

Suy nghĩ qua, Thiện Từ thôi không nhìn nữa, dự tính rời khỏi, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến một luồng khí tức quen thuộc, điều này khiến hắn vẻ mặt kỳ quái.

Ngưng thần bất động, Thiện Từ ngầm thăm dò, ý thức theo luồng khí tức đó chảy ngược trở về, nhanh chóng tìm được căn nguyên. Kết quả khiến hắn vẻ mặt biến hẳn, cả người tỏ ra rất phức tạp.

Đối với Thiện Từ, hắn trước giờ bình tĩnh lạnh lùng, rất ít có khi dao động tình cảm. Hiện nay, vẻ mặt hắn kỳ dị, trong lo lắng ẩn chứa bất an, trong bất an ẩn chứa do dự, thật ra là chuyện như thế nào đây, lại khiến người lạnh lùng như hắn có biến hóa như vậy?

Chào tạm biệt Thiện Từ, Thiên Lân và Vũ Điệp trên đường tiến lên, khoảng nửa canh giờ sau, đến trên tầng không của hồ lớn quan sát.

Nhìn cảnh tượng dưới chân, Vũ Điệp kinh hãi than:

- Một nơi băng lạnh như vậy lại xuất hiện một cái hồ nước nóng khổng lồ, nếu không biết được do con thú khổng lồ dưới đáy hồ tác quái, thì quả thật khiến người ta không cách gì ngẫm được.

Thiên Lân quan sát tình hình chung quanh, phát hiện so với ngày hôm qua, hồ nước đã biến hóa rất nhiều.

Trước hết, phạm vi đã vô hình trung tăng lớn lên. Điểm này, người thường không dễ dàng phát hiện được, nhưng Thiên Lân lại rõ như lòng bàn tay. Kế đến, nước hồ đã hạ xuống, màu sắc cũng đã phát sinh chuyển biến. Thứ ba, nhiệt độ nước hồ đã tăng cao. Những điều này, thông qua thăm dò mà Thiên Lân phát hiện, tất cả đều do bởi hoạt động của con rùa khổng lồ dưới đáy hồ tạo ra, nó tựa hồ còn đang nửa ngủ nửa thức, tình hình hết sức bất ổn.

Thấy Thiên Lân không nói, Vũ Điệp hỏi:

- Sao lại không nói gì cả?

Thiên Lân thôi không nhìn nữa, nhẹ nhàng nói:

- Ta đang quan sát tình hình hồ nước, phát hiện so với ngày hôm qua có biến đổi một số điểm rất tinh tế, phỏng chừng do con rùa khổng lồ dưới đáy đang tác oai tác quái.

Vũ Điệp nghe vậy, suy đoán:

- Theo suy đoán của ta, con rùa khổng lồ đó hiện nay tồn tại hai loại tình huống. Thứ nhất chỉ là xoay người, sau đó tiếp tục ngủ say. Thứ hai là dần dần tỉnh lại, sau đó mới phá đất chui ra. Thứ ba, nếu là cái trước thì chúng ta báo động giả thôi. Nếu là cái sau, tình hình sợ là không ổn, nhưng chúng ta cũng không ngăn cản được.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Con rùa khổng lồ nếu muốn ra thì chúng ta tự nhiên rất khó mà ngăn cản được, nhưng nó phá đất chui ra chẳng khác nào xuất thế. Khi đó, sự xuất thế của nó dự báo thế nào, điểm này rất đáng để chúng ta cân nhắc.

Vũ Điệp hơi gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Băng Nguyên hiện đã đủ loạn rồi, nếu lại xuất hiện thêm tình hình này nữa, lúc đó đúng là đã mưa còn thêm bão đến.

Thiên Lân cười cười, khích lệ:

- Đừng lo lắng, không trải qua gió tuyết, chúng ta trưởng thành như thế nào? Hai mươi năm trước, Thất giới đại loạn, trở thành một khúc ca thần thoại. Hai mươi năm sau, Băng Nguyên lại nổi lên gió bão, chúng ta tự mình sáng lập một thần thoại khác, thế mới không phụ chí hướng to lớn của chúng ta.

Vũ Điệp nhìn hắn, trong mắt ánh lên vẻ êm ái, cười nói:

- Phóng tay mà làm, ta tin tưởng huynh sẽ vượt qua khỏi thần thoại hai mươi năm trước, trở thành một sự tồn tại trước giờ chưa từng có.

Thiên Lân cười ha hả, đưa tay phải ra, lớn tiếng nói:

- Đến đây, chúng ta hãy cùng nhau sáng tạo thần thoại.

Vũ Điệp nghe vậy hơi mừng, nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc vào trong tay Thiên Lân, cười xấu hổ nói:

- Cùng nhau nỗ lực, sáng tạo huy hoàng.

Thiên Lân nhìn bộ dáng thẹn thùng của Vũ Điệp, trong lòng hơi xúc động, muốn ôm nàng vào lòng. Vũ Điệp dường như cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của Thiên Lân, ngượng ngùng cúi đầu im lặng nhìn xuống mặt đất. Trong sát na đó, không khí giữa hai người có vẻ hơi vi diệu, cả hai cứ nắm lấy tay nhau, cách khoảng một thước, thưởng thức tình yêu say đắm âm thầm.

Cuối cùng, một khắc sau, Thiên Lân đưa tay còn lại đặt lên bờ vai của Vũ Điệp. Lúc này, thân thể Vũ Điệp run lên, khuôn mặt đỏ hồng như mây, miệng khẽ lẩm bẩm một tiếng, thẹn thùng quyến rũ.

Thiên Lân thấy vậy, trong mắt lóe lên ánh sáng, nhanh chóng ôm Vũ Điệp vào trong lòng, ôm chặt lấy thân thể động lòng người của nàng, mũi ngửi lấy ngửi để mùi thơm ngan ngát của nàng. Vũ Điệp vừa xấu hổ vừa mừng, trái tim nảy lên thình thịch, vùi đầu vào lòng Thiên Lân không nói lời nào. Thiên Lân mỉm cười, hiểu rõ vô cùng phản ứng của Vũ Điệp, vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, vừa nhẹ nhàng hôn lên cổ của nàng. Điều này khiến thân thể Vũ Điệp run lên nhè nhẹ.

Trong gió tuyết, hai người ai cũng không nói câu nào.

Thiên Lân như một người săn mồi, nuốt dần lấy thiếu nữ trong lòng, thưởng thức vẻ thẹn thùng và quyến rũ của nàng. Vũ Điệp hơi lay động, cô gái rụt rè muốn né tránh sự thân thiết của Thiên Lân, nhưng đó vẻn vẹn chỉ là một loại hiện tượng mà thôi. Không lâu sau, Thiên Lân đã thành công hôn lên đôi môi của Vũ Điệp, lấy được nụ hôn đầu đời của nàng. Thời khắc đó, Vũ Điệp tâm tình phức tạp, có vài phần bàng hoàng, chìm sâu vào trong tình cảm trìu mến của Thiên Lân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play