Chầm chậm đi đến, Mã Vũ Đào chuyển động một vòng quanh hoa hồng máu, ánh mắt liên tục quan sát tầng kết giới ánh sáng bao quanh hoa hồng máu.

Với tu vi của Mã Vũ Đào, lại thêm pháp quyết Thiên Ảo Tà Vân của Thiên Tà tông, rất dễ dàng nhìn ra được bí ẩn của tầng kết giới ánh sáng này.

Nhưng mà bởi vì như thế, Mã Vũ Đào mới thấy ngạc nhiên bởi vì thuộc tính của tầng kết giới ánh sáng này quái dị, loại này ông từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc, là một loại kết giới phòng ngự ngầm chứa khí âm dương.

Vương Chí Bằng lươn quan sát vẻ mặt của Mã Vũ Đào, thấy ông cau mày, không khỏi hỏi:

- Tông chủ, người có phải phát hiện được điều gì đó không?

Mã Vũ Đào không lập tức trả lời, mãi đến sau khi đi một vòng rồi mới nói với vẻ kỳ quái:

- Hoa này rất tà môn, ta không cách nào xác định được lai lịch của nó. Theo cảm giác cá nhân ta, nó và hoa yêu của nhân gian có khác biệt rất lớn.

Vương Chí Bằng nói:

- Nếu không tìm rõ được, chi bằng chúng ta ra tay thử coi, nếu như tạo thành uy hiếp với chúng ta thì hủy diệt nó đi, không cho nó có cơ hội tiềm phục.

Mã Vũ Đào gật đầu nói:

- Ta cũng đang có ý này, thế thì quyết định như vậy. Khi ngươi ra tay nhớ phải cẩn thận phòng ngự, không cầu có công mà chỉ cầu không thất bại là được.

Vương Chí Bằng vâng một tiếng, phất tay bảo Tuyết Xuân lùi lại, bản thân tiến lên vài bước, chầm chậm rút trường kiếm tùy thân ra, sau khi bố trí phòng ngự hộ thể rồi liền chém thẳng một kiếm về phía đóa hoa hồng đỏ như máu đó.

Lúc này, chỉ thấy làn kiếm trắng toát đón gió phồng lên hóa thành một thanh kiếm sáng dài cả chục trượng, chém thẳng xuống dưới, chớp mắt đã va chạm vào kết giới ánh sáng đỏ nhạt kia.

Thời khắc đó, chỉ thấy kết giới ánh sáng bên ngoài đóa hoa hồng đỏ máu lõm xuống, khi đến một trình độ nhất định liền dừng lại, dần dần đảo ngược xu thế, ép làn kiếm do Vương Chí Bằng phát ra chầm chậm lui lại.

Thấy vậy, Vương Chí Bằng hơi kinh hãi, quyết đoán thu hồi chiêu này, thân thể bay lên không trung, khi đến độ cao năm trượng liền múa kiếm lần nữa.

Lần này, Vương Chí Bằng thi triển tám tầng tu vi, làn kiếm trắng bạc gào thét duỗi ra hóa thành một cột kiếm to lớn dài hàng năm chục trượng ẩn chứa khí cực lạnh xuất hiện trên đỉnh đầu của đóa hoa hồng.

Dường như cảm giác được nguy cơ, kết giới ánh sáng bên ngoài đóa hoa hồng đỏ máu xuất hiện ảo ảnh, vài chục hình bóng thiếu nữ hội tụ một chỗ, hình thành một đóa hoa hồng xinh đẹp nhanh chóng nở rộ ra.

Chớp mắt, một kiếm của Vương Chí Bằng đánh xuống, khí thế kinh nhân cùng với nhuệ khí phảng phất như muốn hủy diệt mọi thứ.

Nhưng đúng lúc đó, hoa hồng nở rộ đột nhiên xuất hiện hào quang luân chuyển, trong nhị hoa hiện ra một chùm sáng đỏ tươi hệt như một thanh kiếm bén đón đỡ một kiếm của Vương Chí Bằng.

