Phát hiện được sự khác biệt của pháp quyết, Lâm Phàm tâm tư biến đổi, đang muốn chuyển biết pháp quyết, ai ngờ Từ Tĩnh lại đột nhiên tiến công, hắn dùng ngọn lửa cực nóng làm vũ khí lập tức trói buộc được thân thể của Lâm Phàm.
Đồng thời, trường kiếm của Từ Tĩnh âm thầm phát xuất sợi dây trói buộc đỏ rực hệt như một con rắn thần, dễ dàng cuốn lấy Lâm Phàm, giữ chặt hắn chặt chẽ không nhúc nhích giữa không trung, khiến Đinh Vân Nham và bọn Linh Hoa dưới dài kêu lên sợ hãi không ngừng.
Ở trong cảnh nguy hiểm, Lâm Phàm hơi nóng lòng, sau liên tục vài ba lần giãy dụa đều không đạt được gì, đột nhiên xuất nguyên thần ra xông qua được ngọn lửa cuồn cuộn thoát khỏi công kích của Từ Tĩnh.
Ánh sáng nhạt chợt lóe lên, Lâm Phàm hồi phục lại hình người, dừng cách Từ Tĩnh ba trượng, ánh mắt kỳ dị nhìn người trước mắt.
Từ Tĩnh không hiểu được ánh mắt của hắn, hỏi lại:
- Sao nhìn ta như vậy, muốn nhìn thấu qua ta hay là muốn tìm ra điểm sơ hở từ trên người ta?
Lâm Phàm lắc đầu đáp:
- Không phải, đệ đang nghĩ phải làm sao mới đánh bại được huynh.
Từ Tĩnh nghe vậy cười lớn, hỏi lại:
- Đệ dùng cái gì để đánh bại được ta đây?
Lâm Phàm nhìn ra vẻ mặt khinh thường của hắn, hơi nổi giận nói:
- Hai chữ mà thôi, quyết tâm!
Từ Tĩnh nghe xong cảm thấy buồn cười, cất giọng giáo huấn nói:
- Tỉ thí là dựa vào thực lực, chỉ bằng quyết tâm không thể làm được.
Lâm Phàm lạnh lùng đáp:
- Không có thực lực, đệ làm sao có thể đứng được ở nơi này?
Từ Tĩnh vẻ mặt trầm xuống, nghiêm túc nói:
- Lâm Phàm, đệ không cần phải đắc ý, để ta lập tức cho đệ biết được, thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Hai tay giang ra, khí thế tiết ra ngoài, áp lực nặng như núi chớp mắt đã đến, dễ dàng vây khốn lấy Lâm Phàm trong không gian một trượng.
Hoàn thành tất cả rồi, Từ Tĩnh nhướng cao mày kiếm, một kiếm xem ra chậm rãi ẩn chứa tám tầng chân nguyên của Từ Tĩnh, khi hạ xuống thì hệt như thái sơn đè nén, có khí thế áp đảo mọi thứ.
Trường kiếm Lâm Phàm thu lại, hai tay nắm chặt, thân thể trong không gian một trượng tự động xoay tròn, hình thành một cơn lốc mang theo ngàn vạn làn kiếm, đang dần dần phá nát không gian ngưng đọng quanh người.
Quá trình này chậm rãi, nhưng Lâm Phàm không hề chịu thua, sau một lúc kiên trì, hắn cuối cùng đã phá vỡ được không gian ngưng đọng, lại vừa hay gặp phải một kiếm đột kích đánh tới.
Lúc này, Lâm Phàm né tránh không kịp, bị một kiếm của Từ Tĩnh đánh trúng, rơi sầm xuống đài cao, bị thương không nhẹ.
Một chiêu đắc thắng, Từ Tĩnh thừa cơ truy kích, không chờ Lâm Phàm đứng lên, đợt tấn công đáng sợ thứ hai liền theo sát liền.
Lúc này, chỉ thấy một chùm ánh lửa như vòng sáng khóa chặt lấy người Lâm Phàm, lúc thì thu nhỏ lại, lúc thì căng lên rồi thả lỏng, áp lực tạo thành vô cùng mạnh mẽ, cơ hồ đánh tan thân thể Lâm Phàm.
Bốn phía, người xem vẻ mặt kinh hãi, không ít người lắc đầu than nhỏ, rõ ràng đều nhìn thấy Lâm Phàm đang từng bước từng bước đi vào khốn cảnh.
Thiên Lân nhíu mày lại, nhìn tình hình giao chiến, lòng hắn hơi kinh ngạc.
Lúc này đây, Lâm Phàm cũng còn không chịu để lộ thực lực, thật ra hắn có điều gì băn khoăn?
