Khẽ lắc đầu, Ngọc Tâm hơi cảm xúc nói:
- Đây chính là vật truyền qua các đời của Tuyệt Tình Môn chúng ta.
Thiên Lân nhìn thanh kiếm đó, khẽ nói:
- Đây là một thành thần kiếm, uy lực vô cùng, hẳn phải có một cái tên rất nổi tiếng.
Ngọc Tâm nhìn Thiên Lân, dường như biểu đạt điều gì đó, đáng tiếc Thiên Lân lại không hiểu được.
Đúng lúc này, Ngọc Tâm mở miệng nói:
- Kiếm này có một cái tên rất thương cảm, gọi là Tàn Tình.
Thiên Lân ngạc nhiên nói:
- Tàn Tình kiếm? Sao nghe không được tốt lắm hả?
Ngọc Tâm không hề giải thích, tiếp tục nói:
- Đây là một thanh thần kiếm trầm lắng đã nhiều năm, nó được liệt vào trong hai mươi bốn thần binh lợi khí của Đại La Chư Thiên, do vài ngàn năm không xuất hiện ở nhân gian nên không nổi danh trong hai mươi bốn thần binh lợi khí, nhưng luôn được liệt đứng đầu trong mười đại thần binh khí.
Thiên Lân hơi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Đứng đầu trong mười đại thần binh khí, chính là thanh Tàn Tình kiếm này?
Ngọc Tâm gật đầu nói:
- Đúng thế, chính là nó. Bổn môn nhiều đời truyền lại, kiếm này có một tuyệt kỹ vô địch, có thể phá được mọi phòng ngự thế gian, đáng tiếc vẫn không có ai luyện thành.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Tuyệt kỹ nào mà lợi hại như vậy, nói nghe một chút.
Ngọc Tâm hơi lay động ánh mắt, liếc Thiên Lân rồi bình thản không động đậy nói:
- Đó là một chiêu kiếm thức bổn môn lưu truyền đã vài ngàn năm, đời này truyền lời cho đời sau không hề ghi chép lại, mà chỉ có bổn môn đệ tử mới có thể luyện thành, ngươi hỏi cũng vô ích mà thôi.
Thiên Lân cười nói:
- Dù sao ta lại luyện không thành, ta hỏi một chút có quan hệ nào đâu, Nói cho ta biết đi, Ngọc Tâm.
Thấy hắn vẻ mặt hiếu kỳ, Ngọc Tâm chần chừ giây lát, khẽ lẩm bẩm:
- Một chiêu đó không có tên, chúng ta chỉ gọi là … Tuyệt Tình Chi Luyến.
Thiên Lân nghĩ một lát cau mày nói:
- Cái tên này rất thê lương lại đẹp đẽ, phía sau có phải có truyền thuyết động lòng người, hoặc là một chuyện xưa đẹp đẽ không?
Ngọc Tâm không lý đến hắn, xoay người đi, đứng ở một vị trí trong động, điềm nhiên nói:
- Thời gian đến rồi, ngươi phải đi thôi.
Thiên Lân đi đến bên nàng, nhẹ nhàng nó;
- Không lưu ta lại thêm một lúc nữa sao?
Ngọc Tâm nói:
- Càng chờ đợi lâu, ngươi càng không nỡ rời khỏi nơi này. Nhớ kỹ, đây là một thế giới khác, ngươi không thích hợp ở nơi này.
Thiên Lân thở dài khe khẽ, dường như cũng hiểu rõ không thể lưu lại nữa, vì thế gật đầu nói:
- Được, ta đi đây. Nhưng nàng không tiễn ta chăng?
Ngọc Tâm chần chừ một lúc, khẽ khàng nói:
- Ta đưa ngươi đến cửa động, đi thôi.
Nói rồi bay lên, tư thế nhẹ nhàng hệt như tiên ở trời cao, khiến người ta xúc động vì cái đẹp.
Thiên Lân đi theo sát phía sau Ngọc Tâm, trong lúc đuổi theo nàng bay lên, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay ngọc của nàng, cười nhẹ nói:
- Nắm tay bay lên trời cao, ngạo nghễ nhìn khắp hồng trần, đây là chuyện rất đẹp đẽ.
Ngọc Tâm liếc hắn một cái, dường như muốn biểu hiện gì đó, nhưng sau đó lại bỏ qua, mặc kệ Thiên Lân nắm lấy tay nàng, bay thẳng lên tầng mây.
Thấy vậy, Thiên Lân mừng rỡ vô hạn, hắn thấy Ngọc Tâm bắt đầu dần dần chấp nhận hắn, điều này sao không khiến hắn cao hứng cho được? Trong lúc hơi kích động, Thiên Lân quan sát tình hình trong động, khi bay qua khu vực băng tuyết phủ kín, Thiên Lân nhìn được một số hoa cỏ, thực vật, trong lòng kinh ngạc vô cùng, khen ngợi:
- Quả thật là đẹp, quá thần kỳ.
