Nhưng ông ta không hề xuất hiện, cũng không đến, cứ đứng yên yên lặng lặng chăm chú nhìn, phảng phất từ xưa đến nay ông ta thuộc về một loại u linh âm thầm, cứ giấu mình ở đây, chăm chú nhìn hình bóng xinh đẹp quen thuộc kia.
Quay về Đằng Long cốc, Lâm Phàm vẫn còn hôn mê. Triệu Ngọc Thanh bảo Điền Lỗi dùng sức mạnh thuần dương đả thông kinh mạch cho Lâm Phàm, liền phát hiện thương thế hắn rất nặng, không thể nôn nóng. Vì vậy, Điền Lỗi chỉ đành nghĩ cách cứu tỉnh Lâm Phàm.
Lúc này, cao thủ năm phái cơ hồ toàn bộ ở đây, mọi người cùng chăm chú nhìn Lâm Phàm, trong mắt ẩn chứa vẻ đau buồn và quan tâm.
Lâm Phàm tỉnh lại, vừa thấy bản thân đã quay lại Đằng Long cốc, trong lòng hơi cao hứng, còn chưa kịp nói gì, thanh âm vui mừng của Linh Hoa đã truyền vào trong tai.
- Sư huynh, huynh tỉnh rồi, thương thế có nặng lắm hay không?
Lâm Phàm liếc mọi người, thấy ai nấy đầy quan tâm, trong lòng rất cảm động, nhẹ nhàng cười nói:
- Đa tạ, không cần lo lắng lắm. Thằng mập và thằng sợ cỏ đâu, bọn nó không sao chứ?
Linh Hoa khuôn mặt biến hẳn, mất đi nụ cười, đau lòng nói:
- Bọn họ … bọn họ … đã rời khỏi chúng ta rồi.
Lâm Phàm thân thể run rẩy, tuy đã suy đoán ít nhiều, nhưng khi đối mặt với kết quả như vậy cũng có cảm giác không chịu đựng nổi.
- Đều do ta, nếu ta không đi theo phương hướng ấy, thì sẽ không xảy ra những chuyện này rồi.
Linh Hoa đau khổ nói:
- Sư huynh, huynh không cần trách mình, thằng mập bọn họ sẽ không trách huynh đâu.
Thấy không khí đau thương, Triệu Ngọc Thanh chuyển sang chuyện khác:
- Lâm Phàm, con làm sao thoát hiểm được?
Vấn đề này khiến mọi người chú ý, ai nấy đều nhìn Lâm Phàm, muốn biết thật ra đã xảy ra chuyện gì rồi.
Linh Hoa cũng rất hiếu kỳ, truy hỏi:
- Đúng thế, sư huynh, huynh làm sao mà chạy thoát khỏi bàn tay của Bạch Đầu Thiên Ông? Ngũ sư thúc tổ dẫn muội chạy đến, thì thấy huynh đã bị đóng băng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Phàm nghe vậy, liếc Phương Mộng Như khẽ than:
- Ngũ sư thúc tổ nếu đến sớm một bước thì tốt rồi.
Phương Mộng Như không hiểu, hỏi lại:
- Câu này của con nghĩa là gì?
Lâm Phàm khổ sở nói:
- Con và Bạch Đầu Thiên Ông chiến đấu, tuy cố gắng hết sức phản kích nhưng vẫn không địch lại như cũ …Tại thời điểm con sắp sửa chết, Tứ sư thúc tổ đột nhiên xuất hiện, thế mới cứu được một mạng này của con, đáng tiếc con đã khẩn khoản mời lão nhân gia người quay về, người lại không chịu …
Phương Mộng Như vừa nghe thất kinh, vọt miệng nói:
- Tứ sư huynh, … huynh ấy … huynh ấy … huynh ấy … còn … chưa chịu gặp ta.
Hàn Hạc và Điền Lỗi cũng hơi kích động, cảm thấy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ với sự xuất hiện của Trần Vũ Hiên.
Triệu Ngọc Thanh an ủi nói:
- Sư muội, nghĩ thoáng ra. Lâm Phàm gặp được Tứ sư đệ cho thấy đệ ấy vẫn luôn ở trong ngầm quan tâm chúng ta. Sớm muộn có ngày đệ ấy sẽ quay về bên chúng ta.
Phương Mộng Như thất vọng nói:
- Ngày vui vẻ đó khi nào mới đến đây?
Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ, bỏ đi vẻ đau thương, nói với mọi người:
- Được rồi, trời đã không còn sớm, mọi người đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta mới thực thi đối sách mới. Còn về Lâm Phàm, thương thế hắn rất nặng, phỏng chừng phải tĩnh dưỡng vài ngày, hãy để Linh Hoa chăm sóc hắn dưỡng thương cho tốt, tiện việc quên đi những điều không được vui vẻ.
