Phát hiện được nguy hiểm, Phiêu Linh khách cố gắng giãy dụa, miệng giận dữ rống lên:

- Tiểu tử, ta sẽ không để cho ngươi được tốt đẹp.

Câu nói như một lời nguyền phá vỡ mây trời, sau khi biến mất thân thể của Phiêu Linh khách cũng tan biến trong nháy mắt, gần như chỉ còn nguyên thần thoát chạy được từ trong vòng kiếm.

Dường như đã sớm dự liệu được, Quý Hoa Kiệt hoàn toàn không thất vọng, khi thu kiếm lại ngầm điều hòa hơi thở, ánh mắt nhìn lại Chiếu Thế Cô Đăng.

- Ngươi cũng đến vì U Mộng Lan?

Chiếu Thế Cô Đăng có mũ chụp che kín đầu, vì thế không thấy được dung mạo.

Hắn chỉ lắc đầu nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:

- Không phải, ta đến vì ngươi.

Quý Hoa Kiệt hơi kỳ quái, kinh ngạc nói:

- Vì ta? Câu này nghĩa là sao?

Chiếu Thế Cô Đăng trầm ngâm một lúc, hơi hoài niệm nói:

- Lệnh sư và ta đã từng là bạn cố giao.

Quý Hoa Kiệt nghe vậy hơi biến sắc, trầm giọng nói:

- Câu này của ngươi là thật chứ?

Chiếu Thế Cô Đăng bật cười nhỏ, hơi đau thương, than nhẹ:

- Ta đã tìm hắn hai mươi năm rồi, hắn có khỏe không?

Quý Hoa Kiệt thân thể loáng lên, khuôn mặt đau thương, lắc lắc đầu không nói gì cả.

Chiếu Thế Cô Đăng thấy vậy, mơ hồ biết được bất thường, run rẩy nói:

- Hắn … Hắn … Lẽ nào đã …

Quý Hoa Kiệt rất đau thương, gật đầu nói:

- Ba tháng trước, gia sư đã tự mình đi về cõi tiên rồi.

Chiếu Thế Cô Đăng thân thể loáng lên, lùi lại vài trượng, miệng la lên đau thương:

- Không, không được. Ta phí hai mươi năm, tìm được cách phá giải, hắn sau lại rời đi như vậy?

Câu nói khiến mọi người mơ hồ, người xem đều không hiểu được, thật ra Chiếu Thế Cô Đăng này là ai vậy?

Quý Hoa Kiệt nghe vậy rùng mình, dường như hiểu được lời nói của Chiếu Thế Cô Đăng, vẻ mặt vô cùng đau thương.

- Vì sao như vậy? Vì sao lại là như vậy.

Giang Thanh Tuyết bay lên đến trước mặt Quý Hoa Kiệt, nói thẳng vào vấn đề liền:

- Ta là Dịch viên môn hạ Giang Thanh Tuyết, ngươi có thể nói cho ta biết danh hiệu của sư phụ ngươi được chăng?

Quý Hoa Kiệt khổ sở bật cười, thất vọng nói:

- Biết thì thế nào đây?

Giang Thanh Tuyết nói:

- Ta chỉ muốn chứng thực một chút, lệnh sư có phải là người ta muốn tìm không thôi.

Quý Hoa Kiệt chần chừ một lúc, hỏi lại:

- Ngươi muốn tìm ai?

Giang Thanh Tuyết chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt, trầm giọng nói:

- Ta muốn tìm Vô Vọng của Đạo viên.

Quý Hoa Kiệt biến sắc, khẽ than:

- Người cô muốn tìm ba tháng trước đã chết rồi.

Giang Thanh Tuyết thở dài khổ sở, nhẹ giọng nói:

- Nói như vậy ngươi thật sự là đồ đệ của Vô Vọng?

Quý Hoa Kiệt không nói, gật nhẹ coi như trả lời.

Giang Thanh Tuyết hơi đau thương, lại không biết phải làm thế nào để an ủi hắn, chỉ đành đưa mắt nhìn Chiếu Thế Cô Đăng.

- Các hạ nếu biết được Vô Vọng, nghĩ chắc hẳn cũng biết chưởng giáo bổn phái phải không?

Chiếu Thế Cô Đăng nhìn nàng, điềm nhiên đáp:

- Hai mươi năm trước, ta và Tử Dương chân nhân của Dịch viên đã từng là bạn chi giao.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt kinh ngạc, vọt miệng nói:

- Nói như vậy, ta phải kêu người bằng tiền bối rồi. Nhưng không biết đại danh của tiền bối có thể cho biết được không?

Chiếu Thế Cô Đăng lắc nhẹ, hơi cảm xúc nói:

- Khi nào quay về hỏi Càn Nguyên chân nhân, ngươi sẽ tự hiểu rõ.

Thấy ông không nói, Giang Thanh Tuyết cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn Quý Hoa Kiệt, nhẹ giọng nói:

- Sư tổ của ngươi năm đó đã từng có ơn với Dịch viên, sau này nếu ngươi có chuyện, có thể đến Dịch viên nhờ cậy, bổn phái chắc chắn sẽ dốc toàn lực hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.

