Thiên Lân hiếu kỳ nói;

- Nếu với mười lăm cấp độ, sao đến hiện nay lại chỉ còn hai phần ba mà thôi?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Về điểm này, theo điểm ký cổ xưa của bổn môn ghi lại, đại khái hơn ba ngàn năm trước, Tu Chân giới xuất hiện một dị biến to lớn, làm cho linh khí trời đất suy yếu rất nhiều, ngọn núi tu đạo từ đó ngã quỵ không tiến lên được. Mãi đến một ngàn năm sau mới dần dần khôi phục lại được, đáng tiếc hoàn cảnh đã không còn được như xưa.

Thiên Lân vừa nghe thấy mơ hồ, hỏi lại:

- Dị biến? Ý là thế nào?

Triệu Ngọc Thanh suy nghĩ rồi giải thích:

- Nói đơn giản, hơn ba ngàn năm trước Tu Chân giới không giống như bây giờ. Lúc đó, linh khí trong trời đất sung túc, hễ là sinh linh đều có thể hấp thu linh khí trời đất, mà có được sức mạnh biến đổi. Vì thế, ngàn vạn sinh linh đều muốn làm vua thiên hạ, cả lục địa thần châu quanh năm chiến tranh, tùy chỗ nào cũng có thể thấy yêu thú hoành hành, đúng là một niên đại chấn động bất an. Đúng vào thời đại đó, do linh khí sung túc, tu vi của người tu đạo tiến bộ nhanh kinh người, có thể dễ dàng thu được sức mạnh to lớn, vì thế xuất hiện quần hùng cùng lúc nơi nơi. Để phân chia hiệu quả sức mạnh của bọn họ, liền xuất hiện phép chia ba tầng nấc, mười giai đoạn. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, Tu Chân giới bộc phát một trận đại chiến không tiền khoáng hậu, sức mạnh to lớn phân tán khắp nhân gian, cuối cùng khiến trời đất bị thương tổn, linh khí tiết ra ngoài, hoàn cảnh liền biến đổi rất to lớn. Từ đó về sau, linh khí trong nhân gian giảm hẳn, người tu đạo muốn tu luyện thành tiên, thu được sức mạnh to lớn thì phải đi trên con đường vô cùng gian nan, thời gian cũng biến thành dài dằng dặc. Đến lúc này, phép phân chia ban đầu liền không thể thực dụng, vì thế có được tiêu chuẩn mới chính là mười giới của Tu Chân.

Nghe xong những lời này, Thiên Lân rất là kinh ngạc, nghi hoặc nói:

- Chiếu theo lời cốc chủ, hơn ba ngàn năm trước người tu đạo thực lực mạnh mẽ hơn chúng ta rất nhiều, cốc chủ thấy chuyện này ở đâu vậy?

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Khác biệt chủ yếu tập trung ở lĩnh vực sau cảnh giới Quy Tiên. Năm xưa, ở thời đại của bọn họ, phàm tiến vào cảnh giới Quy Tiên được xưng là thượng giai. Hễ thuộc hạng bên dưới gọi là phàm loại, tương đương với người bình thường hiện tại của chúng ta. Sau đó hoàn cảnh biến hóa, mức độ khó khăn của việc tu luyện tăng mạnh lên, phép phân chia trước đây bị đơn giản hóa, năm cấp độ sau Quy Tiên cảnh giới bị cắt bớt đi.

Thiên Lân hiểu được chuyện đã qua, tiếp tục nói:

- Phương pháp trước đây hiện nay đã bỏ đi, nhưng đối với số ít người, loại phương pháp cổ xưa đó sẽ giúp hiểu rõ được tình hình tu luyện. Không biết năm cấp độ sau cảnh giới Quy Tiên theo thứ tự như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh nhớ lại rồi nói:

- Theo điển ký xưa ghi lại, năm cấp độ sau cảnh giới Quy Tiên chia thành Địa Tiên, Huyền Chân, Thiên Tiên, Lăng Hư, Kim Tiên

Thiên Lân nghe vậy thấy kỳ quái, hỏi lại:

- Cảm giác đây là phép phân chia của Đạo gia, sao không thấy của Phật gia?

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thời thượng cổ, Đạo pháp đứng đầu, nên mới như vậy.

Thiên Lân gật đầu, ra dấu hiểu rõ, lại hỏi tiếp:

- Năm cảnh giới như vậy phán đoán dựa vào đâu?

Triệu Ngọc Thanh chần chừ nói:

- Điều này chỉ có thể lĩnh hội được chứ không diễn giải bằng lời được, ta cũng không cách nào nói rõ ra được. Nói đơn giản, người tu vi có thể đạt đến cảnh giới Kim Tiên, thời thượng cổ cũng tìm không được mấy vị, hiện nay lại càng khó thấy. Còn đối với những cảnh giới còn lại, phải căn cứ vào tình hình thực tế để xem xét.

Thiên Lân cười nói:

- Cốc chủ hiện nay ở vào cảnh giới nào đây?