Phương Mộng Như chăm chú nhìn Lâm Phàm, trong mắt đầy vẻ chờ đợi, dường như trong lòng bà đang muốn từ trên người Lâm Phàm nhìn ra được cái gì, nhưng lại mãi chưa từng xuất hiện.
Dưới đài, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền kích động không thôi, miệng kêu to tên Lâm Phàm, chỉ có Linh Hoa còn tính là bình tĩnh.
Giang Thanh Tuyết nhìn thấy chuyện này, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Lân, phát hiện hắn tuy có chút lo lắng lại vẫn tương đối trấn tĩnh, điều này khiến Giang Thanh Tuyết khá kinh ngạc, không hiểu vì sao Thiên Lân lại bảo trì được bình thản như vậy.
Thu lại ánh mắt, Giang Thanh Tuyết liếc nhìn Tân Nguyệt xa xa, thấy nàng vẻ mặt lạnh lùng, không một chút lo lắng, trong lòng không khỏi thầm khen, suy nghĩ Tân Nguyệt quả thực là hoa sơn miền tuyết, cao quý mà thánh khiết.
Cũng đúc lúc đó, Trương Trọng Quang, Hàn Hạc, Điền Lỗi ba người đang quan sát vẻ mặt hơi tươi cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Từ Tĩnh.
Công Dương Thiên Tung thở dài nhè nhẹ, cảm thấy thất vọng với tình cảnh của Lâm Phàm, nhìn từ cảnh này cho thấy Tiết Phong có khả năng không bằng Hạ Kiến Quốc.
Tuyết Sơn thánh tăng nụ cười kỳ dị, nhìn tình hình giao chiến nhỏ giọng nói:
- Mười năm như giấc mộng, sáu trăm năm dài, đến cuối cùng phải đối diện với định mệnh.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi bi thiết, thở dài nói:
- Đúng thế, thế gian ở đâu có bí mật vĩnh viễn?
Người ngồi bên cạnh nghe thấy sửng sốt, không hiểu rõ ý nghĩa bên trong câu nói của hai người.
Trong trận đấu, Lâm Phàm lúc này tình hình nguy cơ, trong tình cảnh Từ Tĩnh tận sức công kích, căn bản không cách gì thoát thân được.
Một lúc sau, Lâm Phàm cảm nhận được tình trạng thân thể nhanh chóng đi xuống, trong lòng biết không thể tiếp tục chịu, nếu không sẽ không còn cơ hội đảo ngược tình thế.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm trong mắt toát ra ánh sáng kỳ lạ, trường kiếm trong tay đẩy đi, làn kiếm đỏ đậm bề mặt mờ hiện một tầng ánh vàng kim nhàn nhạt, khi gặp phải vòng sáng như ngọn lửa của Từ Tĩnh, hai bên giao chiến kịch liệt, hoa lửa bắn ra tung tóe chói mắt.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, sau đó làn kiếm màu vàng kim nhàn nhạt liền chém đứt vòng sáng do Từ Tĩnh phát ra, giúp Lâm Phàm thoát khỏi khốn cảnh.
Thấy vậy, Từ Tĩnh vô cùng kinh ngạc, vòng sáng do Liệt Dương Chân Hỏa pháp quyết do hắn tạo ra có sức trói buộc rất mạnh, với căn bản sở học của Lâm Phàm không thể nào giãy dụa thoát ra được, nhưng sự thật lại khiến người ta không thể không tin được.
Một chiêu ra sức, Lâm Phàm cuối cùng thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, khuôn mặt tuấn tú lại lộ ra vẻ uể oải.
Nghiêng mình lùi lại, Lâm Phàm cảnh giác nhìn Từ Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thật xấu hổ, khiến Từ sư huynh phải thất vọng rồi.
Từ Tĩnh vẻ mặt nặng xuống, lạnh lẽo nói:
- Thất vọng còn nói chưa được, bất quá có vài phần kinh ngạc.
Lâm Phàm hừ lạnh nói:
- Phía sau sự kinh dị có phải có vài phần tâm thần không an?
Từ Tĩnh ánh mắt lạnh xuống, quát lên:
- Lâm Phàm, chớ có dùng miệng lưỡi. Với tình trạng thân thể của đệ trước mắt, không cần mấy chiêu cũng có thể đánh rớt đệ xuống dưới đài.
Lâm Phàm hai mắt khép hờ, trầm ngâm một lúc, cười lạnh nói:
- Phải vậy chăng? Thế sao chúng ta không dùng giới hạn ba chiêu xem thử ai là người thắng lợi cuối cùng.
Từ Tĩnh nhìn hắn, mơ hồ cảm thấy hắn dường như biến thành một người khác, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ kỳ quái quái.