Quý Hoa Kiệt nghe vậy, nhìn Giang Thanh Tuyết một lúc, thấy ánh mắt nàng thuần khiết nghiêm chỉnh, không khỏi gật đầu nói:

- Đa tạ, ta nhớ rồi.

Giang Thanh Tuyết cười nói:

- Như vậy, ngươi hãy cẩn thận hơn. Vị cô nương đó chúng ta sẽ giúp ngươi chiếu cố.

Quý Hoa Kiệt cười cười, vẻ hơi đau thương, nhẹ giọng nói:

- Đa tạ nữ hiệp.

Giang Thanh Tuyết cười cười, lắc mình hạ xuống quay về bên cạnh của Ngô Viện Viện.

Cách đó vài trượng, Hoàng Kiệt lúc này mở miệng nói:

- Tiểu tử, câu nói lúc trước của ngươi còn tính chăng?

Quý Hoa Kiệt đáp:

- Tự nhiên còn tính, ngươi chỉ cần tiếp được năm chiêu của ta, U Mộng Lan sẽ là của ngươi.

Hoàng Kiệt liếc Chiếu Thế Cô Đăng hỏi:

- Chiếu Thế Cô Đăng, ngươi có muốn nói điều gì chăng?

Hừ khẽ một tiếng, Chiếu Thế Cô Đăng nói:

- Hoàng Kiệt, ngươi không sợ nghe rồi sẽ hối hận chăng?

Bật cười ha hả, Hoàng Kiệt tự phụ nói:

- Ta nếu như dám mở miệng, sao lại sợ ngươi nói đây?

Chiếu Thế Cô Đăng hừ giọng, cười lạnh nói:

- Nếu như không sợ, thế thì ta nói mấy câu được rồi. Quý Hoa Kiệt, ngươi nghe đây. Môn phái Cửu Hư pháp quyết chính chứ không tà, kiếm quyết Đạo viên không có tác dụng lớn đối với bọn họ. Muốn đánh bại hắn, ngươi phải dùng thực phá hư, dùng sức phá khí, chớ để cho ảo tượng làm mơ hồ.

Quý Hoa Kiệt nghe rồi, suy nghĩ một chốc liền hiểu được ý trong đó, gật đầu nói:

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

Hoàng Kiệt vẻ mặt khó coi, cảnh cáo:

- Chiếu Thế Cô Đăng, họa từ miệng mà ra, lời giáo huấn xưa ngươi chớ có quên.

Bật cười lạnh lùng, Chiếu Thế Cô Đăng châm chọc:

- Đây không phải ngươi muốn ta nói sao? Sao lại hối hận rồi?

Hoàng Kiệt giận dữ nói:

- Đừng vội càn rỡ, ta đoạt được U Mộng Lan rồi mới tính toán với ngươi.

Quý Hoa Kiệt bật cười lạnh lẽo, ánh mắt như băng nhìn Hoàng Kiệt, ngạo nghễ nói:

- Câu lớn lối nói còn quá sớm, chờ sau năm chiêu rồi, tin chắc ngươi sẽ không cuồng ngạo như vậy nữa.

Hoàng Kiệt hừ khẽ nói:

- Tiểu tử, Đạo viên là môn đạo thế nào ta biết rõ trong lòng. Trong năm chiêu, ngươi không chết cũng bị trọng thương.

Quý Hoa Kiệt lạnh lùng âm hiểm nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ta cần phải lãnh giáo cẩn thận. Xuất chiêu đi.

Tay trái chắp sau lưng, tay phải giương cao, Quý Hoa Kiệt xuống thế tác chiến, ánh xanh quanh người luân chuyển hệt như sóng nước tản ra khắp xung quanh.

Thời khắc này, một cuộc chiến đấu mới sắp sửa khai hỏa.

Quý Hoa Kiệt và Hoàng Kiệt, cuối cùng kết quả sẽ như thế nào?

U Mộng Lan đó có bị người ta đoạt đi không?

Gió lạnh thấu xương, tuyết bay ngưng đọng.

Trên vùng Băng Nguyên ít người lui tới, Thiên Lân và Tuyết Nhân đang tiến hành một cuộc chiến sinh tử.

Cách đó vài trăm trượng, Quý Hoa Kiệt và Hoàng Kiệt đang hấp dẫn ánh mắt của người xem. Điều này khiến cho Thiên Lân và Tuyết Nhân hơi cảm thấy lạnh lẽo, lại cũng thiếu đi người khoa chân múa tay ở bên ngoài.

Lúc này, hai người đã giao đấu vài chiêu, Tuyết Nhân luôn chiếm thượng phong, đánh cho Thiên Lân phải né tránh loanh quanh.

Đương nhiên, đây chính là do Thiên Lân tận lực tạo nên, để hạ thấp cảnh giác của Tuyết Nhân, tiện cho hắn tìm được nhược điểm của Tuyết Nhân.

