Nhưng sau khi tiến vào rồi hắn mới phát hiện, nơi này xem ra thần bí nhưng khí tực rất là quỷ dị, có một loại nguy cơ lúc ẩn lúc hiện khó mà phát giác được đang tiềm ẩn.

Vì thế, hắn ngừng không hạ xuống, bắt đầu thăm dò cẩn thận.

Kết quả hắn phát hiện nơi này có sát khí di động, tà khí âm hiểm khiến hắn có một sự sợ hãi không biết tên.

Thăm dò cẩn thận, Thiên Lân tập trung chú ý vào hoàn cảnh địa lý kỳ dị đặc biệt trên mặt đất, hai con kênh nước, ba mươi sáu cái ao, rồi hắn triển khai phân tích tường tận, kết quả chỉnh lý lại được một số tư liệu, rồi qua suy đoán cẩn thận liền phát hiện nơi này linh khí ngập tràn, dường như có một năng lực dưỡng dục thần kỳ.

Đến lúc này, Thiên Lân nghi hoặc vô cùng, ngay cả một loại phán đoán cho đúng, hắn nhất thời cũng không làm rõ được.

Thu lại suy nghĩ, Thiên Lân quay đầu liếc Thiện Từ, vừa hay phát hiện hắn nhẹ nhàng hạ xuống, khuôn mặt kỳ quái, dường như cũng phát giác được thế nào, nhưng lại không hề chần chừ chút nào.

Thấy vậy, Thiên Lân đột nhiên có quyết định, lập tức giảm tốc độ hạ xuống, dự tính trước hết hạ xuống trên bia đá rồi mới suy tính tiếp.

Hành động này vốn do Thiên Lân tin tưởng ở Thiện Từ. Nếu Thiện Từ cũng không chút chần chừ cho thấy hẳn phải sớm không có vấn đề, bản thân mình hà tất phải cẩn thận quá.

Nhưng trong khi Thiên Lân hạ xuống, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng của Tầm Duyên.

- Thiên Lân không được, nhanh chóng dừng lại đi.

Nghe vậy sửng người, Thiên Lân giao lưu với Tầm Duyên trong não, cất tiếng hỏi:

- Vì sao không được?

Tầm Duyên trả lời:

- Nơi này khí sát huyết lúc ẩn lúc hiện, chính là nơi đại hung, chắc chắn không được đến gần.

Thiên Lân dừng lại, quan sát cẩn thận một lượt, nghi hoặc nói:

- Ta cảm giác có phần không hay, nhưng không hề nghiêm trọng như ngươi nói. Ngươi có bị sai lầm gì không?

Tầm Duyên nghiêm túc trả lời:

- Ta từ đời trước đến, không nhiễm khí phàm trần. Bất cứ nguyên tố tà ác thế nào, ta đều có thể cảm ứng rõ ràng. Nơi này xem ra thần kỳ để dẫn fdụ người vào, thực tế lại là nơi ẩn chứa hung sát, tuy có duyên khó xuất hiện, lại không thích hợp với ngươi. Nghe ta một lời, nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở lâu bất lợi cho ngươi.

Thiên Lân cả kinh, không ngờ được ở đây quả thật có duyên, nhưng tà ác một chút.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân trước hết nghĩ đến việc nhắc nhở Thiện Từ, liền quay đầu muốn nói, liền phát hiện trên người Thiện Từ đã xuất hiện biến đổi kinh người.

Té ra, trong lúc Thiên Lân và Tầm Duyên nói chuyện, Thiện Từ đang nhanh chóng hạ xuống.

Ngay khi thân thể Thiện Từ sắp sửa hạ xuống trên tấm bia đá Vạn Niên Nhất Hiện, toàn thân Thiện Từ đột nhiên lóe lên ánh vàng kim, chuỗi Phật châu trên cổ tự động phát sáng, hơn nữa còn từ từ chuyển động.

Như vậy, thân thể Thiện Từ đang hạ xuống đột nhiên dừng lại, khuôn mặt anh tuấn có vẻ kinh ngạc, sau đó là vẻ tức giận.

Thời khắc đó, Phật châu trên cổ Thiện Từ ánh sáng rực rỡ, ánh Phật cực thánh tỏa ra khắp nơi, tầng tầng lớp lớp bao trùm lấy thân thể Thiện Từ, khiến tay phải vốn đỏ thẫm của hắn không ngừng run rẩy, khuôn mặt toát ra vẻ đau khổ vô cùng.

Đồng thời, từ trên đỉnh bia đá cách chân Thiện Từ vài thước đột nhiên bắn ra một chùm ánh đỏ kết liền với lòng bàn tay của Thiện Từ, hai bên hệt như một kết hợp hoàn mỹ, chỉnh thể, bắt đầu cùng nhau chống lại sức mạnh của ánh Phật do chuỗi Phật châu trên cổ Thiện Từ phát ra.

Vì vậy, một trường chiến đấu âm thầm khó thấy xuất hiện trên người Thiện Từ, hắn bị hai loại sức mạnh khác biệt hẳn nhau điều khiển, cả người hoàn toàn mất đi khống chế.

