Nghe vậy, Trần Phong không nói thêm, lập tức ngồi xếp bằng vẽ Nguyệt lệnh trên mặt đất tuyết, hai tay bắt quyết trước ngực, thân thể từ từ xoay tròn, vẻ mặt nghiêm trang.

Rất nhanh, trên người Trần Phong mờ hiện ánh xanh, hơn nữa càng lúc càng rõ, không bao lâu đã hình thành một vùng sương xanh ngưng tụ thành một cái Bát Quái trên mặt đất quanh người hắn, nhẹ nhàng nâng thân thể hắn lên rồi xoay tròn.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, Trần Phong đang xoay tròn đột nhiên dừng lại, mặt đối diện hướng Tây Nam. Trần Phong đưa tay chỉ về phía trước nghiêm túc nói:

- Bọn họ ở trước mặt.

Quách Kiến nghi hoặc nói:

- Huynh không lầm đó chứ?

Trần Phong không vui nói:

- Đệ không tin ta, chẳng lẽ Quế quyết của sư phụ truyền thụ đệ cũng không tin qua chăng?

Quách Kiến cười khan hai tiếng không nói thêm gì cả.

Giang Thanh Tuyết liếc về phía trước, khẽ quát một tiếng ngự kiếm bay ra, cả người dáng điệu uyển chuyển, dẫn hai sư đệ hướng về phía Tây Nam.

Khoảng chừng qua một nén hương, Giang Thanh Tuyết cảm ứng được dòng khí lưu động ở trước, lập tức kêu nhẹ một tiếng tăng tốc tiến lên.

Trần Phong và Quách Kiến vội vàng đi theo, hai người đều mơ hồ cảm thấy bất an, dường như cho là sẽ phát sinh nguy hiểm.

Cự ly vài dặm chớp mắt đã đến.

Cảnh tượng trước mắt khiến Giang Thanh Tuyết, Trần Phong, Quách Kiến cảm thấy rất kinh ngạc.

Đó là một hẻm núi tuyết, vị trí địa lý vô cùng bình thường.

Cơ Tuyết Ny tung bay khắp nơi, ánh kiếm trong tay lấp lánh, bà ta đang ở trong trạng thái tấn công điên cuồng, miệng gào thét giận dữ.

Mạc Ngôn vẻ mặt trắng nhợt, giận dữ điên cuồng múa hai tay máu tươi chói mắt, toàn thân chịu nhiều chỗ bị thương.

Tiết Phong hai tay gãy nát, ruột đổ ra ngoài, đang khó khăn né tránh tới lui trong một không gian nhỏ bé, tình thế không lạc quan.

Lộc Di Phong tình hình không ổn, cơ thể huyết nhục đã không còn, chỉ duy nguyên thần còn ngoan cường chống lại.

Tình hình như vậy khiến người ta kinh ngạc, thật ra người nào có thể trong một khoảng thời gian ngắn có thể đánh trọng thương bốn đại cao thủ của Ly Hận thiên cung đây?

Trong lúc suy tư, ba người Giang Thanh Tuyết đều không hẹn mà cùng nhìn về hình bóng người ở trong kết giới màu đỏ rực. Đó là một người đàn ông trung niên, tuổi ước chừng bốn mươi bảy bốn mươi tám, khuôn mặt cương nghị có đôi mắt màu xanh lam thẫm, tay phải cầm vững một thanh chiến đao dài chừng một trượng.

Như vậy, ba người Giang Thanh Tuyết mới lần đầu gặp phải, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không xa lạ, bởi vì người này chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao ba phái Băng Nguyên đang muốn diệt trừ.

Cao thủ ba phái vốn tập hợp thành tiểu tổ sáu người, tập trung chống đối với Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao, ai ngờ lại khiến bốn người Ly Hận thiên cung gặp phải.

