Thiện Từ hơi kinh ngạc, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành đổi sang chuyện khác:
- Thật ra chúng ta phải học tập Thiên Lân, hắn sáng sủa tự tin, không vì một chút đau thương mà chìm đắm trong ký ức.
Vũ Điệp vừa nghe đến tên Thiên Lân, lập tức quay đi nhìn hoa tuyết trên không trung, nhẹ giọng nói:
- Lúc nhỏ Thiên Lân không giống chúng ta, hắn có không ít bạn bè, có rất nhiều hồi ức tốt đẹp, vì thế hắn tương đối nghịch ngợm, lại tương đối sáng sủa, tính cách hướng đến vùng sáng. Chúng ta từ nhỏ đã cô độc, làm bạn với cô đơn, là một loại người khác hẳn với hắn.
Thiện Từ ánh mắt hơi động, gật đầu nói:
- Đúng thế, tuổi nhỏ chúng ta rất giống nhau, nhưng chúng ta và Thiên Lân lại là bằng hữu tốt, điều này và tính cách thật ra không có quan hệ trọng đại lắm.
Vũ Điệp nói:
- Người đối xử với người, tính cách tương tự rất dễ dàng đi cùng với nhau, nhưng người tính cách khác nhau lại càng có sức hấp dẫn. Thiên Lân sáng sủa nhiệt tình, tính cách ta và ngươi trầm tĩnh, gặp gỡ giữa hai bên có thể nói là cương nhu tương tế, vì thế chúng ta rất có thể dễ dàng hòa hợp cùng với nhau.
Thiện Từ sửng người một lúc, nghĩ lại thấy cũng có lý, không khỏi đồng ý:
- Ngươi nói đúng, giữa Thiên Lân và chúng ta …
Còn đang nói, trong cốc trước sau bay ra vài chục người, dẫn đầu chính là Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào.
Trước đây, ba tổ bọn họ tự chuẩn bị, bây giờ mọi thứ đã thỏa đáng liền phân binh ba đường, bắt đầu chính thức phản kích.
Đưa mắt tiễn ba tổ cao thủ rời đi, Vũ Điệp nhẹ giọng nói:
- Thiện Từ, ngươi nói lần này ba phái có thể xua đuổi những người xâm nhập được chăng?
Cau chặt mày lại, Thiện Từ do dự nói:
- Theo ta biết được, tai nạn này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Vũ Điệp vẻ mặt bình tĩnh, than nhẹ:
- Tại sao thế gian lại không thể thật sự hòa bình được?
Thiện Từ nói:
- Bởi vì dục vọng của con người là đối đầu lớn nhất đối với hòa bình.
Vũ Điệp bật cười khổ sở, nhìn Thiện Từ, nhỏ nhẹ nói:
- Người nếu không có dục vọng thì còn là người chăng? Thiện Từ, đời này tâm nguyện lớn nhất của ngươi là gì vậy?
Ánh mắt biến hẳn, Thiện Từ khuôn mặt toát ra vẻ mê hoặc, lẩm bẩm tự nói:
- Tâm nguyện lớn nhất? Ta không biết. Có lẽ tâm nguyện của ta không lớn, nghĩ là vĩnh viễn ở cùng với các ngươi.
Vũ Điệp lặp lại lời của hắn, u oán nói:
- Vĩnh viễn ở cùng, quả thật có thể vĩnh viễn ở cùng chăng?
Thiện Từ nhìn vào mắt Vũ Điệp, trầm giọng nói:
- Chỉ cần ngươi đồng ý liền có thể ở cùng.
Vũ Điệp không nói, chăm chú nhìn vào mắt hắn, một lát sau trong lòng chợt nhiên hiểu ra chút gì đó, vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt của hắn.
- Thiện Từ, nghe nói người sẽ thay đổi, thời gian có thể tiêu diệt mọi thứ, ngươi thấy vậy chăng?