Triệu Ngọc Thanh dường như đã sớm có dự liệu, không hề kinh ngạc chút nào, điềm nhiên nói:

- Miễn cưỡng có thể xem là cảnh giới Thiên Tiên.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Chuyện này thật dữ dội, sau này con phải cố gắng lên mới được.

Triệu Ngọc Thanh cười cười, dặn dò:

- Được rồi, về đi thôi, ngày mai còn có chuyện nữa.

Thiên Lân mỉm cười vâng dạ bay vào trong Đằng Long cốc.

Sáng sớm, Đằng Long cốc náo nhiệt vô cùng, số lượng lớn cao thủ mạnh ai nấy đi làm việc mình, xuất phát đi về những phương hướng khác nhau.

Thiên Lân theo Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp mấy người, được Tuyết Sơn thánh tăng và Phương Mộng Như dẫn đầu đi về phía ngọn núi băng Lâm Phàm đã phát hiện trước đây.

Trên đường đi, Từ Tĩnh vẻ mặt thất thần, trước mặt Tân Nguyệt còn có phần xấu hổ, cứ im lặng mãi.

Phi Hiệp hiểu rõ tình trạng của hắn, cứ lẳng lặng đi theo sau hắn, hai người bay cuối cùng.

Ở giữa, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp nói chuyện với nhau, bốn người cười cười nói nói, bàn về những chuyện mới nhất.

Rất nhanh, đoàn tám người đi đến nơi Lâm Phàm phát hiện, ngọn núi băng khổng lồ kia vẫn y như cũ, dường như không hề có chút thay đổi nào.

Lơ lửng giữa không trung, tám người ai nấy tự quan sát, đều cảm thấy hơi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.

Thiên Lân dò xét cẩn thận, liền phát hiện bên trong ngọn núi băng lại có bí ẩn khác, đáng tiếc sóng thăm dò đến gần đều bị một loại sức mạnh thôn tính mất.

- Xuống thôi, xuống nhìn một cái.

Giọng nói bình thản, Phương Mộng Như lập tức hạ xuống.

Mọi người nghe vậy, ào ào đuổi theo, chớp mắt đã hạ xuống mặt tuyết.

Phi Hiệp đi một vòng quanh, than nhẹ:

- Chỉ cách một ngày mà băng tuyết đã che phủ mọi thứ, xem ra phải phí chút sức lực.

Tân Nguyệt nói:

- Phương diện này không cần lo lắng, cứ giao hết cho Thiên Lân là được rồi.

Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân nói:

- Thật ra phải tìm được lối vào trước, sau đó mới loại bỏ tuyết, mọi chuyện liền trở thành đơn giản hơn nhiều.

Bay lên cao, Thiên Lân hạ xuống một chỗ sườn núi, toàn thân lóe ánh trắng, chớp mắt đã hòa tan băng tuyết quanh đó, để lộ một khe nứt to lớn.

Phương Mộng Như và Tuyết Sơn thánh tăng dẫn mọi người đến bên Thiên Lân, sau khi quan sát giây lát, đoàn người bắt đầu tiến vào khe nứt.

Do Lâm Phàm đã từng tiến vào trong rồi, tám người cứ theo như vậy mà làm, vì thế chuyện có phần đơn giản, không bao lâu tám người đã tiến đến huyệt động to lớn dưới lòng đất, thấy được cảnh tượng kỳ dị mà Lâm Phàm và Linh Hoa đã phát hiện ngày hôm qua.

Nhìn cảnh tượng xinh đẹp hoành tráng dưới chân, Phi Hiệp than thở:

- Quả thật quá thần kỳ!

Từ Tĩnh gật đầu nói:

- Đúng thế, khiến người ta không cách gì tưởng tượng được.

Tân Nguyệt và Vũ Điệp không nói gì, kinh ngạc nhìn kỳ quan trước mắt, quan sát biến hóa chung quanh.

Thiên Lân hơi có chút khác thường, trong mắt lóe lên ánh sáng ngũ sắc, hắn đang cẩn thận thăm dò mọi thứ ở đây, cảm thấy có chút kỳ quái.

Cảnh tượng trước mắt phảng phất như Thiên Lân đã từng thấy qua, nhưng nghĩ lại cẩn thận, hắn thấy đúng là lần đầu nhìn thấy. Điều này khiến hắn rất mơ hồ.

Thiện Từ vẻ mặt phức tạp, chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển, thần kiếm ẩn giấu trong cánh tay của hắn máy động không ngừng, phảng phất cảm ứng được một loại sức mạnh quen thuộc nào đó, nên nó muốn thoát khỏi khống chế của Thiện Từ, bay ra ngoài cơ thể của hắn.

Cảm giác đó vô cùng mãnh liệt, đang khiến hắn hạ xuống mặt đất thêm nữa, điều này khiến hắn mơ hồ hiểu được một số chuyện.

