Thiên Lân liếc Tân Nguyệt, hai người trong mắt đều đầy vẻ nghi hoặc, chuyện Ngạc Tây truy hỏi chuyện Thiện Từ, điều này dường như hơi ngoài dự đoán.
Thấy Thiên Lân không nói, Ngạc Tây vội vàng nói:
- Ngươi nói đi, hắn thế nào rồi?
Thiên Lân tỉnh táo lại trả lời:
- Hắn đang ở Đằng Long cốc, mọi thứ đều tốt. Thật ra ngươi và hắn có quan hệ thế nào, vì sao lại muốn hỏi han chuyện của hắn?
Ngạc Tây vẻ mặt phức tạp, tự nói với mình:
- Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
Thiên Lân thấy kỳ quái, đang muốn hỏi thêm một bước, ai ngờ một luồng khí tức đột nhiên đến gần, điều này khiến hắn lập tức quay đầu lại, điềm nhiên hỏi:
- Hùng Liệt, đã lâu không gặp, ngươi chạy đến đây làm gì?
Ánh trắng lóe lên, gấu Bắc Cực xuất hiện trên đỉnh Thiên Nữ Phong, liếc Ngạc Tây, hừ giọng nói:
- Băng Nguyên rộng lớn, ta đi chơi một chuyến, lẽ nào không được?
Thiên Lân cười nói:
- Đi chơi đương nhiên có thể, bất quá Thiên Nữ phong này có thể nói là địa bàn của ta, ngươi có phải trước hết cũng nên hỏi qua ta chăng?
Dứt lời, Ngạc Tây đột nhiên bay đi về phía xa xa mất.
Thiên Lân sửng sốt, đang muốn gọi Ngạc Tây lại, gấu Bắc Cực lại mở miệng tức thời.
- Ngươi đến đây còn chưa đến hai mươi năm, ta ở Băng Nguyên đã vài trăm năm …
Thiên Lân liếc hắn, tức giận nói;
- Được rồi, ta cũng không hỏi đến điều đó nữa, ngươi xuất hiện ở đây là có ý đồ gì, nói thẳng ra đi.
Gấu Bắc Cực trừng Thiên Lân một cái, hừ giọng nói:
- Ta vốn muốn cho ngươi biết, quan hệ giữa Ngạc Tây và Thiện Từ. Ngươi nếu không nhịn được thì cứ quên đi.
Thiên Lân nghe vậy, lập tức tươi cười hỏi:
- Đừng vội đi, mọi người cũng tính là cố giao, có tin tức gì cùng nhau chia sẻ.
Gấu Bắc Cực liếc Tân Nguyệt, sau đó nói với Thiên Lân:
- Muốn biết thì cũng có thể, nhưng ta có chuyện phải nói riêng với ngươi.
Thiên Lân hơi nghi hoặc, đánh mắt cho Tân Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Nàng hãy đi vào Chức Mộng động trước đi, giúp ta xem Mẫu Đơn và Hoa Hồng còn ở đó hay không.
Tân Nguyệt gật nhẹ rồi bay đi.
Gấu Bắc Cực chần chừ một lúc, nhẹ giọng nói:
- Ngạc Tây và Thiện Từ thật ra là … khi đó ta có mặt tại chỗ, vì thế …
Thiên Lân nghe xong cảm thấy bất ngờ, kinh khiếp nói:
- Ngươi nói Thiện Từ là con trai của Lang Vương?
Gấu Bắc Cực không nói, chỉ gật đầu nhè nhẹ.
Thiên Lân trầm ngâm rất lâu mới bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì, nói đi.
Gấu Bắc Cực hơi xấu hổ, ấp a ấp úng nói:
- Nghe nói ngươi tinh thông không ít pháp quyết …
Thiên Lân nghiêng đầu nhìn y, không hiểu hỏi lại:
- Đúng thế, vậy thì sao?
Gấu Bắc Cực chần chừ nói:
- Ta muốn hỏi ngươi, xem ngươi có biết phương pháp hóa thân nào không?
Thiên Lân sửng người, sau đó nhìn gấu Bắc Cực cổ quái một lúc, miệng bật ra tiếng cười lớn.
Hơi tức tối, gấu Bắc Cực quát lên:
- Đủ rồi, nếu ngươi không đồng ý nói rõ ra, chớ có vội giễu cợt.
Thiên Lân thôi cười, tiến lên vỗ vào thân thể lông xù mượt mà của y, nhỏ giọng nói:
- Ta thật ra còn không biết rõ, bất quá nếu ngươi tìm ta, ta sẽ cho ngươi biết một đoạn huyền môn pháp quyết của Đạo gia, phỏng chừng có thể hỗ trợ cho tu vi của ngươi.