Thiện Từ nắm được một chút ý nghĩ của nàng, cười khổ nói:
- Ta không biết, có lẽ người sẽ bị thời gian thay đổi, nhưng ta trước mắt còn không muốn tin tưởng như vậy.
Vũ Điệp than nhẹ:
- Bởi vì chúng ta trước mắt còn rất trẻ tuổi.
Thiện Từ nói;
- Phải vậy chăng? Có lẽ vậy. Nhưng chúng ta còn trẻ tuổi, lại có tấm lòng không còn trẻ nữa.
Vũ Điệp nhìn về chân trời không trả lời câu nào.
Nàng hai mươi tuổi tuy tiếp xúc con người không nhiều, nhưng từ nhỏ đến lớn sống bên cạnh mẫu thân và Thái sư tổ, đối với tình cảm nàng cũng có nhận thức riêng của mình.
Thời khắc này, nàng cảm nhận được tấm lòng của Thiện Từ, nhưng nàng không nắm chắc được lòng mình.
Nàng không biết rõ mình thích Thiên Lân hay là thích Thiện Từ. Vì thế nàng chọn lựa im lặng.
Trầm ngâm không nói, không khí có phần nặng nề.
Khi Thiện Từ chuẩn bị phá vỡ không khí xấu hổ này, Giang Thanh Tuyết lại đột nhiên xuất hiện.
Bật cười nhẹ, Giang Thanh Tuyết phá vỡ im lặng.
- Thiện Từ, Vũ Điệp, các vị té ra lại đến đây, ta đang tìm các vị đây.
Bỏ đi ưu thương nhàn nhạt, Thiện Từ khôi phục lại bình tĩnh, điềm nhiên nói:
- Tỷ tỷ tìm chúng ta có chuyện gì chăng?
Giang Thanh Tuyết mỉm cười nói:
- Không có việc gì cũng không tìm các ngươi tâm sự được sao?
Thiện Từ cười cười, không trả lời. Vũ Điệp đáp:
- Câu này của tỷ tỷ như ngoại lệ, nếu tỷ muốn nói chuyện phiếm thì lúc nào cũng có thể tới tìm bọn ta.
Giang Thanh Tuyết đi đến bên Vũ Điệp, cười nói:
- Vẫn là Vũ Điệp ngọt ngào, Thiện Từ phương diện này còn kém lắm. Đi thôi, chúng ta quay về cốc bàn chuyện, tỷ tỷ có một chuyện muốn hỏi muội.
Vũ Điệp nghi hoặc nói:
- Tỷ tỷ có chuyện hỏi muội? Không biết là chuyện gì?
Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Không cần gấp, một lúc nữa muội sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi kéo tay Vũ Điệp, gọi Thiện Từ quay mình bay vào trong cốc.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyền thuyết U Mộng Lan lay động lòng người, bắt đầu từ ngày hôm qua, tu đạo nhân sĩ không ít người biết được chuyện U Mộng Lan liền chia nhau đến gần Thiên Nữ phong, bắt đầu đánh động chú ý U Mộng Lan.
Nhưng Thiên Nữ phong từ sớm có người nhanh chân giành trước, sự xuất hiện của Quý Hoa Kiệt khiến không ít người có phần lo lắng, biến hắn trở thành địch nhân số một.
Thấy vậy, Quý Hoa Kiệt đã sớm chuẩn bị, hắn cột thiếu nữ hôn mê lên lưng, dùng áo choàng che giấu đi hình dáng của nàng.
Nhìn quanh một vòng, Quý Hoa Kiệt vẻ mặt vô tình, nhưng trong lòng lại cảnh giác cao độ. Hiện nay, quanh Thiên Nữ phong cao thủ như mây, ra mặt hoặc ẩn núp ít ra cũng trên mười người. Điều này sao không khiến hắn phải lo lắng đây.
Nghĩ đến mục đích lần này, Quý Hoa Kiệt không khỏi thở dài, trong lòng ngầm nói: “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân của thiện ác cùng tồn tại?”
