Bên này, Vô Tướng khách nói:
- Tiểu tử, sư thừa dạy dỗ trong phái, không biết ngươi là môn hạ của phái nào? Ngươi hôm nay làm vậy, đã từng nghĩ cho sư môn chăng?
Quý Hoa Kiệt láy mắt nhìn hắn, hừ khẽ nói:
- Thủ đoạn uy hiếp rất cao minh, đáng tiếc lại vô hiệu với ta. Đến đây đi, bớt nói xàm. Muốn lấy được U Mộng Lan, thế thì hãy dở thủ đoạn của ngươi ra cho ta xem.
Trường kiếm chỉ lên trời, kiếm khí bay lên.
Quý Hoa Kiệt toàn thân bá khí vút lên, khiến cho người ta cảm thấy bộ dáng bá đạo.
Hoàng Kiệt ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, không khẳng định lắm nói:
- Tiểu tử, kiếm quyết này của ngươi có điểm giống Ngọc Thanh kiếm quyết của Đạo viên, ta nói có đúng không?
Câu này vừa nói ra, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách tương đối bình thản, nhưng Giang Thanh Tuyết dưới đất hơi biến sắc, quan sát cẩn thận tình hình của Quý Hoa Kiệt.
Theo nàng biết, Đạo viên hai mươi năm trước đã tuyệt tích nhân gian, môn hạ Dịch viên tìm khắp thiên hạ cũng không được gì, ai ngờ ở đây lại nghe được chuyện có liên quan đến Đạo viên. Điều này sao không khiến cho nàng kinh ngạc và bất ngờ được?
Quý Hoa Kiệt lạnh lẽo bật cười, không trả lời gì chỉ nói:
- Kiếm quyết thế gian ngàn vạn, chỉ bằng một cái nhìn mà ngươi khẳng định bản thân không nhìn lầm sao?
Hoàng Kiệt hừ giọng nói:
- Nếu ta nói sai, sao ngươi lại trả lời như vậy chăng?
Quý Hoa Kiệt nói:
- Binh pháp có phép, thực là hư, hư là thực. Ngươi có thể khẳng định ta không cố ý như vậy sao?
Hoàng Kiệt tắc lời, phản bác của Quý Hoa Kiệt cũng hoàn toàn không phải không có đạo lý.
Phiêu Linh khách nói:
- Thân phận lai lịch không cách gì thay đổi sự thật được, nếu vì U Mộng Lan, hà tất phải hỏi nhiều làm gì?
Lóe lên xông đến, Phiêu Linh khách phát chiêu trước, bất quá chỉ là hư chiêu.
Vô Tướng khách đánh thốc ngay sau, thân pháp nhanh đến làm mê hoặc người ta để triển khai Tàn Phong thối pháp.
Hoàng Kiệt chần chừ một lúc, sau đó triển khai công kích bên ngoài phối hợp với Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách, hình thành một vòng tấn công vào giữa.
Thấy ba người ra tay, Quý Hoa Kiệt múa kiếm tấn công, làn kiếm dày đặc đón gió bành trướng, theo sự khống chế của hắn chốc chốc lại dựng thẳng đứng lên chém xuống, lúc lại xoay tròn, khi thì khuếch tán, lúc lại thu nhỏ, hình thành một kiếm trận phòng ngự nghiêm mật, ngăn cách hẳn sự xâm hại của địch nhân.
Từ xa xa nhìn lại, giao chiến của bốn người hệt như một quả cầu chuyển động, lúc to lúc nhỏ, biến hóa đa đoan lại có hoa lửa tung tóe, phát ra tiếng kêu kỳ lạ chói tai khiến người người thấy khẩn trương.
Đánh một chiêu rồi lùi lại, Phiêu Linh khách bay lên trên đầu Quý Hoa Kiệt, hai tay nhanh chóng duỗi ra, khí thế toàn thân bành trướng, một luồng áp lực như núi đè theo sự khống chế của hắn từ trên nén xuống, bao trùm lấy toàn bộ Quý Hoa Kiệt, khiến hắn rơi vào trong một kết giới rất nặng nề.