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Thái Cực đồ dưới chân, vẻ mặt rất nghiêm túc, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an nhưng chỉ lóe qua mà thôi.

Phương Mộng Như cau đôi mày đẹp nhìn Thái Cực đồ thần bí kia, mơ hồ phát hiện một chút tà ác không mô tả được.

Cảm giác đó mông lung mà lại mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện khiến bà không cách gì nắm vững được.

Giây lát sau, Phương Mộng Như quay đầu nhỏ nhẹ nói:

- Thánh tăng có cái nhìn thế nào?

Hơi cau mày, Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Nơi này hơi quái dị, duyên tốt duyên xấu khó mà biết được. Bất quá, nếu đã đến rồi hay là thử thăm dò một lượt, xem thử có kết quả thế nào.

Phương Mộng Như gật đầu khe khẽ, liếc sáu người kia, hỏi lại:

- Thánh tăng thấy người nào xuống trước thích hợp hơn?

Tuyết Sơn thánh tăng trầm ngâm giây lát, đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, nhỏ nhẹ nói:

- Ta thấy để Từ Tĩnh đi trước, Phi Hiệp tiếp theo, sau đó là Tân Nguyệt, kế đó là Vũ Điệp, Thiên Lân, Thiện Từ, bà thấy như thế nào?

Phương Mộng Như nói:

- Ta không có ý kiến, cứ y theo lời của thánh tăng nói, Từ Tĩnh xuống trước tiên.

Vâng một tiếng, Từ Tĩnh tiến lên, xin chỉ thị:

- Xin sư thúc tổ chỉ thị.

Phương Mộng Như trầm ngâm nói:

- Theo lời của Lâm Phàm, Thái Cực đồ này bên ngoài có một tầng kết giới. Nếu con có thể đi xuyên qua kết giới, tự nhiên có một chút hy vọng. Nếu không cách gì đi qua, cho thấy không có duyên, đến lúc đó không thể miễn cưỡng.

Từ Tĩnh gật đầu nói:

- Đệ tử ghi nhớ lời sư thúc tổ dạy bảo.

Xoay người hạ xuống, Từ Tĩnh toàn thân lấp lánh ánh sáng, băng lạnh lửa đỏ vây phủ bên ngoài.

Nhìn Từ Tĩnh hạ xuống, mọi người đều cùng nhau suy đoán, với tu vi của Từ Tĩnh, phối hợp với Băng Hỏa quyết có thể xuyên qua tầng kết giới vô hình kia để thành người có duyên chăng?

Rất nhanh, Từ Tĩnh thế đi xuống giảm dần, ánh sáng toàn thân có sét đánh rung động hệt như pháo hoa tung tóe ra khắp chung quanh.

Mọi người thấy vậy, biết Từ Tĩnh đã tiếp xúc với kết giới rồi, lập tức chú ý cao độ hẳn lên.

Lúc này, thân thể Từ Tĩnh loáng lên bị bắn ra vài trượng, khuôn mặt anh tuấn đầy kinh ngạc, rõ ràng kết giới đó rất dẻo dai vượt ngoài ý nghĩ.

Ổn định lại thân thể, Từ Tĩnh thúc động Băng Hỏa quyết, toàn thân ánh xanh đỏ luân phiên xuất hiện, hình thành dưới chân hắn một cái Bát Quái băng lửa đỡ lấy thân thể hắn xoay tròn, đồng thời hạ dần xuống bên dưới.

Rất nhanh, thân thể Từ Tĩnh hóa thành một chùm cột sáng xanh đỏ đan nhau, khi gặp phải tầng kết giới vô hình đó, hai bên bắt đầu triển khai giao chiến.

Do hai bên lúc ẩn lúc hiện, người xem chỉ có thể thấy được tình cảnh của Từ Tĩnh, lại lúc được lúc mất vì thế có cảm giác kỳ quái khi nhìn.

Theo quan sát mọi người, tốc độ hạ xuống của Từ Tĩnh ban đầu khá nhanh, sau đó mới dần dần chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng hẳn, rồi sau đó chầm chậm văng ra.

Quá trình này kéo dài một lúc, trong đó Từ Tĩnh mấy phen nỗ lực, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Bay lên cao, Từ Tĩnh vẻ mặt đầy thất vọng, than nhẹ:

- Đệ tử vô dụng, không có duyên phen này.

Tuyết Sơn thánh tăng nói:

- Ý của trời như vậy, chớ nên suy nghĩ nhiều. Đổi sang Phi Hiệp đi thử một phen đi.

Phi Hiệp nghe vậy gật đầu với mọi người, sau đó bay thẳng xuống hệt như một mũi tên sáng, bắn thẳng vào kết giới.

Lập tức, một tiếng trầm đục vang lên, ánh sáng vọt ra tứ phía, Phi Hiệp bị hất thẳng văng đi, cả người hoa mắt chóng mặt.

Phi Hiệp nghỉ ngơi một lúc, sau đó chuyển sang phương thức khác, kết quả ba lần đều không đạt được gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play