Nhìn thấy vậy, Thiên Lân kinh hoàng vô cùng. Hắn bay đến muốn tiến lên tương trợ, Tầm Duyên lại mở miệng ngăn lại.

- Không được, tình hình hắn nguy hiểm, nếu ngươi tham gia vào chỉ khiến hắn càng thêm nguy hiểm, mọi thứ đều phải do định mệnh.

Thiên Lân vừa quan sát vừa hỏi:

- Ngươi nói câu này nghĩa là gì?

Tầm Duyên chần chừ một lúc, than nhẹ:

- Có một số chuyện ta không thể nào khẳng định được, vì thế không tiện nói ra. Ta chỉ có thể nói cho ngươi một câu, định mệnh của hắn và ngươi tương sinh tương khắc, nhất định phải dây dưa với nhau.

Thiên Lân không hiểu, ngầm hỏi thêm nhưng Tầm Duyên lại không nói thêm câu nào nữa.

Lúc này, Phật châu trên cổ Thiện Từ ánh vàng kim tỏa chiếu bốn phía, mỗi một viên Phật châu ảo hóa thành một tượng Phật, tổng cộng một trăm lẻ tám tượng vây phủ quanh Thiện Từ, dần dần áp chế ánh đỏ trên cánh tay phải của hắn, ép ánh sáng đỏ do bia đá phát xuất từng bước từng bước ra ngoài thân thể của Thiện Từ.

Quá trình này kéo dài một lúc, cuối cùng toàn thân Thiện Từ hiện ra ánh vàng kim rực rỡ, cả người hệt như Phật vàng tại thế, lập tức đánh tan cột sáng màu đỏ do tấm bia đá phát xuất, khiến Thiện Từ thoát khỏi sự khống chế của tấm bia đá.

Lúc này, ba mươi sáu cái ao trên mặt đất bắn ra ba mươi sáu luồng hào quang ngũ sắc chiếu thẳng lên trời, đan vào nhau giữa không trung thành hai cột sáng, một đỏ một xanh bắn thẳng vào hai tấm bia đá khổng lồ.

Như vậy, chỉ thấy tấm bia đá chấn động, sau đó ánh sáng xanh đỏ rực rỡ, cả khu vực xảy ra hiện tượng núi đổ đất nứt, nước trong ao và trong hai con kênh trên mặt đất nhanh chóng hạ xuống, chỉ chớp mắt đã hoàn toàn khô cạn.

Đồng thời, hai tấm bia đá khổng lồ tự chìm xuống dưới mặt đất, tại chỗ đó bắn ra hai cột nước, hình thành hai hàng chữ giữa không trung, duy trì trong giây lát rồi biến mất không còn thấy nữa.

- Thiên mệnh chi duyên, đàm hoa tam hiện.

Hai hàng chữ như vậy nhưng có ý nghĩa thế nào đây?

Trước đây, mọi người cảm thấy kinh ngạc vô cùng với mọi chuyện phát sinh trên người của Thiện Từ, lúc này lại gặp phải chuyện lạ như vậy, nghi hoặc trong lòng mọi người lập tức càng thêm sâu sắc.

Nhưng mà cũng không đợi lâu, theo sự biến mất bí ẩn của cảnh tượng bí hiểm Thái Cực, cả tòa núi băng bắt đầu sụp đổ, những tảng đá vỡ vụn to lớn cuồn cuộn tuôn xuống khiến mọi người không còn lòng suy nghĩ, bắt đầu tính toán cách bỏ đi.

Tám người đều là hạng có tu vi tinh thâm, đối với đá vụn đất rung hoàn toàn không quan tâm, liền thi triển thuật ảo hóa xuất nguyên thần, dễ dàng xuất hiện ở không trung, thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

Dưới chân, núi băng to lớn tiếp tục sụp đổ. Qua khoảng tàn một nén hương mới bình tĩnh trở lại.

Nhìn cả khu vực đá lớn chìm xuống, mọi người cảm khái, ai cũng không tránh khỏi thất vọng với hành động chuyến này.

Một hàng tám người không được gì cả, so với dự tính trước đây ít nhiều có phần khác biệt.

Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân nhìn Thiện Từ, vẻ mặt quái dị nói:

- Ngươi có bị gì nặng lắm không?

Thiện Từ lắc đầu khe khẽ, liếc chung quanh, phát hiện mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kỳ kỳ quái quái, trong lòng không khỏi thở dài.

- Ta không sao, chỉ những chuyện vừa rồi bản thân ta cũng nghi hoặc không hiểu.

Tuyết Sơn thánh tăng tiến lên đưa tay nắm lấy cánh tay phải của hắn, im lặng thăm dò một lúc mới mở miệng nói:

- Thân thể con có chút kỳ quái, mơ hồ ẩn chứa một luồng khí huyết sát, cần phải tĩnh tâm luyện hóa mới được. Còn chuỗi Phật châu trên cổ con chính là vật chí báu của Phật môn, trước khi có biến cố nó hẳn cảm ứng được tà khí, vì thế mới tự động phòng ngự.

