Cổ Dịch Thiên nói:
- Điều đó chỉ có thể nói tu vi ngươi kém cỏi, không thể trách pháp thuật không linh.
Đàm Thanh Ngưu không vui nói:
- Ngươi có bản lĩnh cũng đừng tìm ta, tự mình giải quyết đi.
Sở Văn Tân nhìn lại nói với Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc:
- Bọn họ hai người tính tình như thế, thích đấu võ mồm với nhau.
Hạ Kiến Quốc nói:
- Bản tính thế nào không chút che giấu mới là người chân thật.
Phùng Vân cười nói:
- Mỗi người tính tình khác nhau, hư thực không định được. Sư đệ nhìn sự vật chớ có chỉ nhìn bề ngoài thôi.
Hạ Kiến Quốc vâng một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Trước mắt, tình thế Băng Nguyên địch tối ta sáng, chúng ta phải nghĩ ra một đối sách mới được.
Sở Văn Tân nói:
- Từ chuyện trước mắt mà nhìn, trong thời gian ngắn ngủi chúng ta sẽ nằm ở trong tình thế bất lợi. Muốn đảo chuyển thế cục, tất phải đưa phương án bất ngờ.
Phùng Vân hiếu kỳ nói:
- Sở lão đệ có diệu kế thế nào?
Sở Văn Tân khiêm tốn nói:
- Diệu kế thì không phải, chỉ là một chút tài mọn mà thôi. Theo phân tích của ta, thế lực địch nhân phân tán, có thể nhanh chóng xuất kích rồi bỏ đi, bọn ta lại không biết rõ tình hình địch nhân, không thể thừa thắng truy kích. Muốn phá vỡ thế cục này, trước hết phải tìm cho ra nơi bọn chúng ẩn thân, nhưng chuyện này không phải là chuyện dễ dàng, vì thế cần chúng ta tìm đối sách khác.
Phùng Vân tán đồng:
- Phân tích có lý. Tiếp tục đi.
Sở Văn Tân nói:
- Ta đã suy xét một lượt vẫn không cách nào nghĩ ra được sách lược hữu hiệu, mãi mới rồi một câu của Thanh Ngưu lại khiến ta bừng tỉnh.
Đàm Thanh Ngưu sửng người, ngạc nhiên nói:
- Đệ có nói thế nào vậy?
Sở Văn Tân cười nói:
- Vừa rồi đệ nhắc đến hai chữ trận pháp, khiến ta động linh cơ, nghĩ ra một đối sách. Nếu như chúng ta không tìm ra được nơi địch nhân ẩn núp ở đâu, vì sao không ngầm bố trí trận pháp đợi địch nhân chui vào cửa? Ngoài ra, trận pháp ngàn vạn, huyền kỳ mà quỷ dị. Có một số trận pháp có thể thăm dò huyền diệu của trời đất, nếu chúng ta có thể bố trí những kỳ trận như vậy, sợ gì không tìm được địch nhân ở đâu.
Phùng Vân cười nói:
- Không sai, quả thật là một kế hay.
Hạ Kiến Quốc nghi hoặc nói:
- Băng Nguyên rộng lớn, tùy nơi đều có thể bố trí trận pháp, làm như vậy không phải lãng phí công sức đến bất thường sao?
Sở Văn Tân nói:
- Không thể bố trí trận pháp tùy tiện được, chúng ta phải chọn lựa một số vị trí bố trí trận pháp đặc thù mới có thể thu được hiệu quả đột xuất của kỳ binh. Mọi người chi bằng suy nghĩ một chút, nếu chúng ta có thù oán với Đằng Long cốc, muốn dùng trăm phương ngàn kế đối phó với Đằng Long cốc, trong tình hình như vậy, chúng ta sẽ chọn lựa vị trí quan sát, thăm dò hoặc an bài bẫy rập ở đâu?
Cổ Dịch Thiên cười nói:
- Đệ hiểu rõ rồi, huynh dự tính ở một số nơi tương đối bí mật, thích hợp quan sát Đằng Long cốc sẽ bố trí trước trận pháp, đợi địch nhân tự động chui đầu vào.