Không kịp nghĩ nhiều, Giang Thanh Tuyết hạ lệnh:

- Trần Phong nghe lệnh, đệ nhanh chóng quay lại Đằng Long cốc cầu cứu, Quách Kiến phụ trách cứu Tiết Phong, sau đó lập tức bỏ đi.

Trần Phong hỏi:

- Sư tỷ thì sao?

Giang Thanh Tuyết nghiêm túc nói:

- Ta phải nghĩ cách hỗ trợ cao thủ Ly Hận thiên cung, hy vọng có thể ổn định tình hình. Tuyết Ẩn Cuồng Đao này xem ra vô cùng bá đạo, chúng ta ở đây không ai là đối thủ của hắn, vì thế Trần Phong phải chạy về nhanh nhất, trễ là không kịp đâu. Đi nhanh.

Trần Phong biết chuyện quan trọng, lập tức không dám dừng lại, xoay người ngự kiếm bay đi thẳng về phía Đằng Long cốc.

Đợi Trần Phong đi rồi, Giang Thanh Tuyết tung mình hạ xuống, tay ngọc đẩy thanh trường kiếm, làn kiếm dày đặc tự động phân tán hình thành một cánh sáng hình rẽ quạt cùng với làn sáng đỏ rực chém thẳng về phía Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Quách Kiến phi thân xuống, ép theo mặt đất tiến gần mục tiêu, khi đến gần đánh ra một kiếm, thi triển kiếm quyết Liệt Hỏa Thiên Thị của Dịch viên phá vỡ lưới kiếm đỏ rực xuất hiện bên cạnh Tiết Phong.

Lúc này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đột nhiên bật cười lớn, khí thế toàn thân tăng vọt, làn sáng một màu đỏ như máu tự động khuếch tán, lập tức đánh nát kiếm quyết Liệt Hỏa Thiên Thị của Quách Kiến, hay cả người hắn cũng bị kiếm hất bắn bay đi vài trượng.

Tiết Phong bị ảnh hưởng, kêu thảm một tiếng rồi bị hất bắn đi xa, không còn sức lực để phản kháng.

Chiến đao giương lên, sát khí dâng ngập trời. Chiêu thức Tuyết Ẩn Cuồng Đao biến đổi, một đao tùy tiện liền chém thẳng vào bầu trời.

Như vậy, Cơ Tuyết Ny và Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng Giang Thanh Tuyết đang bay xuống lại va chạm vào.

Lúc này, đao đỏ rực phá nát làn kiếm của Giang Thanh Tuyết, rồi với sức mạnh to lớn hất bắn Giang Thanh Tuyết kịp thời né tránh.

Sau đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay phải đảo chuyển, chiến đao thuận thế xuống, mũi đao phát xuất ba chùm ánh sáng, chớp mắt đã đón gió bành trướng, hình thành ba thanh đao ánh sáng to lớn chém thẳng xuống Cơ Tuyết Ny, Mạc Ngôn, Lộc Di Phong.

Một âm thanh to lớn vang lên, hai bên gặp nhau.

Một đao hủy diệt không gì ngăn nỗi lập tức đánh cho Cơ Tuyết Ny thổ huyết tại chỗ, đánh cho Mạc Ngôn trọng thương.

Lộc Di Phong tình hình tốt hơn, nguyên thần của ông kịp thời né tránh mới tránh bị thương tích.

Hạ mình xuống, Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, nhắc nhở:

- Người này thực lực to lớn, chúng ta không thể địch lại. Mọi người trước hết ổn định tình thế, chúng ta từ từ giữ chân với hắn.

Cơ Tuyết Ny ho nhẹ nói:

- Giang cô nương nói có lý, nhưng có lúc chúng ta không thể tự quyết được. Khi khoảng cách hai bên vượt quá một trình độ nhất định, kỹ xảo và chiến lược liền mất đi ý nghĩa.

Mạc Ngôn trầm giọng nói:

- Nếu như gặp phải, cho dù kết cục thế nào, chúng ta đều phải ngoan cường chống cự, quyết không được để cho hắn coi thường.

