- Cốc chủ (sư phụ, sư tổ) yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tận hết khả năng.

Hài lòng bật cười, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Được, các người ai nấy đi làm việc của mình.

Năm nhóm người lần lượt lĩnh mệnh, ngoại trừ Lý Phong và Đinh Vân Nham, những người khác đều bay đi khắp bốn phương.

Thôi không nhìn nữa, Triệu Ngọc Thanh quét mắt qua những người còn lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Bốn tổ vừa rồi mục đích là truy tìm tin tức. Bây giờ những người còn lại mới là thực lực chủ yếu cho lần loại trừ tà ác này, mọi người phải có tâm lý chuẩn bị.

Hàn Hạc nói:

- Sư huynh yên tâm, vài trăm năm cô đơn cũng đã đến lúc gắng sức một lần. Xin ra lệnh.

Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, thấy ánh mắt ai cũng kiên định, không khỏi vui mừng bật cười, rồi trầm giọng nói:

- Được, bây giờ …

- Cốc chủ.

Thanh âm bất ngờ cắt ngang lời của Triệu Ngọc Thanh, khiến mọi người có mặt chú ý.

Thấy người mở miệng là Thiên Lân, Triệu Ngọc Thanh hỏi:

- Con có chuyện gì muốn nói chăng?

Thiên Lân chầm chậm bước đến gần, ánh mắt quét qua mọi người, thấy ai cũng hiếu kỳ, lập tức nghiêm túc nói:

- Lúc này mở miệng vì ta đột nhiên thấy có một chuyện phải báo cho mọi người. Đêm hôm qua, ta đã gặp Mặc Hương, còn hỏi được lai lịch của cô ta. Nhưng lời nói của cô ta khiến ta rất kinh hãi, vì thế mãi vẫn còn do dự, không biết có nên làm rõ chuyện này hay không. Bây giờ, ta trải qua cân nhắc cẩn thận, thấy chuyện liên quan thiên hạ, tuy nói ra sẽ ảnh hưởng tâm tình mọi người nhưng cũng không thể không nhắc đến.

Thấy Thiên Lân nghiêm túc vô cùng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Trước đây, Thiên Lân luôn vui cười tinh nghịch, rất ít khi thấy hắn nghiêm chỉnh như vậy.

Bây giờ có chuyện gì khiến hắn luôn tự phải mà phải sinh lòng lo lắng?

Hàn Hạc nhìn Thiên Lân, trầm giọng nói:

- Nói đi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt.

Thiên Lân gật nhẹ, liếc nhìn Tân Nguyệt và Vũ Điệp, sau đó đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:

- Mặc Hương đến từ Hắc trì Huyền vực, đó là một nơi không thuộc thế giới của chúng ta. Trước đây, chúng ta từng thấy được hình vẽ năm vòng tròn, đại biểu cho Ngũ Sắc Thiên vực. Ở đó … trước mắt, theo lời Mặc Hương nói, Ngũ Sắc Thiên vực đã có hai lực lượng tiến vào nhân gian, còn lại ba lực lượng đang tìm trăm phương ngàn kế để xâm nhập thế giới chúng ta, hoàn thành dã tâm xâm lược nhân gian.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt âm lạnh, ánh mắt quét qua Tuyết Sơn thánh tăng, Phương Mộng Như, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Hàn Hạc mấy người, trầm giọng nói:

- Mọi người có cảm tưởng thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng than nhẹ:

- Người đến không đi, người đi không đến. Đây chính là định mệnh.

Công Dương Thiên Tung không cam lòng nói:

- Đến thì đến, chúng ta cũng không thấy phải sợ ai, cùng lắm thì chúng ta liều mạng cùng chết với bọn chúng.

Mã Vũ Đào tương đối bình tĩnh, phân tích:

- Chuyện Ngũ Sắc Thiên vực trước mắt đã cấp bách lắm rồi, lại thêm Cửu U Minh giới và những thế lực khác, Băng Nguyên có thể nói là nguy cơ trùng trùng, chúng ta phải hết sức sớm nghĩ biện pháp đảo chuyển tình thế xấu mới được.

Hàn Hạc nói:

- Theo tình hình hiện nay, nói không thôi cũng là uổng phí, chúng ta ngoại trừ phải tìm hai thế lực của Ngũ Sắc Thiên vực ra, còn phải gia tăng việc loại trừ uy hiếp của bọn họ.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt quái dị, nhẹ giọng nói:

- Trước đây ta luôn không hiểu rõ lai lịch của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, bây giờ ta đã biết rồi, lão chính là một lực lượng của Ngũ Sắc Thiên vực. Còn về lực lượng còn lại, hẳn cũng ở quanh chúng ta, nghĩ lại chúng ta cũng đã gặp qua nhưng còn chưa biết là ai.

Điền Lỗi nói:

- Sư huynh, chuyện không thể chậm trễ, người hãy ra lệnh nhanh, chúng ta phải nắm lấy thật chặt.

Mọi người nghe vậy, ào ào tán thành, ai cũng đều mơ hồ cảm thấy cơn bão tố đó sắp sửa tập kích.