Mọi người nghe vậy, ai nấy tự bỏ đi. Một ngày cũng đã trôi qua trong không khí đau thương. Ngày mai lại là một khởi đầu mới. Tình thế như thế nào đang chờ đợi ba phái Băng Nguyên, chờ đợi Tu Chân giới của thiên hạ đây?
Kiếp này trước đây vẫn tiếp tục hay là một bước ngoặt mới?
Thời khắc này, ai có thể nhìn thấy rõ ràng được?
Gió mạnh ngưn đọng sương mù, tuyết lớn tung bay khắp nơi, cuồng phong trùm khắp trời đất hệt như quỷ dữ gào thét bao trùm lên mặt đất yên lặng, cả năm chưa hề tan biến.
Ở xa xa, núi băng đứng vững vàng, tuyết trắng trắng ngần, cột gió lúc ẩn lúc hiện, phảng phất như sóng biển nhấp nhô không dừng.
Đột nhiên, một bóng trắng bay tới nhẹ nhàng trong gió tuyết hệt như bèo bọt trên mặt biển, nhẹ nhàng linh động, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt.
Dừng lại, bóng trắng đó liếc chung quanh, ánh mắt nhìn vào hẻm núi phủ tuyết trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Nơi này quả không tồi, vị trí rất đặc biệt, có thể đi xem một cái.
Dứt lời, bóng trắng đó hình dáng lay động hệt như chiếc lá đón gió, xem ra nhẹ nhàng bất định, thực tế lại nhanh như chớp giật, chớp mắt đã đến ven hẻm núi phủ tuyết.
Lúc này, bóng trắng đang tiến lên đột nhiên ngừng lại, miệng la lên một tiếng kinh ngạc, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong.
Hẻm núi tuyết này hơi đặc biệt, trong hẻm núi có ba ngọn núi băng không phải lớn lắm, phân bố theo phương vị của Tam Tài, nhìn qua hệt như một bờ đất hình tam giác, dựng đứng ở giữa hẻm núi tuyết.
Hiện nay, trên bờ đất tam giác có một người trung niên toàn thân mang áo dài bằng da điêu, tuổi chừng ba mươi hai ba mươi ba, khóe miệng có nốt ruồi đen dài. Y dường như đang thăm dò gì đó, yên lặng bất động lại toát ra khí tức có vài phần quỷ dị.
Ở ven hẻm núi tuyết, bóng trắng quan sát tình hình của người trung niên, dường như ngươi này đang chìm trong suy nghĩ vấn đề khó khăn, không hề phát giác bản thân bóng trắng đã đến.
Thấy vậy, bóng trắng trầm ngâm một lúc, nhanh chóng thu lại khí tức bản thân, âm thầm bay thẳng vào trong hẻm núi, chầm chậm tiến gần đến ba ngọn núi băng.
Lúc này, trước mắt bóng trắng lóe lên ánh sáng, liền thấy một phụ nữ áo trắng không nhìn ra tuổi nhưng xinh đẹp động lòng người, hai người đứng cách nhau ba trượng nhìn nhau.
- Ngươi là ai, vì sao lại đến đây?
Người phụ nữ thanh âm mềm mại động lòng, lại có mấy phần mị hoặc.
Bóng trắng kinh ngạc nói:
- Ngươi không phải là người, ngươi là Linh dị?
Phụ nữ nghe vậy thất kinh, quan sát cẩn thận người trước mặt, phát hiện người đàn ông tuổi còn nhỏ nhưng anh tuấn, tay cầm một cái địch bằng vàng bọc da điêu, không ngờ lại không hề đơn giản.
- Đúng thế, ta là Tuyết Hồ, ngươi là ai, đến từ nơi nào?
Bóng trắng gật nhẹ, điềm nhiên đáp:
- Ta tên Phỉ Vân, đến từ Thiên Sơn. Đây là đâu? Người đàn ông trung niên đó vì sao ở đây?
Tuyết Hồ chăm chú nhìn Phỉ Vân, thấy y tuy tự phụ lại có ánh mắt chính trực, hoàn toàn không phải hạng tà ác, vì thế không cố che giấu trả lời:
- Đây là Tuyết Phách cốc, người đó là Thiên Tàm, hắn đến đây không có ý tốt, ta tạm thời dùng Tam Tài trận pháp vây khổn hắn, bất quá phỏng chừng vây không được lâu.