Sở Văn Tân nói:
- Đây chính là suy nghĩ cá nhân của ta, còn có được hay không còn phải cần mọi người thương nghị rồi mới quyết định.
Đàm Thanh Ngưu cau mày nói:
- Phương pháp này có thể thực hiện, nhưng hơi phí sức lực, khi bố trí trận còn phải vô cùng bí mật.
Phùng Vân nói:
- Những điều này không thành vấn đề, chỉ cần quyết định thực hiện, còn chi tiết thế nào đều có thể suy xét tính toán. Điều quan trọng hiện nay, chúng ta phải đi theo phương hướng nào?
Hạ Kiến Quốc nói:
- Ngày hôm qua, vì U Mộng Lan, sau khi giao chiến không ít địch nhân đều bị thương bỏ đi. Hiện nay bọn họ phần lớn là đang né tránh chúng ta, muốn tìm người sợ là không dễ.
Cổ Dịch Thiên nói:
- Thật ra tình thế trước mắt là vậy, bọn họ muốn tìm chúng ta dễ dàng, chúng ta lại không tìm được bọn họ, chỉ có thể phòng ngự bị động.
Đàm Thanh Ngưu nói:
- Muốn tìm người cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, chỉ bất quá phiền toái một chút.
Sở Văn Tân kinh ngạc nói:
- Có biện pháp gì, đệ nói đi?
Đàm Thanh Ngưu liếc bốn người rồi trầm giọng nói:
- Đặc điểm của Băng Nguyên chính là một chữ lạnh. Bất kỳ sinh mạng nào ở trên Băng Nguyên đều bị luồng khí lạnh lẽo xâm nhập. Nếu tinh thông thuật Băng Tuyết, có thể căn cứ vào nhiệt lượng còn sót lại của sinh vật để tìm kiếm dấu vết của bọn họ. Đáng tiếc ta lại không biết thuật băng tuyết, chỉ có thể nhờ vào “Huyền Mộc Thanh Quang trận” để thám sát động tĩnh quanh đó. Trận này hơi phí sức, nhưng lại có thể cảm ứng rõ ràng mọi khí thoát ra của mọi sinh vật trong phạm vi ba dặm của trận pháp để tìm kiếm địch nhân.
Cổ Dịch Thiên mắng:
- Nếu như ngươi đã có biện pháp, vì sao không nói sớm một chút, hại ta lãng phí một đống lớn nước miếng.
Đàm Thanh Ngưu trừng Cổ Dịch Thiên một cái, nghiêm túc nói:
- Huyền Mộc Thanh Quang trận là trận pháp tà phái, vô cùng quỷ dị. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, ta bình thường không muốn thi triển.
Sở Văn Tân hiểu được ý hắn, an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta vì hòa bình Băng Nguyên, thỉnh thoảng phá lệ một lần, không ai trách tội đệ đâu.
Thấy Sở Văn Tân nói như vậy, Đàm Thanh Ngưu không tiện trì hoãn, dặn dò mọi người tự động tản ra để cho hắn có đủ không gian bố trí trận pháp.
Lúc đó, Đàm Thanh Ngưu tay trái bắt một kiếm quyết, tay phải cầm kiếm, chân đạp bộ pháp, người di động rất nhanh trên mặt tuyết, miệng niệm một số chữ.
Ban đầu, nhìn không thấy có chút biến hóa nào, chỉ có tiếng cười của Cổ Dịch Thiên vang vọng trong gió tuyết.
Nhưng chỉ một giây lát qua, trên người Đàm Thanh Ngưu xuất hiện một lượng lớn ánh sáng màu xanh lục thẫm, theo sự thi pháp thúc động của hắn, nhanh chóng bao trùm trên mặt tuyết quanh đó, từ từ hình thành một trận thế lúc ẩn lúc hiện do ánh sáng tạo thành.
Nhìn cẩn thận, trận thế đó là hình bảy cạnh, những góc cạnh đối nhau có ánh sáng lưu động, tạo thành lưới sáng dày đặc, tập trung tại trung tâm của trận pháp, đang nhanh chóng hấp thu linh khí quanh đó, dần dần mạnh mẽ hẳn lên, hình thành một cây to toàn thân có ánh xanh lục thâm sâu.