Trầm tư không nói, Triệu Ngọc Thanh rơi vào hoàn cảnh khó khăn, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Thực tế tình hình khẩn cấp, ta dự tính thay đổi kế hoạch trước đây, tập trung người ở đây phân thành hai nhóm, tập trung thực lực công kích mạnh mẽ, mọi người có bàn luận gì không?

Mọi người lắc đầu, cùng đồng ý như vậy.

Thấy vậy, Triệu Ngọc Thanh lên tiếng:

- Được, tổ thứ nhất do thiên tôn thống lĩnh, Hàn Hạc bên cạnh hỗ trợ, ba vị cao thủ Ly Hận thiên cung đi cùng. Tổ thứ hai do tông chủ đứng đầu, Điền Lỗi sư đệ đi theo, Thiên Tà tông hai đại cao thủ toàn lực hỗ trợ. Để tránh phát sinh nguy hiểm, mọi người phải chiếu cố cho nhau, một khi gặp phải cường địch lập tức cùng nhau ứng phó, phải vì đại cục.

Công Dương Thiên Tung liếc Mã Vũ Đào, miệng hừ nho nhỏ, lại không hề phản đối.

Mã Vũ Đào không nói, chọn cách trầm lặng để trả lời.

Triệu Ngọc Thanh trong lòng thở dài, cũng không miễn cưỡng hai người, dặn dò:

- Trên đường đi cẩn thận, trước khi ra tay phải quan sát rõ tình hình, khi sức lực đủ liền quyết đoán xuất kích, sức không đủ liền tìm đối sách né đi, nhớ không được tùy tiện hành sự.

Mã Vũ Đào đáp:

- Cốc chủ an tâm, vì hòa bình Băng Nguyên, ta sẽ không hành động theo cảm tính. Cáo từ.

Nói rồi phi thân lên dẫn Điền Lỗi, Tàn Hồn vũ sĩ và Phùng Vân chớp mắt đã biến mất trên bầu trời.

Công Dương Thiên Tung hừ nhẹ một tiếng, trầm giọng nói:

- Cốc chủ lưu ý nơi này nhiều hơn, có chuyện liền phái người đi báo cho chúng ta là được. Cáo từ.

Xoay người bay lên, năm bóng hình lóe lên đi liền, chớp mắt đã không còn tung tích.

Đưa mắt tiền hai tổ cao thủ đi rồi, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt quái dị, liếc những người bên mình, nói với Lý Phong:

- Sát Phật Thiên Nộ hôm qua bắt được bản tính không xấu, con đi thả hắn ra, khuyên hắn tạm thời lưu lại ở đây. Còn Cao Vân bản tính âm tà, là hạng gian trá, con hãy phế hắn đi cho bớt nhiều chuyện.

Lý Phong vân lệnh bay về trong cốc.

Triệu Ngọc Thanh nhìn Đinh Vân Nham, phất tay nói:

- Con cũng đi đi, nơi này không có chuyện của con.

Gật nhẹ, Đinh Vân Nham tung mình bay đi liền.

Đến lúc này, ở cửa cốc chỉ còn lại Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Tuyết Sơn thánh tăng, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Thiện Từ và Vũ Điệp bảy người.

Gió thổi nhè nhẹ, Thiên Lân thấp giọng nói:

- Cốc chủ, chúng ta …

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:

- Thiên Lân, không cần gấp. Các con còn có chuyện quan trọng hơn.

Thiên Lân không đáp, liếc Tân Nguyệt, Vũ Điệp và Thiện Từ, phát hiện trong mắt bọn họ có mấy phần háo hức.

Tuyết Sơn thánh tăng nhìn lên bầu trời, thở dài nhè nhẹ nói:

- Gió nổi lên trên núi tuyết, đóng băng cả trời đất. Sau hai mươi năm, tai kiếp khủng khiếp lại nổi lên. Lần này, ai có thể đảo chuyển trời đất, ai có thể thuận gió đi đây? Ba phái Băng Nguyên cuối cùng ai làm chủ gió mây?

Triệu Ngọc Thanh bật cười kỳ dị, có mấy phần thất vọng, ánh mắt quét qua bốn đứa nhỏ Thiên Lân, ý tứ sâu sắc nói:

- Tai nạn từ đây bắt đầu, cũng sẽ kết thúc ở nơi này. Nhân duyên định mạng sớm đã định sẵn, nhưng trong quá trình đó ngập đầy ngăn trở.

Phương Mộng Như khẽ cau mày, nhìn Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng, sau đó dời mắt qua Thiên Lân, ánh mắt rất phức tạp khó nói, giọng có mấy phần huyền bí.

- Thiện hay nghiệt chỉ là một ý niệm, định mệnh do trời định. Đã gọi là tai kiếp khủng khiếp, thật ra có nguyên nhân.

Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hơi động, liếc sư muội rồi lẩm bẩm nho nhỏ;

- Người ngoài tỉnh táo, người trong u mê. Nhưng ông trời biến hóa vô cùng. Sư muội, nếu có thể quay lại trước đây …

Bật cười cay đắng, Phương Mộng Như nói:

- Sư huynh, ngoại trừ trí nhớ, ai có thể quay lại quá khứ được? Nếu như ông trời cho muội thêm một cơ hội, muội thà bỏ hết mọi thứ cũng phải ở chung với Tứ sư huynh. Dù là một năm, một tháng, một ngày, một sát na cũng được.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt khổ sở, than thở:

- Sư muội, nếu có một ngày Đằng Long cốc bị hủy diệt, muội sẽ đối mặt như thế nào?

Phương Mộng Như thân thể chấn động, trong mắt đầy đau thương, bi lụy nói:

- Sư huynh, câu này là nói ….

Gật nhẹ, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Tai kiếp khổng lồ của Băng Nguyên không thể né tránh, sư muội thật sự cho rằng lần này chúng ta có thể đảo chuyển càn khôn chăng?

Phương Mộng Như không nói, dường như hiểu ra một số chuyện.

Tân Nguyệt hơi bất phục, nghiêm mặt nói:

- Sư tổ, sức mạnh ba phái chúng ta tập trung, lại thêm Dịch viên và Trừ Ma liên minh hỗ trợ, con tin tưởng nhất định có thể chiến thắng mọi thứ.

Triệu Ngọc Thanh nhìn nàng, trong mắt toát ra đau thương nhàn nhạt, từ chối cho ý kiến nói:

- Thành sự là ở người, mưu sự là ở trời. Số thắng bại cũng từ một ý niệm. Nỗ lực lên, Tân Nguyệt, cuộc đời của con dần dần thay đổi.

Tân Nguyệt kiên định nói:

- Sư tổ an tâm, con sẽ nỗ lực.

Gật nhẹ, Triệu Ngọc Thanh liếc Thiện Từ và Vũ Điệp, có ý gì đó nói:

- Các con cũng phải cố lên, thiên hạ muôn dân là trong ý niệm của các con, nhớ không được trượt vào lối nhầm để hận nhân gian.

Vũ Điệp và Thiện Từ hơi ngạc nhiên, không hiểu rõ lời này có nghĩa gì, chỉ đành lẳng lặng gật đầu ra vẻ trả lời.

Thôi không nhìn nữa, Triệu Ngọc Thanh lại liếc Thiên Lân, hỏi lại:

- Thiên Lân, con thấy lần này giao chiến với Ngũ Sắc Thiên vực, kết cục sẽ như thế nào?

Thiên Lân nhìn ông kỳ quái, trầm ngâm nói:

- Vấn đề cốc chủ hỏi, lúc này còn chưa trả lời rõ ràng được. Nếu như sau mấy ngày nữa, có lẽ con có thể trả lời cho người.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt điềm nhiên, đổi sang chuyện khác:

- Con thấy sau mấy ngày nữa, bên mình còn được bao nhiêu người quen thuộc?

Thiên Lân cảm thấy kỳ quái, cốc chủ vì sao muốn hỏi đến chuyện này, thật ra ông đang muốn nói ý gì đây?

Với tình hình trước mắt, tuy Ngũ Sắc Thiên vực và Cửu U Minh giới đều mắt hổ trừng trừng nhìn Băng Nguyên, nhưng ba phái đồng tâm, lại thêm hỗ trợ của Dịch viên và Trừ Ma liên minh, tình hình cũng không phải là quá khó khăng, có bắt buộc phải hoảng sợ bất an như vậy chăng?

Nghĩ đến đây, Thiên Lân nói:

- Còn lại bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng chính là kết cục như thế nào.

Triệu Ngọc Thanh ánh mắt kỳ quái, khẽ lắc đầu khiến Thiên Lân mơ hồ.

Bên cạnh, mọi người đều không nói, ngoại trừ gió thổi vù vù thì chỉ còn cái lạnh thấu xương mà thôi.

Thời gian trôi qua trong trầm lặng.

Khi hoa tuyết lớn lên, cuồng phong thổi khắp, trời đất một màu như chín tầng trời.

Thời khắc đó, mọi người đều chìm vào trong đó, mơ hồ bị một luồng sức mạnh nào đó dẫn đi.

Đột nhiên, Phương Mộng Như thân thể run rẩy, sau đó vẻ mặt biến hẳn, quay đầu nhìn về phía Tây, trong mắt toát ra vẻ đau thương tang tóc mà lại trầm buồn.

Triệu Ngọc Thanh đột nhiên tỉnh lại, liếc thấy vẻ dị thường của Phương Mộng Như, nhẹ giọng nói:

- Sư muội … muội …

Tuyết Sơn thánh tăng mấy người nghe vậy đều tỉnh lại, cùng nhìn Phương Mộng Như, mơ hồ thấy có chút kỳ quái, lại không biết phát sinh chuyện gì.

Thở dài sâu kín, Phương Mộng Như si ngốc nhìn theo phía Tây của Đằng Long cốc, toàn thân toát ra đau thương nồng đậm.

- Sư huynh, sáu trăm năm rồi, cuối cùng ngày muội trông mong cũng đã đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play