Ngọc Tâm mơ hồ cười cười điềm nhiên nói:
- Đây là một loại đẹp yên lặng, thiếu đi vài phần sinh khí.
Thiên Lân nói:
- Cho dù là như vậy, ở trong vùng đất đầy băng tuyết, có khả năng làm được một cảnh đẹp như vậy cũng là chuyện vô cùng khó gặp. Theo ta được biết, Đằng Long cốc cũng có cảnh trí như vậy, ngoài ra chưa từng nghe nói được chỗ nào có được cảnh này.
Ngọc Tâm chần chừ một lúc, khẽ lẩm bẩm:
- Còn có một nơi có, nhưng ngươi không biết. Được rồi, đến cửa động rồi.
Bắn mình bay ra, Ngọc Tâm hạ xuống trên ngọn núi trọc, điềm đạm thanh nhã nhìn thế giới trắng như tuyết trước mắt.
Thiên Lân nắm chặt lấy tay nàng, nhìn Băng Nguyên quen thuộc, lớn giọng nói:
- Trong tương lai không xa, lại được nắm tay nàng ngao du khắp nơi, khiến nàng nhìn hết cảnh đẹp thế gian.
Ngọc Tâm quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhìn nghiêng đón gió hơi lấp lánh ánh sáng, khiến cho người ta cảm nhận sự anh tuấn nồng ấm. Thời khắc này, trong lòng Ngọc Tâm xuất hiện một loại cảm giác kỳ dị, dường như trong tương lai không xa, Thiên Lân thật sự có thể mang nàng đi ngao du bốn bể. Nhưng Ngọc Tâm biết tuyệt không có khả năng đó, nhưng vì sao lại như ẩn như hiện vậy?
Gió, thổi nhè nhẹ mang theo vài phần ấm áp. Hệt như sự quan tâm của tình nhân, lại như sự che chở của thân nhân, luôn ở cạnh bên Ngọc Tâm.
Trong sát na đó, Ngọc Tâm phảng phất đi vượt qua ngàn vạn năm, thoát khỏi thế giới lạnh lẽo, ở trong một không gian hoàn toàn khác, nhìn thấy tương lai khác biệt của nàng.
Thiên Lân nhìn về chân trời, suy nghĩ trầm ngâm, một luồng hào khí khó hiểu đang bao trùm lấy hắn trên ngọn núi trọc.
Dường như bởi vì sự tồn tại của Ngọc Tâm, Thiên Lân đã có biến hóa, hắn trở nên cao to, trở nên có tính báo phục, lại trở thành có được lý tưởng.
Trước đây, trong thế giới của Thiên Lân, hắn ngoại trừ tu luyện thì cùng với những người quen chơi đùa, thỉnh thoảng tiếp đãi Tân Nguyệt, gặp gỡ Thiện Từ, sinh hoạt rõ ràng rất phong phú, nhưng lại có chút bình thường.
Hiện nay, sau khi gặp được Ngọc Tâm rồi, Thiên Lân đột nhiên phát hiện, bản thân mình không thích loại sinh hoạt như vậy, mà là một loại sinh hoạt hoàn toàn mới, kích thích hơn, hy vọng nhiều hơn.
Trong thế giới tương lai, Thiên Lân nếu có được rất nhiều thứ, hắn phải nói cho toàn thiên hạ, những ngày khác là cuộc đời có những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới, giàu có nhất với những thứ quý giá, tình cảm nhất với tất cả chân tình.
Trầm ngâm giây lát, Ngọc Tâm dần dần tỉnh lại, rút tay nàng lại, khôi phục lại sự bình thản trước kia, điềm nhiên nói:
- Gió tuyết lại nổi lên, ngươi hẳn phải đi thôi.
Thiên Lân nghe vậy, thôi không nhìn nữa, chăm chú nhìn lại khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, cười hơi thần bí nói:
- Giữa hai chúng ta sẽ còn gặp lại, lần tới, chúng ta sẽ có những tích chuyện mới.
Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản, cười mà như không cười nhìn hắn, vẻ mặt người ta khó hiểu.
Thiên Lân hơi chần chừ, rồi sau đó phất tay chào tạm biệt, bay thẳng về phía bầu trời xa xa.
Ngọc Tâm không hề phất tay, nàng hệt như một bức tượng trong gió, mãi đưa mắt tiễn theo hình bóng của Thiên Lân đến khi không còn thấy mới quay trở vào trong động.