Cây này vô cùng quỷ dị, bộ phận thân cây có kinh mạch nhấp nhô, đang liên tục nhấp nhô, cuồn cuộn không ngừng hấp thu tà khí để duy trì ổn định của nó.
Vị trí rễ cây là thần kỳ nhất, ngàn vạn tua rễ co dãn đong đưa, dễ dàng đỡ lấy cả cây đại thụ, đi về một phía.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phùng Vân, Hạ Kiến Quốc, Sở Văn Tân ba người đầy kinh ngạc, Cổ Dịch Thiên càng thêm khoa trương, lớn tiếng la lên:
- Ngoan ngoãn không được rồi, ngươi bố trí trận hay là thỉnh yêu về đây? Ta thấy thứ đồ chơi này hệt như một cây yêu.
Đàm Thanh Ngưu vẻ mặt nghiêm chỉnh, hai tay bắt quyết thi pháp, trầm giọng nói:
- Huyền Mộc giả cũng là yêu. Trận này sở dĩ tà mị như vậy là bởi vì nó mời ra một cây yêu, nhờ vào sức thẩm thấu của tua rễ cây yêu tìm sinh mạng ở quanh đây. Bây giờ ta không thể phân tâm để khống chế hướng di chuyển của nó, các vị có thể theo ta là được.
Sở Văn Tân vội nói:
- Đệ không cần để ý đến chúng ta, cẩn thận khống chế cây yêu đó là được rồi.
Cổ Dịch Thiên kêu lên quái dị:
- Quả thật là mất mặt. Chúng ta đường đường là một chính phái đệ nhất của thiên hạ, tìm người không ngờ cần phải ỷ vào một con yêu cây, nói ra chắc khiến người ta cười đến chết mất.
Sở Văn Tân quát lên:
- Được rồi, không nói chuyện giỡn nữa, để tâm quan sát động tĩnh bốn phía kìa.
Phùng Vân và Hạ Kiến Quốc vẻ mặt quái dị, muốn cười lại thấy không ổn, chỉ có thể cố gắng nhịn cười, đi theo phía sau Đàm Thanh Ngưu, liên tục quan sát động tĩnh bốn phía.
Trên đường đi, tốc độ của cây yêu vô cùng kinh người, hệt như một con ngựa hoang ra khỏi tổ, đi thẳng theo một hướng.
Đàm Thanh Ngưu phát hiện không ổn, lớn giọng nói:
- Mọi người theo nhanh lên, cây yêu đã phát hiện được khí tức của địch nhân.
Mấy người Sở Văn Tân vừa nghe, lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng vượt qua đầu của cây yêu, ánh mắt nhìn cảnh tượng phía trước mắt.
Rất nhanh, cây yêu dẫn năm người đến một hẻm núi băng, sau đó ngừng lại không tiến lên.
Dặn dò Đàm Thanh Ngưu thu lại trận thế, Sở Văn Tân đánh giá hoàn cảnh trước mắt, đây là một hẻm núi băng to chừng vài dặm, không hề chút khác thường nào trên Băng Nguyên.
Nhìn quanh một vòng, Sở Văn Tân không hề phát hiện được hình bóng nào, vì thế đưa mắt nhìn Phùng Vân hỏi lại:
- Tiền bối thấy thế nào?
Phùng Vân cười hơi tà mị, nói:
- Nếu người chủ nhân không chào hỏi bọn ta, thế thì chúng ta chỉ đành nhiệt tình một chút.
Dứt lời, Phùng Vân chợt lóe lên bay đi đến một tảng băng trước mặt, phất chưởng đánh xuống.
Lập tức, chưởng lực bổ xuống khiến cả mặt đất lắc lư, cả khối băng cứng chớp mắt đã vỡ nát, từ trong đó bay ra một bóng người.
Bắn mình lên, Sở Văn Tân ngăn bóng người đó lại, điềm nhiên nói:
- Chúng ta vừa đến ngươi đã đi, điều này rõ ràng là đãi khách hơi chậm rồi.