Đến lúc này, thân thể Quý Hoa Kiệt bị hạn chế, động tác rõ ràng trở thành chậm rãi.
Vô Tướng khách nắm bắt được điểm này, thân thể lập tức ảo hóa thành tám phân thân, dùng phương vị bát quái để phân bố quanh Quý Hoa Kiệt, rồi triển khai Toàn Phong thối vô cùng uy lực trong Tàn Phong thối pháp từ khắp nơi thu vào trong, hệt như một vòng tròn sáng nhỏ có tác dụng kỳ lạ trên thị giác.
Hoàng Kiệt quan sát thấy rồi, liền bay xuống dưới Quý Hoa Kiệt, hai tay chống thẳng lên trời, lòng bàn tay ánh sáng huyền ảo lưu động hình thành một đóa mây sáng chuyển động, nhìn xinh đẹp nhưng thực sự hung hiểm vô cùng. Đám mây này chặn kín đường đi xuống của Quý Hoa Kiệt.
Cứ như thế, Quý Hoa Kiệt không sao né tránh, chỉ đành phải liều mạng thẳng thắn chống đỡ.
Đối mặt với hợp kích của ba người, Quý Hoa Kiệt ánh mắt biến thành hơi kỳ lạ, trường kiếm trong tay đảo chuyển, một tiếng kiếm kêu điếc tai chớp mắt đã khuếch tán, cùng với nó là kiếm khí sắc bén chém khắp tám phương, chốc lát đã đánh nát kết giới cực nặng của Phiêu Linh khách, giải trừ được hạn chế thân thể.
Lúc đó, Huyền Phong thối của Vô Tướng khách ép đến gần, tám luồng sức mạnh hòa tan thành một có sức mạnh phá vỡ không trung, tập trung hết vào Quý Hoa Kiệt.
Thấy vậy, Quý Hoa Kiệt xoay chuyển trên không, cánh tay múa liên tục run run, kiếm trong tay khống chế vận chuyển với tốc độ cao tạo thành đầy làn kiếm khuếch tán đỡ thẳng một chiêu của Vô Tướng khách.
Lập tức, Toàn Phong thối và kiếm khí gặp nhau, sức mạnh ép vào gặp sức lực đẩy ra va chạm vào nhau, liền phát nổ, rồi khuếch tán ra sóng ánh sáng hệt như cuồng phong hủy diệt, nuốt chửng trung tâm giao chiến.
Rên lên một tiếng, Vô Tướng khách ảo ảnh biến mất, thân thể thật sự bị đánh lùi vài trượng, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Quý Hoa Kiệt xoay tròn chưa dừng, bay vút lên không trung trong vụ nổ vừa hay né được thế công của Hoàng Kiệt, xảo diệu thoát được nguy cơ.
Bên trên, Phiêu Linh khách bật cười lạnh, thấy Quý Hoa Kiệt xông đến, hắn lập tức đánh ra một chưởng, ngưng tụ trong gió tuyết thành một bóng chưởng to lớn to nhỏ đến ba trượng, có thế Thái Sơn đè xuống trên đầu Quý Hoa Kiệt.
Chốc lát, Quý Hoa Kiệt đang xông lên gặp phải một chưởng của Phiêu Linh khách đánh ra, hai bên hoa lửa tung tóe, vô số làn kiếm tập trung một chỗ, va chạm với vị trí trung tâm của Cự Linh thần chưởng, liền phát ra âm thanh ri ri.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cuối cùng bóng chưởng to lớn vỡ nát, thân thể xoay tròn của Quý Hoa Kiệt cũng bị ép dừng lại, chịu đả kích không nhỏ.
Một chiêu không thành, Phiêu Linh khách phát động công kích thứ hai, lòng bàn tay hào quang chuyển biến, vài trăm bóng chưởng trùng điệp hệt như lũ núi tuôn trào triển khai công kích liên tục.
Quý Hoa Kiệt hơi giận dữ, thấy Phiêu Linh khách dây dưa không thôi, chiêu thức lập tức biến đổi, thân kiếm mảnh khảnh khẽ run lên tạo nên một tiếng kiếm ngâm vỡ vụn, kiếm xông thẳng lên trên trong ngàn vạn bóng chưởng nhắm thẳng vào thân thể địch nhân.