Thôi không nhìn nữa, Quý Hoa Kiệt liếc bức tượng băng thần nữ, mọi thừ trước đây vẫn như cũ, trong lòng thấy thời cơ chưa đến, cao thủ chung quanh còn chưa tập kích.
Lợi dụng lúc này, Quý Hoa Kiệt buông lỏng tâm tình bảo tồn thực lực.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhanh chóng đến giờ ngọ.
Lúc này, từ phía Đằng Long cốc có năm bóng người bay đến, có phân biệt trước sau một chút, đến sớm nhất là Phiêu Linh khách và Tây Bắc Cuồng Đao, kế đến là Vô tướng khách, Ứng Thiên Tà và Hoa Vũ Tình.
Năm người bọn họ do xem hết Băng Tuyết thịnh hội của Đằng Long cốc mới vội vàng chạy đến đây, ai ngờ đến Thiên Nữ phong rồi mới phát hiện, nơi này đã có không ít người.
Ngoài ra, còn có một số khí tức mơ hồ ẩn núp lân cận, rõ ràng chỗ ngầm cũng ẩn chứa không ít người.
Bật cười duyên, Hoa Vũ Tình quét mắt qua mọi người, ánh mắt dừng lại ở Tiếu Tam Sát, châm chọc nói:
- Ngọn gió lợi hại nào đã mang ngươi đến nơi này vậy?
Tiếu Tam Sát vẻ mặt không vui, hừ khẽ nói:
- Tự nhiên là ngọn gió Tây Bắc, lẽ nào nơi này còn có gió Đông Nam à.
Hoa Vũ Tĩnh cười quyến rũ, nói:
- Ồ, cơn nóng giận nào to lớn vậy, hẳn không phải người nào đó đã bế môn tạ khách trên người ngươi sao?
Nói rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ trung niên, ánh mắt có vài phần hiếu kỳ.
Tiếu Tam Sát quát lên:
- Im mồm, chớ có ở nơi này nói năng lung tung.
Người phụ nữ trung niên âm hiểm nhìn Hoa Vũ Tình, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Thứ hoa tàn liễu rũ, ngươi tốt nhất là thức thời một chút, nếu không chọc giận ta ngươi sẽ hối hận.
Hoa Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, phản bác lại:
- Ta là hoa tàn liễu bại cho thấy có nam nhân theo đuổi, ngươi giữ mình như ngọc sợ là đàn ông không coi ra gì.
Người phụ nữ trung niên nghe vậy nổi giận quát to:
- Hoa Vũ Tình, ngươi thật muốn tìm cái chết.
Hoa Vũ Tình nhún vai, ra vẻ không sao cả, khiêu khích nói:
- Ta đang tìm ngươi. Nói đi, lai lịch thế nào, để cho ta thêm phần kiến thức.
Người phụ nữ trung niên vẻ mặt nặng nề, giọng sắc bén nói:
- Hoa Vũ Tình, biết lai lịch của ta rồi ngươi sẽ hối hận.
Hoa Vũ Tình tâm thần chấn động, né tránh ánh mắt của người phụ nữ trung niên, không phục lên tiếng:
- Phải vậy chăng? Thế thì ta càng muốn biết.
Người phụ nữ trung niên âm hiểm nói:
- Như vậy ngươi hãy nghe cho rõ, ta tên là Thôi Linh Cô!
Hoa Vũ Tình vẻ mặt thất kinh, mặt mình thảm thiết kinh hãi la lên:
- Chính là ngươi! Thôi Mệnh Cô!
Người phụ nữ trung niên lạnh lẽo nói:
- Ngươi cho là ta đang giỡn chơi với ngươi chăng?
Hoa Vũ Tình vẻ mặt bất định, liếc người chung quanh, thân thể không khỏi mất tự chủ lùi lại, miệng cười khan nói:
- Ở đây, ta sao lại nghĩ như vậy? Chỉ là đại danh Thôi Mệnh Cô như tiếng sấm ngang tai, ta nhất thời chưa từng nghĩ đến, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.
Bốn phía, mọi người vừa nghe đại danh Thôi Mệnh Cô, ai nấy vẻ mặt kỳ dị.