Lộc Di Phong đến bên Mạc Ngôn, khuyên bảo:

- Không được lỗ mãng, có thể đi hãy đi, còn sống mới còn có hy vọng.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười điên cuồng nói:

- Không cần phải thương lượng, các ngươi trước mặt ta căn bản không còn chỗ nào để tranh đấu, hay là hãy ngoan ngoãn chịu mạng đi thôi.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Tuyết Ẩn Cuồng Đao, nếu như ngươi tự phụ, vì sao không dám tiến thẳng vào Đằng Long cốc, cùng với cao thủ hai phái quang minh chính đại đánh một trận mà lại đi làm chuyện lấy lớn hiếp nhỏ như vậy?

Liếc Giang Thanh Tuyết, Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ giọng nói:

- Tiểu nha đầu rất thông minh, đáng tiếc ta cũng không ngu. Nếu ta chọn lựa loại phương thức này thì sẽ không rơi vào mưu của ngươi. Đến đây, ta cho các ngươi mỗi người có cơ hội một chiêu, để bọn ngươi trước khi chết ra vẻ vang, xem thử ai có bản lĩnh tiếp được một chiêu của ta.

Dứt lời, khí thế Tuyết Ẩn Cuồng Đao phóng ra ngoài, hình thành một kết giới kín bưng quanh hẻm núi tuyết, vây khốn toàn bộ mọi người vào bên trong.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt nặng nề, liếc tình hình cả đoàn người, truyền âm cho Cơ Tuyết Ny:

- Tiền bối, ta đã phái sư đệ quay về Đằng Long cốc cầu cứu, hiện nay vấn đề quan trọng nhất chính là kéo dài thời gian.

Bây giờ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nếu đưa ra điều kiện mỗi người một chiêu, thế thì chúng ta hãy lợi dụng cho tốt, chớ để mất đi cơ hội.

Cơ Tuyết Ny nghe vậy, liếc Tuyết Ẩn Cuồng Đao, khổ sở nói:

- Mỗi người một chiêu có khác gì đem từng người một đi chết.

Với thực lực của hắn, chúng ta cho dù là ai cũng đều khó mà tiếp được một chiêu quyết giết của hắn.

Như vậy từng người từng người tiến lên chi bằng mọi người liên thủ, biết đâu còn có một chút sinh cơ, có thể bảo hộ một bộ phận người thừa cơ bỏ đi.

Giang Thanh Tuyết trầm ngâm, giọng nói của Cơ Tuyết Ny tuy có chút uể oải nhưng điều bà nói là sự thật. Tuyết Ẩn Cuồng Đao thật sự muốn giết người, bản thân những người này căn bản không ngăn trở được.

Để hắn đùa giỡn như búp bê chi bằng oanh oanh liệt liệt đánh một trận, cho dù chết cũng có thể tự hào.

Nghĩ đến đây, Giang Thanh Tuyết bỏ qua dự tính ban đầu, truyền âm cho Cơ Tuyết Ny:

- Chúng ta đổi phương thức, để tiểu bối mấy người trước tiên phân tán sức chú ý của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, sau đó sư đệ của tiểu bối lợi dụng mang Tiết Phong đi.

Cơ Tuyết Ny nghĩ một lúc, gật đầu nói:

- Được, cứ như lời của ngươi, chúng ta an bài một chút.

Giang Thanh Tuyết gật nhẹ, truyền âm dặn dò Quách Kiến cứu người.

Cơ Tuyết Ny lại đem kế hoạch nói cho Mạc Ngôn và Lộc Di Phong hai người.

Sau khi an bài xong, Cơ Tuyết Ny, Giang Thanh Tuyết, Mạc Ngôn, Lộc Di Phong bốn người phi thân lên, hình thành một vòng tròn vây quanh Tuyết Ẩn Cuồng Đao, bắt đầu thu thế chuẩn bị.