Đỏ trắng gặp nhau, kiếm khí ngập trời, hoa lửa tứ tán cùng với tiếng sấm điếc tai vang rền trên mặt tuyết.

Tại điểm gặp nhau, làn kiếm trắng bạc đóng băng vạn vật, chùm sáng đỏ hồng xinh xinh đẹp đẹp, hai bên thuộc tính tương phản, hấp dẫn lẫn nhau, chớp mắt đã hỗn hợp thành một khối.

Đến lúc này, hai luồng sức mạnh nhanh chóng tập hợp, giây lát đã hình thành một quả cầu ánh sáng bành trướng, vừa nuốt lấy sức mạnh hai bên, vừa đi đến bờ hủy diệt.

Mã Vũ Đào và Tuyết Xuân bên cạnh quan sát, thấy tình hình như vậy đều hơi biến sắc, cùng lùi ra xa xa.

Giữa chiến trường, Vương Chí Bằng đang giao chiến mà tâm thần rung động dữ dội, sau liên tục vài lần thúc động chân nguyên đều không cách nào áp chế được luồng sức mạnh đó, trong lòng xuất hiện một chút bất an.

Chớp mắt, sức mạnh ở điểm gặp nhau gia tăng đến cực hạn, quả cầu ánh sáng đỏ hồng cũng không thể dung nạp được sức mạnh khổng lồ lập tức nổ mạnh.

Ánh sáng chói chang lóe lên, tiếng sấm rung trời, hoa lửa đầy trời như mưa rơi xuống cùng với cuồng phong gào thét, tất cả chớp mắt đã ngập tràn không gian phương viên trăm trượng.

Trên mặt tuyết, băng tuyết bắn tung, cơn lốc xoáy mới hiện, giữa không trung chớp điện như rắn, làn sáng rực rỡ.

Tại điểm gặp nhau, sấm động xé rách bầu trời, không gian vặn vẹo, hai bên giao chiến, một trên một dưới đều ở tình trạng nguy hiểm.

Những tiếng nổ mạnh kéo dài lan tràn, Vương Chí Bằng bị hất bắn lên không trung thân thể run rẩy, khuôn mặt trắng toát với những sợi tơ máu, ánh mắt ảm đạm.

Trên mặt đất, kết giới cứng rắn của hoa hồng máu chớp mắt tán loạn, để lộ hoa hồng xinh đẹp chịu đựng cuồng phong và sấm sét.

Trong chớp mắt đó, Mã Vũ Đào trong lòng run lên, một dấu hiệu bất an xuất hiện trong đáy lòng.

Bên cạnh, Tuyết Xuân vẻ mặt biến hẳn, thấy sư phụ bị thương vội vàng bắn mình lên, đỡ lấy ông giữa không trung, sau đó nhanh chóng quay ngược trở lại.

Cũng đúng lúc đó, cuồng phong trên mặt đất đột nhiên xuất hiện, hoa hồng vốn xinh đẹp tự động xoay tròn, để lộ một huyệt động đường kính ba trượng phát ra hào quang rực rỡ bắn thẳng lên trời.

Bên cạnh huyệt động, ngàn vạn hoa hồng, vài ngàn đó hoa hồng tạo thành năm đóa hoa hồng khổng lồ bảo hộ không gian ở giữa.

Giữa không trung, đóa hoa hồng máu to chừng năm trượng bay vòng quanh huyệt động phát ra hào quang xoay tròn, phảng phất như một cô gái múa may nhẹ nhàng, xinh đẹp đặc biệt.

- Cẩn thận, toàn bộ lùi lại.

Trong tiếng quát to, Mã Vũ Đào bay mình lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đóa hoa hồng khổng lồ đang xoay tròn, trong mắt ánh lạnh lấp lánh.

Tuyết Xuân nghe vậy, đỡ lấy sư phụ lùi lại trăm trượng, ba vị đệ tử Thiên Tà tông ở giữa không trung lại tự động tản ra.

Thời gian làm lộ rõ kết quả trước mắt mọi người.