Một kiếm này hơi quái dị, khi ra tay thì thân kiếm màu xanh, nhưng chỉ chớp mắt sau, thân kiếm đã biến thành trong suốt, biến trong bóng chưởng lấp lánh chói mắt, khiến người ta không cách gì phòng ngự được.
Trong chớp mắt đó, trong lòng Phiêu Linh khách đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Hắn đang dự tính tăng cường phòng ngự, nhưng một tia lạnh lẽo như băng đã xâm nhập vào thân thể hắn.
Cúi đầu, Phiêu Linh khách vẻ mặt thất kinh, chỉ thấy ở ngực cắm một thanh kiếm, hơi hơi tỏa ra khí lạnh.
Gầm lên giận dữ, Phiêu Linh khách đột nhiên lùi lại, ngực tuôn trào máu tươi nhưng nhanh chóng đóng băng.
- Không, không thể được!
Vẻ mặt kinh hãi, Phiêu Linh khách khó có thể tin được.
Quý Hoa Kiệt như hình với bóng, trường kiếm trong tay hơi run lên, tiếng kiếm ngâm nho nhỏ hệt như tiếng Diêm La đòa mạng vang vọng bên người Phiêu Linh khách.
- Không cần phải sợ, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Thanh âm lạnh lẽo hệt như quỷ dữ đòi hồn không một chút sinh khí khiến người ta cảm thấy lạnh trong lòng.
Phiêu Linh khách kinh sợ không thôi, hắn vốn còn có tự tin vài phần chiến thắng, nhưng một kiếm vừa rồi khiến hào khí trong lòng hắn biến mất, ngược lại sợ hãi vài phần.
Chiếu theo lý thuyết, cơ thể huyết nhục bị thụ thương không ảnh hưởng đến tâm tình của người tu đạo, nhưng không biết vì sao, Phiêu Linh khách lại cảm thấy sợ hãi Quý Hoa Kiệt không mô tả được.
Đây là dự báo bản năng của người tu đạo, hay là hắn nhất thời mất đi kiểm soát chướng ngại tâm lý?
Nhanh chóng né tránh, Phiêu Linh khách nỗ lực ổn định tâm thần, hai tay không ngừng biến đổi thủ thế trước ngực, phát xuất một loạt thế công phòng ngự để ngăn cản Quý Hoa Kiệt đến gần.
Đối với Phiêu Linh khách, thân phận hắn thần bí, tu vi nằm giữa cảnh giới Bất Diệt và Quy Tiên, tình hình cụ thể ít người biết được.
Với thực lực của hắn, không nói đến có thể thủ thắng hay không, chỉ riêng phòng ngự, người thường cũng khó mà làm gì được hắn.
Lại nói Hoàng Kiệt một chiêu không thành công, vội vàng thay đổi phương vị.
Lợi dụng lúc Quý Hoa Kiệt truy kích Phiêu Linh khách, Hoàng Kiệt triển khai thế công.
Lúc này, toàn thân Hoàng Kiệt ánh sáng rực rỡ, một luồng ánh sáng màu xanh từ trên người hắn tản ra, nhanh chóng tràn ngập phương viên vài trăm trượng, hình thành một khu vực lấp lánh ánh xanh.
Bốn bề, hoa tuyết không dấu vết bị luồng sáng này chế ngự, tạo thành sương khí màu xanh cuồn cuộn chuyển động, hội tụ phía sau người Hoàng Kiệt, hình thành một con rồng khổng lồ tỏ rõ uy phong vô cùng.
Trên bày trời, gió mang âm thanh đi xa.
Không khí nặng nề cùng với uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng ép cho mọi người cúi đầu, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Lúc này, Hoàng Kiệt phảng phất như đã biến thành người khác, bá khí quanh người mạnh mẽ, có được khí thế cai trị thiên hạ, khiến những người có mặt đều biến hẳn sắc mặt.