Ngọc Tâm nhanh chóng quay lại thế giới của mình, nàng cầm lấy Tàn Tình kiếm, khẽ than thở:
- Tàn Tình kiếm, tuyệt tình luyến, ngàn năm chờ đợi, chỉ vì một cuộc gặp. Đây là định mệnh của ta, đây là lời nguyền rủa của ông trời …
Trong tiếng ngâm khe khẽ, Ngọc Tâm rút thanh kiếm ra, thân kiếm với bảy màu liên miên theo nàng múa lên, liền xuất hiện ánh sáng chói mắt, lúc lên lúc xuống trong động, cứ xoay tròn mãi.
- Thời gian ba ngày, tuyệt tình chi luyến, sau mấy ngàn năm chờ đợi, chỉ vì một ánh mắt. Ông trời, đây là sự quyến luyến của ông sao?
Trong tiếng hỏi, kiếm khí tung bay, ánh sáng bảy màu dần dần lóe sáng, dường như đang nói lên điều gì đó, đáng tiếc ai là người hiểu được?
Chia tay Ngọc Tâm, Thiên Lân thẳng đường đi về phía Nam, trong quá trình bay đi, hắn kinh ngạc phát hiện khu vực còn chưa biết này không ngờ ẩn chứa rất nhiều thứ khó mà dự đoán được, có rất nhiều núi băng núi tuyết, khe sâu hẻm hẹp, những thứ này chưa từng thấy được ở khu vực của ba phái Băng Nguyên. Quan sát tình hình dưới chân, Thiên Lân không khỏi suy nghĩ, Ngọc Tâm sống ở vùng cực Bắc hẻo lánh như vậy, thực ra nàng vượt qua như thế nào đây. Môn phái Tuyệt Tình của nàng làm thế nào để kéo dài được?
Trong lúc suy tư, Tuyết Liên hoa trong lòng Thiên Lân hơi động đậy một cái, sau đó trong não của Thiên Lân vang lên tiếng nói của Tầm Duyên.
- Quan sát cẩn thận, chớ có quên đường đi.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Tầm Duyên, ngươi nhắc ta chuyện này có dụng ý thế nào?
Tầm Duyên đáp:
- Ta nói không rõ được, ta chỉ thấy rất kỳ quái, dường như trên người Ngọc Tâm có một loại khí tức đặc biệt khiến ta nhìn không thấu, quên không được.
Thiên Lân nghe vậy, không để ý lắm, điềm nhiên đáp:
- Ngọc Tâm rất kỳ dị đặc biệt, cảm giác hệt như một viên ngọc thạch, ngươi thấy này đặc biệt cũng là chuyện bình thường.
Tầm Duyên buồn bã nói:
- Không phải chỉ có nàng ta, thanh kiếm đó ta cũng cảm giác rất quen thuộc, nhưng cảm thấy rất rõ là có chỗ nào đó không ổn.
Thiên Lân cười nói:
- Thấy khác lạ không khác lạ, ngươi đã tập thành thói quen này lâu rồi.
Tầm Duyên nghe vậy, không nói thêm gì nữa.
Bên này, Thiên Lân không có người nói chuyện, hắn liền gia tăng tốc độ, sau chừng nửa canh giờ, hắn ước chừng bay ra khỏi cực Bắc của Băng Nguyên, đến một khu vực bản thân quen thuộc liền giảm bớt tốc độ, Thiên Lân liếc bốn phía, tự nói:
- Ta chậm mất một ngày, phỏng chừng bọn Tân Nguyệt rất lo lắng, hay là quay về Đằng Long cốc một chuyến trước, để tránh khiến mọi người phân tâm vì ta.
Quyết định vậy rồi, Thiên Lân đi thẳng rất nhanh về Đằng Long cốc.
Nhưng khi hắn vừa bay đi được chưa lâu, trong gió tuyết đột nhiên truyền đến một luồng khí tức kỳ dị khiến Thiên Lân chú ý.
Dừng lại, Thiên Lân thăm dò sơ sơ, Băng Thần quyết liền truyền về lại một chuỗi tin tức, tạo thành một bức hình trong đầu hắn, hình ảnh rõ ràng khiến hắn hiểu rõ mọi chuyện. Nhìn cẩn thận, địa phương nơi có bức hình đó chính là tầng không của một hẻm núi tuyết phủ, khoảng cách với Thiên Lân ước chừng một trăm ba mươi dặm. Trong bức hình, Hoa Hồng Đỏ và Lam Mẫu Đơn cách nhau ba trượng, hai người cùng nhìn về một hướng, ở đó uất hiện một vầng màu xanh, bên trên có ba thiếu nữ áo xanh đứng, chính là ba người mà Phỉ Vân đã từng gặp. Phân tích tình hình của bức ảnh, không khí giữa hai bên dường như không ổn lắm, chuyện này khiến Thiên Lân ngầm than không ổn, nhanh chóng bay thẳng về hướng này.