Khi hào quang trong huyệt động dần dần nhạt đi, hoa hồng xung quanh cửa động đã tăng lên gấp mười lần, hình thành trên mặt tuyết bình yên trong phương viên vài trăm trượng một trăm hai mươi lăm đóa hoa hồng, tập cả tập họp thành năm đóa hoa hồng khổng lồ, cuối cùng toàn bộ tạo thành một đóa hoa hồng siêu khổng lồ huyền diệu xuất hiện ở đó.

Trong lòng Tuyết Xuân, Vương Chí Bằng ho khan vài tiếng, tình hình có hơi tốt hơn.

Quét mắt xuống mặt đất, Vương Chí Bằng vẻ mặt biến hẳn, ngửng đầu nhìn Mã Vũ Đào xa xa cố hết sức nói:

- Tông chủ, chuyện này là thế nào vậy?

Mã Vũ Đào nghe vậy, trầm giọng nói:

- Một kiếm vừa rồi của ngươi là mấu chốt của việc khai mở mọi thứ. Đóa hoa hồng trước đây luôn dẫn dụ chúng ta, lúc đó nếu chúng ta rời đi có lẽ tình hình không như vậy, nhưng hiện nay đã như thế cũng chỉ đành đối mặt với chuyện đó mà thôi.

Vương Chí Bằng ngạc nhiên, than nhẹ:

- Có lẽ đây chính là số mạng. Tuyết Xuân, hãy bỏ sư phụ ra, đi hỗ trợ tông chủ.

Tuyết Xuân chần chừ nói:

- Sư phụ, thương thế của người?

Vương Chí Bằng đáp:

- Chút thương thế này không đáng ngại, đi đi.

Tuyết Xuân nói:

- Vậy sư phụ cẩn thận, con đi đây.

Dứt lời Tuyết Xuân buông tay bay thẳng về phía Mã Vũ Đào.

Lắc lư một lúc, Vương Chí Bằng ổn định thân thể, ánh mắt quan sát bốn bề, vẻ mặt xuất hiện một chút ưu tư.

Mã Vũ Đào phất tay ngăn Tuyết Xuân đến gần, dặn dò:

- Nơi này tình hình quỷ quái, để tránh bị thương vong không cần thiết, con tạm thời lùi lại phía sau chờ lệnh. Nếu không có lệnh của ta, không được tùy tiện tiến vào vội vàng, hiểu rõ chưa?

Tuyết Xuân hơi không vui, nhưng biết chuyện nghiêm trọng, vâng một tiếng rồi lùi lại sau ba mươi trượng, quan sát chăm chú.

Mã Vũ Đào vẻ mặt nặng nề, ánh mắt nhìn chăm chú vào đóa hoa hồng máu đang xoay tròn, phát hiện nó lúc này đã bắt đầu hạ xuống, vị trí đúng ngay vào huyện động kia.

Một lúc sau, đóa hoa hồng máu quay lại vị trí cũ, huyệt động không còn thấy nữa, nhưng lúc này trên đóa hoa hồng máu lại hiện ra rõ ràng những đột biết quỷ dị.

Ánh đỏ lóe lên, hoa hồng xoay tròn. Đóa hoa hồng máu xoay tròn tại chỗ, toàn thân lấp lánh ánh sáng, nhanh chóng ngưng tụ trên không trung thành một quả cầu ánh sáng, chỉ trong chớp mắt đã ảo hóa thành một người phụ nữ.

Nhìn thật cẩn thận thì người phụ nữ đó toàn thân đỏ rực máu, tuổi còn trẻ mà xinh đẹp kinh người, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta cảm nhận sự lợi hại, quả thật là một đóa hồng có gai.

Khi người phụ nữ vừa xuất hiện, ngàn vạn hoa hồng xung quanh đồng thời bộc phát hào quang rực rỡ, hình thành một màn sương máu trên mặt tuyết cùng với từng hồi âm thanh nổ vang.

Thân hình vừa lay động, người phụ nữ áo đỏ ảo hóa biến mất, sau đó liền xuất hiện ngàn vạn bóng hình nhỏ bé trên từng đóa hoa hồng chung quanh.

Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó toàn bộ ảo ảnh dần dần hợp nhất, ngay cả những đóa hoa hồng cũng từ nhỏ thành lớn, cuối cùng tạo thành năm thiếu nữ áo đỏ, trong đó người ở giữa chính là thiếu nữ xuất hiện đầu tiên.

Bốn phía, bốn thiếu nữ tuổi tương đối nhỏ hơn chút, khoảng chừng giữa mười bảy mười chín, dung mạo xinh xắn, lại thiếu chút anh khí và lạnh lùng cao ngạo.

Trên mặt tuyết, đóa hoa hồng máu lúc này ngừng chuyển động, ở trên là người phụ nữ xinh đẹp đứng thẳng.

Bốn phía, bốn đóa hoa hồng nhỏ hơn chút hệt như những hộ vệ, phân bố theo phương vị của tứ tượng, trên mỗi đóa có một thiếu nữ đứng hệt như thị nữ của thiếu nữ đầu, vẻ mặt hệt nhau, lạnh nhạt lại có mấy phần sát khí.

Mã Vũ Đào thấy vậy, biết là lúc chính diện xử lý, liền hạ xuống dừng lại ở cùng cao độ với người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi:

- Cô nương là ai, đến từ đâu vậy?

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Mã Vũ Đào, vẻ lạnh lùng cao ngạo nói:

- Hắc Trì Huyết Mân Mặc Hương, đến từ Hắc Trì Huyền Vực. Ngươi là ai?

Mã Vũ Đào sửng người, Hắc Trì ở đâu, cái gì là Huyền Vực? Vừa suy nghĩ, Mã Vũ Đào vừa trả lời:

- Ta là Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào, thủ lĩnh của một trong ba phái Băng Nguyên. Các ngươi đến Băng Nguyên của ta có mục đích gì?

Phụ nữ áo đỏ Mặc Hương ánh mắt hơi động đậy, dường như cũng chưa từng nghe qua tên của Mã Vũ Đào, giọng lạnh lùng nói:

- Lần này đến đây là truy đuổi theo vài người, hoàn toàn không quan hệ đến các ngươi.

Mã Vũ Đào nói:

- Đây là Băng Nguyên, không phải lãnh địa của các vị, sao lại nói là không có quan hệ đến chúng ta?

Mặc Hương lạnh lùng cao ngạo nói:

- Nơi này tất nhiên không phải lãnh địa của chúng ta, nhưng nếu ta dám đến thì không sợ người nào. Một câu thôi, chúng ta không phải đến vì các ngươi, nếu như các ngươi muốn miễn cưỡng ngăn cản, thế thì các ngươi tự mình sẽ hối hận sau này. Bây giờ, các ngươi có thể đi đi, chúng ta việc ai nấy làm, không có qua lại gì cả.

Mã Vũ Đào hai mắt khép hờ, lạnh lùng nói:

- Nếu ta không đồng ý thì sao?

Mặc Hương hừ lạnh một tiếng, khí thế vút cao nói:

- Ngươi không phục có thể ra tay thử xem, nhưng ta sợ ngươi sẽ hối hận sau này.

Mã Vũ Đào trong lòng nóng nảy, Mặc Hương dám không để địa vị Thiên Tà tông chủ của ông vào trong mắt, như vậy là kỳ thị ông rồi. Điều này khiến ông làm sao có thể nhịn được cơn tức.

Quát giận một tiếng, Mã Vũ Đào nói:

- Cuồng vọng, dám trước mặt ta nói những lời lớn lối thế, ngươi là người đầu tiên.

Mặc Hương bật cười khinh bỉ, quét mắt qua những người ở xa xa, hừ giọng nói:

- Sáu người các ngươi, chúng ta năm người, ngươi thấy sau trận chiến hai bên còn có được mấy người?

Mã Vũ Đào hơi bớt giận, câu này của Mặc Hương tuy chỉ là một câu uy hiếp mà thôi nhưng ông không thể không suy tư sâu xa.

Trong lòng ông hiểu rõ, ngoài bản thân ông, Vương Chí Bằng và Tuyết Xuân tu vi hơi mạnh một chút, lại cũng chỉ ở mức nhị lưu mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play