Tây Bắc Cuồng Đao và Thôi Linh Cô đã biết từ lâu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Phiêu Linh khách, Vô Tướng khách, Ứng Thiên Tà lạnh lùng, rõ ràng cũng không để ý.
Còn lại những người khác hoặc kinh ngạc, hoặc kinh hãi, xem ra đều biết đại danh của bà.
Hừ lạnh một tiếng, Thôi Linh Cô hung hăng trừng Hoa Vũ Tình, quát lên:
- Món nợ này trước hết để cho ngươi nhớ kỹ, đợi sau khi chuyện này kết thúc rồi ta mới thu thập ngươi.
Hoa Vũ Tình không nói, trong lòng tự nhủ: “Lão yêu bà, hy vọng bà sớm chết ở nơi này.”
Lơ lửng giữa không trung, Phiêu Linh khách, Tây Bắc Cuồng Đao, Vô Tướng khách cùng chăm chú nhìn Quý Hoa Kiệt trên đỉnh núi, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Lần đầu mới gặp, ba người đều không biết lai lịch của Quý Hoa Kiệt, nhưng rõ ràng cảm ứng được sự lạnh lùng tàn khốc và bá khí trên người của hắn, trong lòng không khỏi phải cân nhắc làm thế nào mới có thể đoạt được U Mộng Lan đây.
Cảm nhận được sự chú ý của ba người, Quý Hoa Kiệt vừa thu lại khí tức, vừa đánh giá bọn họ, phát hiện ba người này tu vi kinh khiếp, mỗi người một đặc điểm, mơ hồ tạo nên một loại uy hiếp tiềm tàng với hắn.
Phát hiện được hành động của Quý Hoa Kiệt, Tây Bắc Cuồng Đao trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị, tự nói: “Người này không thể chỉ nhìn tướng mạo, chuyến đi Băng Nguyên lần này quả thật càng lúc càng có ý tứ.”
Phiêu Linh khách dường như hiểu ý của hắn, nói tiếp:
- Chuyện ý tứ thường thường khó mà phân biệt được, không gặp được thì tốt hơn.
Tây Bắc Cuồng Đao điềm nhiên nói:
- Rất nhiều chuyện trên thế gian đã sớm định sẵn, hệt như chuyện U Mộng Lan, nó chủ một đóa hoa mà vô số người cướp đoạt, cuối cùng cũng chỉ có một người có thể thu được mà thôi.
Vô Tướng khách nói:
- Thế gian không có chuyện gì sớm biết được, nếu như quả thật có thể dự báo được, ai còn lãng phí tinh lực làm gì.
Phiêu Linh khách tán đồng:
- Nói đúng, nếu như biết được kết quả cuối cùng rồi, sẽ không còn người chết oan nữa.
Tây Bắc Cuồng Đao phản bác lại:
- Cũng không hẳn nhất định như vậy. Tựa như chuyến đi Băng Nguyên lần này, vô số người tranh đoạt một loại đồ vật, chỉ cần hơi nghĩ một chút liền có thể suy đoán được kết quả, nhưng có bao nhiêu người bỏ được lòng tham lam đó? Đầu cơ là bản tính của con người, cũng là tính cách kém cỏi của con người, sự tồn tại của nó thông thường gây ra không ít sự hy sinh vô ích của con người.
Nghe vậy, Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách trầm ngâm không đáp, rõ ràng đồng ý với nhận thức của hắn.
Nhưng cách không xa lắm, Thôi Linh Cô lại cười lạnh nói:
- Cuồng Đao, ngươi đã thành nhân từ từ lúc nào vậy, lại còn học thói giảng giải đạo lý trước mặt người khác ở đâu vậy?
Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của bà, Tây Bắc Cuồng Đao hừ lạnh một tiếng, phản bác lại:
- Thôi Mệnh Cô, ngươi từ lúc nào cũng biến thành thích lo chuyện bao đồng, với lòng dạ đàn bà vậy?