Thiện Từ vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ, nghi hoặc nói:

- Sư phụ, người chắc biết được lai lịch của chuỗi Phật châu này, sao lại không hề muốn nói cho con biết?

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa vẻ thở dài nghiêm túc nói;

- Chớ có hỏi nhiều, thời cơ còn chưa đến. Khi thời cơ đến, chân tướng sẽ hiện ra.

Thiện Từ nghe vậy cũng không cố chấp, đổi sang chuyện khác:

- Thiên mệnh chi duyên, Đàm hoa tam hiện, mấy chữ trước đây, sư phụ cho là có ý như thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm đáp;

- Định mệnh sắp sẵn, con hà tất phải cố chấp. Một ngày Phật không có ý niệm, không thấy phiền não. Phải tránh, phải tránh.

Nói rồi Tuyết Sơn thánh tăng xoay người bỏ đi.

Mọi người không nói, nhìn nhìn Thiện Từ, rồi lại nhìn nhìn Thiên Lân, sau đó theo Phương Mộng Như dẫn đầu quay về Đằng Long cốc.

Ngạo nghễ giữa không trung, Triệu Ngọc Thanh nhìn Băng Nguyên rộng lớn với vẻ mặt kỳ quái.

Từ ngàn năm nay, ông sinh sống ở trên vùng đất này, chứng kiến năm tháng trôi qua, hễ chuyện gì cũng đều nhẹ nhàng. Duy chỉ có lần này, trong lòng ông nổi lên sự bất an.

Thân là một cao thủ đỉnh cấp, Triệu Ngọc Thanh biết dự cảm của bản thân mình tuyệt đối sẽ không giả, hiểu rõ có một số chuyện đã bắt đầu rồi thì không cách gì dừng lại được.

Nghĩ đến ba phái Băng Nguyên, nghĩ đến tương lai của mọi người, sự bình tĩnh trong lòng Triệu Ngọc Thanh xuất hiện chút rung động, mơ hồ có chút thương cảm.

Như ngày hôm qua, cái chết của hai người Trương Trọng Quang, Triệu Ngọc Thanh thật ra đã sớm dự liệu được, nhưng ông thể nào nói rõ, cũng không cách nào ngăn trở.

Người tu đạo chú ý nhất chính là duyên phận, quan tâm nhất là ý trời.

Bọn họ có thể dự cảm được rất nhiều chuyện, nhưng không thể nói ra được.

Bởi vì bọn họ sợ trời phạt.

Đối với người tu đạo mà nói, trời phạt chính là kiếp nạn, không nào né tránh được.

Cho dù tu vi cao tới đâu, chỉ cần làm trái ý trời, chắc chắn không thoát khỏi trừng phạt của ông trời.

Vì thế, rất nhiều người thích làm ra huyền hoặc, nhưng lại không dám vượt qua giới hạn, bởi vì đó là một đường ranh sinh tử.

Gió lạnh thổi đến, tuyết bay rợp trời.

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trầm mặc, cứ để cho hoa tuyết rơi xuống trên người, che phủ hết ông lại.

Bên cạnh, Lý Phong thấy vậy có phần bất nhẫn, nhẹ nhàng nói:

- Sư phụ, chớ nghĩ quá nhiều.

Triệu Ngọc Thanh nhìn về xa xa, điềm nhiên trả lời:

- Lý Phong à, con thấy sư phụ đang đau thương cho ba người Trọng Quang phải không?

Lý Phong hỏi:

- Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Triệu Ngọc Thanh cười cười, vẻ mặt bình tĩnh đáp:

- Ta đang cảm thấy bi ai vì trường kiếp nạn này đây.

Lý Phong nghi hoặc nói:

- Có sự khác biệt chăng?

Triệu Ngọc Thanh khẽ lẩm bẩm:

- Đúng thế, có khác biệt chăng?

Dùng một câu hỏi bình bình đạm đạm trả lời lại, hơn nữa còn là câu hỏi tương tự khiến Lý Phong rất là ngạc nhiên.

Lý Phong đang muốn hỏi cho rõ ràng, lại phát hiện Đinh Vân Nham từ trong cốc bay ra, chớp mắt đã đến bên.

- Sư phụ, Sát Phật Thiên Nộ vừa rồi làm loạn muốn bỏ đi.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, quay lại nhìn Đinh Vân Nham, bình thản nói:

- Con đã xử lý như thế nào?

Đinh Vân Nham đáp:

- Con dùng phương thức khuyên bảo tạm thời lưu được ông ta. Bất quá con thấy ông ta đã kiên quyết đi rồi, phỏng chừng lưu ông ta lại không được bao nhiêu thời gian.

Triệu Ngọc Thanh không nói gì mà hỏi lại:

- Hoa Vũ Tình thì sao, tình hình thế nào rồi?

Đinh Vân Nham đáp:

- Người phụ nữ đó rất thông minh, miệng không ngừng nói chuyện bỏ đi, ngược lại cả ngày đi lại trong Đằng Long cốc, dường như đang tìm kiếm gì đó. Phỏng chừng cô ta ý nghĩ về Phi Long đỉnh còn chưa dứt, tưởng rằng chúng ta ở đây còn chưa nói thật hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play