Phỉ Vân liếc Thiên Tàm giữa không trung, nghi hoặc nói:
- Thiên Tàm? Tên này dường như là Linh dị hiếm thấy, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tuyết Hồ khẽ thở dài đáp:
- Thiên Tàm mới xuất hiện một năm trước, tình hình lúc đó ta cũng hoàn toàn không hiểu. Nhưng thân là Linh dị, ta có thể cảm ứng được thực lực khủng khiếp trên người của hắn, vì thế không dám đối mặt.
Phỉ Vân dường như hiểu được một chút, không hề nghi ngờ lời nói của Tuyết Hồ, chuyển sang chuyện khác:
- Thiên Tàm kia vì sao lại đến đây?
Tuyết Hồ lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nữa, nhưng ta có thể cảm ứng được sát khí trên người hắn. Thời gian cũng không còn nhiều, bớt đi những chuyện khác, hay là nhanh chóng rời khỏi đây cho ổn, ta cũng phải rời khỏi đây.
Phỉ Vân bật cười kỳ dị nói:
- Sự xuất hiện của ta khiến ngươi mất không ít thời gian, bây giờ bỏ đi thì đã quá trễ …
Một tiếng sét đánh, ánh sáng tung tóe.
Ba ngọn núi băng trong hẻm núi tuyết cùng vỡ òa đi, tạo nên vô số mảnh băng nhỏ.
Tuyết Hồ thấy không ổn, bay thẳng ra ngoài hẻm núi.
Nhưng còn chưa bay ra ngoài cửa hẻm núi liền bị một luồng sức mạnh to lớn hất bắn lại.
- Tuyết Hồ, ngươi làm vậy để chào hỏi ta phải không?
Giọng nói lạnh lẽo âm hiểm, Thiên Tàm lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng tàn khốc nhìn xuống mặt đất.
Tuyết Hồ uốn mình đứng lên, dường như biết không thể nào thoát, khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ bất bình hừ giọng nói:
- Thiên Tàm, ta ngươi không lai vãng, vì sao ngươi lại đến làm loạn trong Tuyết Phách cốc của ta?
Thiên Tàm Diêu Vân hừ khẽ một tiếng, ánh mắt quét qua Phỉ Vân, lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Phỉ Vân nghe ra chút khinh thường trong giọng nói của Thiên Tàm, lập tức lạnh lẽo nói:
- Thiên Sơn Phỉ Vân.
Thiên Tàm không hề có chút phản ứng, tiếp tục nói:
- Ngươi đến đây làm gì?
Phỉ Vân trả lời:
- Ta đến là du ngoạn, không được chăng?
Thiên Tàm không thèm để ý đến hắn nữa, nói với Tuyết Hồ:
- Chuyện giữa hai chúng ta, ngươi tính chuyện kéo cả người vô tội vào chăng?
Tuyết Hồ chất vấn:
- Ngươi thật ra muốn làm thế nào?
Thiên Tàm cười đáp:
- Không có gì, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, chỉ đơn giản vậy thôi.
Tuyết Hồ bán tín bán nghi hỏi lại:
- Về chuyện gì? Vấn đề thế nào ngươi hãy nói cho rõ.
Thiên Tàm đáp:
- Vấn đề ta hỏi không muốn người khác biết được.
Tuyết Hồ phản bác lại:
- Nói như vậy, sau khi ngươi hỏi rồi cũng dự tính giết ta diệt khẩu rồi?
Thiên Tàm ánh mắt lạnh lại, từ chối cho ý kiến mà nói:
- Thế thì phải xem ngươi trả lời có vừa ý ta hay không.
Tuyết Hồ hừ giọng nói:
- Vấn đề như vậy, ta không thể nào trả lời cho ngươi. Ngươi hãy động thủ nhanh lên đi.
Chữ đi vừa thoát ra, hình bóng Tuyết Hồ lóe lên, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết, thuật bỏ chạy quỷ dị khiến Phỉ Vân phải tán thưởng.
Thiên Tàm liếc Phỉ Vân, bật cười lạnh lẽo, sau đó lóe lên biến mất, chốc lát cũng không còn thấy nữa.
Phỉ Vân vẻ mặt hơi biến, chần chừ một lúc rồi bay ra khỏi hẻm núi đuổi theo hướng Đông Bắc.
Cách Tuyết Phách cốc về phía Đông Bắc khoảng vài dặm, mặt tuyết lóe sáng, hiện ra hình bóng của Tuyết Hồ, chỉ thấy nàng tung mình bay vọt, tốc độ cực nhanh thẳng về phía Đông.
Chớp mắt đã thấy Thiên Tàm xuất hiện, cũng dùng tốc độ kinh người truy đuổi theo sát phía sau, hai người một trước một sau chỉ chốc lát đã bay vượt qua vài chục ngọn núi băng, hai ba trăm dặm trên Băng Nguyên.