Trong lúc giao chiến, Quý Hoa Kiệt cảm ứng được luồng khí tức này, lập tức thôi không truy kích Phiêu Linh khách, quay đầu nhìn lại Hoàng Kiệt.
Vô Tướng khách và Phiêu Linh khách ngừng công kích, cùng nhau nhìn kỹ Hoàng Kiệt, trong mắt toát ra vẻ kinh sợ.
Trên tầng mây, Chiếu Thế Cô Đăng bật la kinh dị, dường như bất ngờ nhưng lại không có thêm phản ứng nào nữa.
Trên mặt đất, Tân Nguyệt, Thiện Từ, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết mấy người vẻ mặt nặng nề, cảm thấy vô cùng khiếp sợ với sự mạnh mẽ của Hoàng Kiệt.
- Tiểu tử, hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi muốn U Mộng Lan hay là muốn cái mạng nhỏ của ngươi?
Vẻ mặt âm lạnh, toàn thân Hoàng Kiệt khí tức chính mà không tà, khiến cho người ta cảm thấy một loại uy nghiêm.
Hai mắt khép hờ, Quý Hoa Kiệt chậm rãi nói:
- Đây chính là thực lực của ngươi?
Hoàng Kiệt đáp:
- Cũng đủ đối phó với ngươi.
Quý Hoa Kiệt cười cười, hơi cô độc nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì còn chờ gì nữa đây?
Hoàng Kiệt tức giận, quát lên:
- Không biết thức thời, ta tiêu diệt ngươi.
Hai tay đẩy ra, thân thể hơi nghiêng tới trước, một luồng sức mạnh vô hình phá không xông đến tác dụng lên Quý Hoa Kiệt, hất cho hắn phải liên tục lùi lại.
Sau đó, Hoàng Kiệt lóe lên xông đến xuất hiện cách Quý Hoa Kiệt một trượng, toàn thân ánh xanh lưu động hình thành một kết giới ánh sáng vây phủ lấy Quý Hoa Kiệt vào bên trong.
Ánh mắt khẽ động, Quý Hoa Kiệt trong mắt lấp lánh ánh thần bí. Dường như đang khảo sát, lại như đang do dự.
Thời khắc này, trong lòng hắn còn suy nghĩ đến chuyện gì nữa đây?
Thời gian thúc động kết quả đến.
Khi Quý Hoa Kiệt còn chìm trong trầm tư, kết giới ánh sáng do Hoàng Kiệt phát ra đã bắt đầu thu nhỏ nhanh chóng.
Phát hiện được nguy cơ, Quý Hoa Kiệt đột nhiên tỉnh lại, trong mắt lóe ánh sáng rực rỡ, một niềm tin kiên định âm thầm thể hiện được ý nghĩ trong lòng của hắn.
Cổ tay đảo chuyển, trường kiếm dựng thẳng bổ xuống, làn kiếm sắc bén cùng với sức lực kinh người lưu lại một một vết sáng trên kết giới ánh sáng, đánh cho kết giới ánh sáng chấn động không ngừng.
- Kiếm khí không kém, đáng tiếc còn yếu một chút.
Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng Hoàng Kiệt hiện ra nụ cười tàn khốc.
Quý Hoa Kiệt không nói, trường kiếm trong tay lại được múa lần thứ hai, tốc độ chậm hơn nhiều nhưng thân kiếm lại biến thành trong suốt.
Lần này, một kiếm Quý Hoa Kiệt đánh ra nhanh chóng chạm vào kết giới ánh sáng, hai bên hơi dao động, làn kiếm trong suốt liền xuyên qua bắn thẳng vào huyệt mi tâm của Hoàng Kiệt.
Hô nhẹ một tiếng, Hoàng Kiệt tay phải búng ngón tay phát xuất một chùm lưỡi đao sáng màu xanh đánh trúng vào làn kiếm đó.
Lập tức ánh sáng chợt lóe, rồi nổ mạnh.
Kiếm khí của Quý Hoa Kiệt trong vô hình nhưng sau khi gặp phải đao sáng màu xanh của Hoàng Kiệt liền phát nổ kịch liệt, sức phá hủy của nó hất bắn Hoàng Kiệt đang kinh ngạc bay đi.