Gấu Bắc Cực nhìn hắn, hơi bất ngờ nói:
- Ngươi quả thật …
Thiên Lân cắt ngang lời của y, cười nói:
- Nói thật, ta lại thích bộ dạng xù lông của ngươi hơn, vuốt ve rất thoải mái, đáng tiếc ngươi lại là con gấu đực. Được rồi, không nói chuyện đùa nữa, ta nói cho ngươi phương pháp tu luyện …
Chỉ trong chốc lát, Thiên Lân truyền thụ hoàn tất, cười ha hả bỏ đi.
Thật ra, Thiên Lân rất rộng rãi, ở chung rất tốt. Chỉ cần không trêu chọc hắn, thông thường hắn tương đối thân thiện. Từ đây cũng phản ánh được một điểm, đó là Thiên Lân cho đến giờ vẫn còn giữ tính trẻ con.
Quay về Chức Mộng động, Thiên Lân thấy Tân Nguyệt ở đó một mình, không thấy Mẫu Đơn và Hoa Hồng, trong lòng hơi kỳ quái.
Tân Nguyệt nhìn hắn, điềm đạm nho nhã nói:
- Nói xong chưa?
Thiên Lân ừ một tiếng, sau đó nói:
- Gấu Bắc Cực đó tìm ta hỏi về phương pháp hóa thân thành người, ta cho hắn một đoạn thuật tu luyện, hẳn sẽ hỗ trợ hắn rất nhiều. Nàng đến đây thì nơi này đã như vậy phải không?
Tân Nguyệt gật khẽ, không nói gì.
Thiên Lân cau mày nói:
- Theo lý thuyết, bọn họ đồng ý ở tạm nơi này, không thể nào vô duyên vô cớ bỏ đi, chúng ta hay là đi tìm bọn họ để tránh phát sinh chuyện bất ngờ.
Tân Nguyệt nói:
- Chàng rất quan tâm bọn họ?
Thiên Lân sửng người, tiến lên ôm lấy Tân Nguyệt, cười nói:
- Ta còn quan tâm nàng hơn.
Tân Nguyệt trừng hắn, hừ giọng nói:
- Nhìn ánh mắt của chàng là biết, câu này chàng chỉ nói thật có một nửa mà thôi.
Thiên Lân cười ngượng ngùng, nói sang chuyện khác:
- Đi thôi, trước hết tìm bọn họ rồi mới nói.
Tân Nguyệt hơi gật đầu, thoát ra khỏi lòng của Thiên Lân, lóe lên đã ra khỏi động rồi. Thiên Lân bất đắc dĩ bật cười, hơi có cảm xúc lại không hề nói nhiều, theo sát ngay sau đó ra ngoài.
Ra khỏi Chức Mộng động, Thiên Lân liếc Tân Nguyệt, thấy nàng đang nhìn theo phương hướng Tây Bắc Cuồng Đao, vẻ hơi kinh ngạc.
Thiên Lân thấy kỳ quái, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tam Dực thánh sứ vừa rồi rõ ràng đã chết, lúc này không ngờ lại bay lên giữa không trung, quơ quào cánh.
Chết rồi sống lại? Chuyện này quả thật mới mẻ khó gặp.
Thiên Lân lập tức bật lên lôi Tân Nguyệt đến gần, kết quả sau khi quan sát thật kỹ mới phát hiện, té ra thân thể còn là Tam Dực thánh sứ, nhưng nguyên thần lại là Thiên Tàn môn chủ rồi.
Thấy vậy, Thiên Lân cuối cùng cũng hiểu rõ, vấn đề trước đây Thiên Tàn môn chủ tìm hiểu, thật ra là đã sớm có tính toán, muốn chiếm lấy bộ thi thể này. Tây Bắc Cuồng Đao yên yên lặng lặng quan sát, không có chút ý nào muốn ra tay ngăn trở.
Phát hiện Thiên Lân đến gần, Thiên Tàn môn chủ có phần cảnh giác, đôi cánh múa lên mạnh mẽ, thân thể thoáng cái đã bắn vào tầng mây cao xa. Thiên Lân không hề đuổi theo, chủ yếu vì hắn không có tâm tình đó, trước mắt hắn quan tâm chính là Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ đi nơi nào rồi.
Tây Bắc Cuồng Đao thấy Thiên Lân quay lại, điềm nhiên nói:
- Ngươi rất kinh ngạc?
Thiên Lân đảo tròn mắt, phản bác lại:
- So với việc gặp được Thanh Ảnh Huyền Tôn sáng nay thì chuyện này cũng là chuyện nhỏ mà thôi.
Tây Bắc Cuồng Đao biến sắc, trừng Thiên Lân rồi xoay người đi liền.
Thiên Lân gọi y lại:
- Cuồng Đao, ta từ trước đến giờ vẫn không hiểu rõ lắm, ngươi đến Băng Nguyên có ý đồ gì?
Tây Bắc Cuồng Đao quay lưng lại với Thiên Lân, trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn biết?
Thiên Lân hỏi ngược lại:
- Ngươi đồng ý nói chăng?
Tây Bắc Cuồng Đao quay trở lại, đưa thanh chiến đao trong tay không biết tên là gì cho Thiên Lân, trầm giọng nói:
- Ngươi xem thân cây đao này, có đặc điểm thế nào?