Nhưng Tuyết Nhân hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài, khi hắn động thủ lại vô cùng linh hoạt, linh thức nhạy bén vô cùng, biến hóa đa đoan khiến Thiên Lân khó lòng phòng bị được.

Quan sát đã lâu, Thiên Lân thu hoạch không lớn, lập tức trong lòng quyết định thôi quan sát, lóe lên liền xuất hiện trên không chừng vài trượng, kéo dài khoảng cách với Tuyết Nhân.

Phát hiện sự khác thường của Thiên Lân, Tuyết Nhân dừng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, quát lên:

- Tiểu tử, ngươi lại muốn chơi trò gì nữa đây?

Thiên Lân điềm nhiên bật cười, nhỏ giọng nói:

- Trò chơi rất nhiều lại không có ý tứ. Hay chúng ta tỉ thí thực sự xem ai mạnh hơn.

Tuyết Nhân hoài nghi nói:

- Câu này của ngươi không giả chứ?

Thiên Lân đáp:

- Thử một lần không phải biết sao?

Chữ sao còn đang vang vọng, Thiên Lân lóe lên xông đến, tay phải đảo chuyển cắt vào xảo diệu thẳng ngực của Tuyết Nhân.

Ánh mắt chuyển biến, Tuyết Nhân không hề né tránh, để cho một chưởng của Thiên Lân đánh trúng, hai quyền của bản thân quật về tập trung lên đầu Thiên Lân.

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân hình bóng loáng lên, cái loáng trông có vẻ yếu ớt, thực tế là tổng hợp của ba mươi sáu lần di động.

Đến lúc này, một chưởng của Thiên Lân chẳng khác sức mạnh của ba mươi sáu chưởng, sức mạnh từ nhẹ tích lũy thành nặng, chớp mắt đã hất bắt Tuyết Nhân.

Như vậy, hai quyền của Tuyết Nhân rơi vào khoảng không, Thiên Lân lại không chút thương tích.

- Đáng ghét! Ta muốn bằm nát ngươi thành muôn mảnh!

Rên lên một tiếng, Tuyết Nhân vừa lùi lại liền quay về, hai quyền múa lên khí sắc kinh người cùng với âm thanh ri ri.

Thiên Lân loáng lên dời ngang ba trượng, người vừa xoay chuyển huyền diệu trong không trung liền hệt như quỷ ảnh bám vào sau lưng Tuyết Nhân, bắt đầu cuộc chơi trốn tìm.

Xoay người lại, Tuyết Nhân sửng sờ thấy chung quanh không một bóng người, không khỏi nổi giận rống lên:

- Tiểu tử, ngươi có ngon thì ra đây cho ta.

- Không cần phải lớn tiếng như thế, ta ở ngay bên cạnh ngươi đây.

Trong tiếng cười khẽ, Thiên Lân thuận thế đánh ra một chưởng vào lưng của Tuyết Nhân, lập tức hất hắn bay đi.

- Hô …..

Rống lên giận dữ, vẻ mặt Tuyết Nhân phát cuồng, hung hăng trừng Thiên Lân, hận thù nói:

- Tiểu tử thúi, có ngon thì tỷ thí quang minh chính đại với ta, không cần phải chơi trò hoạt động sau lưng người ta không thấy.

Thiên Lân cười đáp:

- Ngươi thật ra chỉ cần xoay một vòng là chúng ta trở thành quang minh chính đại. Hà tất phải nói những điều khó nghe đến như vậy, khiến người nghe còn cho là ta đang khi dễ ngươi.

Tuyết Nhân nổi nóng, gào thét lên:

- Câm miệng, ta muốn vả vào miệng thúi của ngươi.

Phóng người lên cao, Tuyết Nhân khi đến gần lóe lên biến mất, rồi lập tức xuất hiện sau lưng Thiên Lân, hắn múa tay chụp xuống.

Thiên Lân bật cười thần bí hệt như không thấy được, khi cánh tay của Tuyết Nhân sắp chạm vào người hắn, Thiên Lân đột nhiên xoay người trợn mắt dọa cho Tuyết Nhân giật nảy mình.

Lúc đó, trong mắt Thiên Lân lóe lên ánh đen, một luồng tinh thần dị lực quỷ dị thông qua hai mắt Tuyết Nhân đánh thẳng vào trung khu thần kinh của hắn, đâm thẳng vào đại não luôn.

Thời khắc đó, phản ứng của Tuyết Nhân rõ ràng chậm lại một chút. Rồi sau đó hắn rống lên điên cuồng, vẻ mặt như điên như dại.

Thiên Lân đánh tay không lên, tay trái phát xuất làn sáng màu xanh đen, tay phải phát xuất làn sáng màu đỏ rực hệt như hai dải ánh sáng, cuốn từng vòng từng vòng quanh người Tuyết Nhân, hạn chế hoạt động của thân thể hắn.

Chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát.

Nhưng chỉ trong chốc lát đó, Tuyết Nhân đã tỉnh táo lại, ý thức được tình hình của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play