Ứng Thiên Tà hai mắt khép hờ, chăm chú nhìn Sở Văn Tân, lãnh đạm nói:
- Nếu các ngươi thích nơi này, thế thì ta nhường cho các ngươi.
Hạ Kiến Quốc bay lên ngay sau lưng Ứng Thiên Tà, lạnh lẽo nói:
- Mục đích của chúng ta là tìm ngươi, hoàn toàn không phải nhìn trúng chỗ này.
Trong thời gian một câu nói, Phùng Vân, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu đã đứng thành một vòng vây lấy Ứng Thiên Tà vào giữa.
Ứng Thiên Tà mặt không chút thay đổi, lạnh lẽo nhìn năm người quanh mình, hỏi lại:
- Mấy vị tìm ta không biết có chuyện gì?
Phùng Vân chăm chú nhìn Ứng Thiên Tà, lạnh lẽo nói:
- Tiểu tử, ngươi rất trấn tĩnh. Chỉ không biết có thể duy trì đến lúc nào?
Đàm Thanh Ngưu đánh giá Ứng Thiên Tà, bị một chuỗi xương cốt ở eo lưng hắn hấp dẫn.
- Ứng Thiên Tà, vật ở eo lưng ngươi từ đâu mà có vậy?
Câu nói của Đàm Thanh Ngưu khiến mọi người chú ý, cũng vẻ mặt bình tĩnh của Ứng Thiên Tà hơi có nét kỳ dị, vọt miệng nói:
- Ngươi biết được vật này?
Đàm Thanh Ngưu quan sát vẻ mặt của Ứng Thiên Tà, hỏi ngược lại:
- Ngươi thấy ta có khả năng nhận biết được vật này có mấy phần?
Ứng Thiên Tà hơi mắt hơi biến, trầm ngâm nói:
- Ngươi đang thăm dò ta?
Đàm Thanh Ngưu cười nói:
- Đúng là đang thăm dò ngươi, mục đích muốn hiểu rõ mấy câu ngươi nói có mấy câu thật, mấy câu giả.
Ứng Thiên Tà cười lạnh nói:
- Hẳn không chỉ có như vậy mà thôi?
Đàm Thanh Ngưu trong lòng chấn động, ngầm nói Ứng Thiên Tà lợi hại, miệng lại nói:
- Ngươi cảm thấy còn có chuyện này sao?
Ứng Thiên Tà hừ giọng nói:
- Ta cho ngươi biết chẳng phải mắc mưu ngươi đâu.
Đàm Thanh Ngưu hơi không vui, phản bác lại:
- Ngươi cho là giữ yên lặng thì ta không biết lai lịch của chuỗi xương ở eo lưng ngươi sao?
Ứng Thiên Tà vẻ mặt chấn động, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi biết, hà tất còn phải lãng phí tinh lực?
Cổ Dịch Thiên nghe đến đây, biết mưu kế của Đàm Thanh Ngưu không có tin tức gì hữu dụng, đổi sang chuyện khác:
- Lai lịch của ngươi không quan trọng, quan trọng chính là mục đích chúng ta hôm nay đến đây.
Ứng Thiên Tà lạnh nhạt nói:
- Phải vậy chăng? Ta rửa ta lắng nghe đây.
Cổ Dịch Thiên cười nói:
- Chúng ta muốn mời ngươi đi làm khách ở Đằng Long cốc, ngươi có cảm thấy rất vinh hạnh không?
Ứng Thiên Tà ánh mắt hơi lạnh lại, hừ giọng nói:
- Há chỉ có vinh hạnh, quả thực là được sủng ái quá mà lo lắng.
Cổ Dịch Thiên kêu lên:
- Thật vậy không? Thế thì tốt, chúng ta cũng bớt đi một ít hơi sức, xin mời …
Cổ Dịch Thiên làm bộ mặt tư thế mời mọc, vẻ mặt tươi cười.
Ứng Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, hỏi lại:
- Các ngươi mời ta đến Đằng Long cốc là phụng mệnh hành sự hay là ý muốn chủ quan của mình.