Thiên Lân hơi bất ngờ, đưa tay tiếp lấy chiến đao, ánh mắt nhìn cẩn thận thân đao.
Ban đầu, thân đao lóe lên ánh sáng, dường như không có gì khác thường. Nhưng khi Thiên Lân tập trung tinh thần, thân đao trước mắt dần dần trong suốt, phảng phất như một cái kính, hiện ra một số hình ảnh kỳ quái. Nhìn thật cẩn thận, những hình ảnh này rất quỷ dị, toàn là giao chiến của quái vật nửa người nửa thú. Do chỉ là một đoạn ngắn không toàn vẹn, Thiên Lân không cách gì rà khớp với nhau, chỉ có thể hiểu được một ít tình hình cơ bản mà thôi.
Thôi không nhìn đao nữa, Thiên Lân quay lại Tây Bắc Cuồng Đao, chất vấn:
- Đao này lai lịch thế nào?
Tây Bắc Cuồng Đao lắc đầu nói:
- Năm đó ta phát hiện đao này ở dưới một vách đá thẳng đứng, khi đó chỉ thấy nó sắc bén, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng một năm trước ta đến Băng Nguyên, lại vô tình phát hiện, đao này ở trong khu vực đặc thù như Băng Nguyên thì có thể thấy được một số hình ảnh tàn khuyết.
Thiên Lân nghi hoặc nói:
- Đây là nguyên nhân chân chính ngươi lưu lại ở Băng Nguyên?
Tây Bắc Cuồng Đao hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy không đủ chăng?
Thiên Lân bán tín bán nghi giao trả đao cho y, sau đó nói:
- Hành động của ngươi rất khác thường, dường như ngươi biết rất nhiều chuyện, nhưng ngươi lại luôn ở bên bờ của sự kiện khiến người ta không rõ tâm tư của ngươi được, không biết ngươi có nhúng tay vào hay chỉ là ở bên ngoài quan sát mà thôi.
Tây Bắc Cuồng Đao đáp:
- Đời người cứ thay đổi thất thường hoài, chờ một ngày ngươi thật sự trưởng thành, ngươi sẽ không còn cảm thấy kỳ quái trước hành động hiện nay của ta nữa.
Dứt lời, Tây Bắc Cuồng Đao đi liền, trên người y trước sau vẫn có một lớp khăn che kín mặt, khiến người ta không cách gì đóan được hắn.
- Người này không đơn giản.
Tân Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Thiên Lân cảm xúc lên tiếng:
- Đúng thế, xưa nay ta cho là bản thân mình rất thần bí, ẩn chứa rất nhiều chuyện người ta chưa biết. Nhưng hiện tại ta đột nhiên phát hiện, ta trước giờ vẫn sống trong mắt người khác, sống ở chỗ chói mắt nhất, từng hành động cử chỉ từ trước giờ chưa bao giờ thoát khỏi sự chú ý của người khác.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Đó chính là chàng, Thiên Lân.
Thiên Lân sửng người, sau đó như ngộ ra, gật đầu nói:
- Đúng thế, đó chính là ta, người đáng chú ý nhất trong mắt mọi người.
Tân Nguyệt cười cười, có vẻ hơi kỳ lạ, rồi chuyển sang chủ đề khác:
- Đi thôi, đi tìm hồng nhan tri kỷ của chàng.
Thiên Lân nghe vậy, khôi phục lại bình tĩnh, hỏi ngược lại:
- Nàng thì sao chứ? Phải dùng hình ảnh người yêu cho nàng hay dùng hình ảnh hồng nhan tri kỷ?
Tân Nguyệt trừng hắn, nói không nên lời là mừng hay oán, chỉ thấy bản thân đã dần dần quen với sự tồn tại của hắn, quen với cuộc sống của hắn.
Thiên Lân không hề tiếp tục hỏi tiếp, hắn đang nắm trong tay hai loại quan hệ vi diệu. Hắn tập trung tinh lực vào việc thám thính tin tức, ngầm thúc động Băng Thần quyết, cẩn thận tìm kiếm Hoa Hồng và Mẫu Đơn.
Giây lát sau, Thiên Lân đột nhiên dừng lại, vẻ mặt xuất hiện chút phức tạp.
Tân Nguyệt thấy vậy, biết có tình hình nên nhẹ giọng hỏi:
- Phát hiện thế nào rồi?
Thiên Lân vẻ mặt quái dị nói:
- Nhìn thấy dấu chân khổng lồ rồi, còn nhìn thấy một cặp chân rất khổng lồ, nhưng phần trên đầu gối lại bị một tầng mây khí bao trùm.
Tân Nguyệt ngạc nhiên kéo tay Thiên Lân nói:
- Còn không nhanh đi coi thế nào.
Thiên Lân lắc đầu nói:
- Cặp chân đó di động rất nhanh, hơn nữa dấu chân lại rất nông cạn, cảm giác dường như chạy ở trong tầng mây.