Thấy vậy, Tuyết Ẩn Cuồng Đao khinh bỉ nói:

- Xem ra các ngươi còn chưa chịu thua, thế để ta cho các ngươi nhận rõ sự thật.

Dứt lời, Tuyết Ẩn Cuồng Đao tay phải múa lên, thanh chiến đao vang lên ong ong, tiếng đao kêu giết người kinh hồn bạt vía cuốn lên tầng tầng sóng ánh sáng xuất hiện bên trong kết giới kín bưng, khiến người ta có cảm giác đau đầu muốn vỡ ra do Thái Sơn đè xuống đầu.

Loại biến hóa này đối với Tuyết Ẩn Cuồng Đao có thể nói là không đủ quan trọng.

Nhưng khi phản ứng lên những người khác thì lại là một trường tai nạn.

Ít ra Tiết Phong bây giờ cảm giác cũng như vậy.

Còn lại năm người tuy phòng ngự hết sức, ảnh hưởng chịu phải tương đối nhỏ nhưng hiểu thêm một bước mới đối với sự mạnh mẽ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Ở nơi này, Cơ Tuyết Ny có tu vi mạnh nhất, đã tiến vào trung kỳ của Quy Tiên, so với cảnh giới sơ kỳ Quy Tiên của Giang Thanh Tuyết và Mạc Ngôn ít ra cũng mạnh hơn một tầng.

Đối với bản thân bà cảm nhận được, Tuyết Ẩn Cuồng Đao trước mắt hệt như một ngọn núi lớn ép cho bà cơ hồ không thở nổi, phảng phất như chuột gặp phải mèo vậy.

Với chênh lệch rõ ràng như vậy, mọi người nếu nói không sợ thì trái với lương tâm.

Nhưng đối mặt với sinh tử, ai lại tình nguyện xem thường chịu thua?

Như vậy, trầm mặc thay thế cho ngôn ngữ, bốn người Cơ Tuyết Ny im lặng bất động, âm thầm chống lại.

Quách Kiến thủ thế bên cạnh Tiết Phong, toàn lực chống đỡ kết giới phòng ngự, ánh mắt bất động nhìn vào khoảng không, trong lòng suy nghĩ phải làm thế nào để chạy đi được.

Lúc này đây, hoa tuyết không nói, gió lạnh thổi cô đơn.

Một trận đại chiến sinh tử sắp sửa bộc phát che phủ tất cả âm thanh.

Khi thời gian đến, né tránh cũng không được, hai bên cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào?

Trầm mặc khiến người ta bị áp lực, âm thầm khiến người ta khiếp sợ.

Không khí khẩn trương đạt đến một cấp độ nhất định, một phe mạnh mẽ cho dù không ra tay cũng có thể khiến phe yếu hơn chết đi.

Thời gian hệt như một cây đao đang chậm rãi ép lên cổ người yếu, chầm chậm cọ vào cơ thịt, ép cho người phát cuồng.

Lúc này, bốn người giữa không trung trong lòng căng như dây đàn, Lộc Di Phong thực lực yếu hơn không nhịn được trước hết, quát to một tiếng, công thẳng đến Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Ny và Mạc Ngôn kinh hãi, cùng đồng thời phát động công kích, hy vọng có thể phân tán sức chú ý của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, khiến hắn không chuyên tâm vào một người nào.

Tình thế mọi người như vậy có tốt hơn một chút.

Giang Thanh Tuyết thở dài trong lòng, nàng hoàn toàn không phải là người Ly Hận thiên cung, không tiện trách cử động của Lộc Di Phong, chỉ đành múa kiếm tiến công, từ góc độ của nàng tiến hành quấy nhiễu và đột phá.

Đối mặt với công kích của bốn người, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt bình thản, hắn biết rõ Lộc Di Phong là yếu nhất, vì thế không chút do dự, thanh chiến đao trong tay thuận thế xoay chuyển, một làn đao màu đỏ phân ra thành sáu, trước bốn sau hai đan nhau phát xuất, mục tiêu nhắm đến chính là Lộc Di Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play