Suy tư một lúc, Từ Tĩnh gật đầu nói:
- Được rồi, dùng giới hạn ba chiêu, chúng ta phân cao thấp. Hy vọng ba chiêu này đệ có thể biểu hiện tốt một chút.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Sư huynh phải suy nghĩ, sau ba chiêu nếu huynh bị thua, huynh làm sao đối mặt với những người ở đây.
Từ Tĩnh vẻ mặt hơi giận, quát lên:
- Cuồng vọng, đệ cho mình là ai đây?
Lâm Phàm hoàn toàn không giận dữ, thản nhiên đáp:
- Vấn đề này đệ chút nữa sẽ trả lời cho huynh. Bây giờ hay là chúng ta bắt đầu đi, chớ để mọi người phải lo lắng.
Từ Tĩnh hung hăng trừng hắn một cái, gằn giọng nói:
- Đến đây, để cho đệ thấy được tuyệt kỹ chân chính của Đằng Long cốc. Chiêu thứ nhất, Liệt Diễm Phần Vân.
Phi thân lên cao, Từ Tĩnh toàn thân lửa đỏ rừng rực, hai tay bắt quyết trước ngực, bắt đầu toàn lực thúc động Liệt Dương chân hỏa pháp quyết trong người.
Giờ phút này, Từ Tĩnh đầy nóng giận, tuy nói chỉ tỉ thí, nhưng trận tỉ thí này quan hệ đến danh dự cũng như Tân Nguyệt, hắn sao có thể không để ý được?
Thêm Lâm Phàm lại dùng ngôn ngữ khích bác, biểu hiện thì vượt ngoài dự liệu, điều này đã uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của hắn, tự nhiên hắn phải đánh bại đồng môn sư đệ này.
Vì những nguyên nhân này, Từ Tĩnh không còn lưu lại chút tình, chiêu thứ nhất vừa thi triển đã dùng đến chín tầng chân nguyên.
Như vậy, chỉ thấy toàn thân Từ Tĩnh ánh sáng lưu chuyển, ngọn lửa đỏ đậm cuồn cuộn như sóng biển hình thành một đài sen dưới chân hắn, đỡ lấy hắn hệt như một sứ giả hỏa diễm.
Bốn phía, ngọn lửa khuếch tán phảng phất có linh tính, khi thì quay cuồng khi thì xoay tròn, chỉ một lúc đã ngập tràn phương viên vài dặm, nó hệt như một tầng mây đỏ bao trùm lên trên không trung Đằng Long cốc, chiếu rọi xung quanh đỏ rực như máu, lại còn vang lên âm thanh ri ri.
Trên đài, Lâm Phàm vẻ mặt cổ quái, ngay khi Từ Tĩnh thu thế phát động, hắn căn bản không nhìn đối thủ một cái mà lại quay đầu nhìn quanh, trong ánh mắt toát ra vẻ người thường khó mà hiểu được.
Thời khắc đó, trong mắt Lâm Phàm mơ hồ có nụ cười, ánh mắt quét qua những người xem ngồi trên đài cao, hơi dừng một chút ở Thiên Lân, Đinh Vân Nham, Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, dường như biểu lộ một hàm nghĩa nào đó, chỉ có điều bọn họ có hiểu rõ không?
Dời mắt khỏi mấy người, Lâm Phàm lại nhìn Tân Nguyệt giữa không trung, sau đó nhìn xuống dưới đài, nhìn vào mắt Linh Hoa một lúc, sau đó lại nhìn sang bọn Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền.
Trong lúc đó, Lâm Phàm cười ngờ nghệch, nhưng bốn sư đệ sư muội dưới đài lại lĩnh hội được.
Lập tức, một luồng cảm xúc chảy qua trái tim của bọn họ.
Bốn người Linh Hoa trong lòng hiểu rõ, thời điểm cuối cùng cũng đã điểm rồi.
Vì thế, khuôn mặt họ mỉm cười, trong mắt toát ra sự cổ vũ, dùng phương thức của bản thân để biểu lộ suy nghĩ trong lòng.
Trên đài, Thiên Lân vừa thấy liền hiểu được ánh mắt của Lâm Phàm, giọng kỳ dị nói:
- Cái phải đến cuối cùng cũng đã đến.
Đinh Vân Nham nhìn ra được một số chuyện từ ánh mắt của Lâm Phàm, nhưng ông không hiểu rõ lắm.
Lúc này ông vừa nghe được câu này của Thiên Lân, không khỏi cất tiếng hỏi:
- Thế nào là phải đến?
Thiên Lân cười cười kỳ dị, ánh mắt liếc Phương Mộng Như, thấy vẻ mặt bà khác thường, lập tức quay lại nói với Đinh Vân Nham:
- Trên người Lâm Phàm có rất nhiều bí mật thúc còn chưa biết, những điều này đã thay đổi cuộc sống này của hắn. Bây giờ chính là lúc khai mở những bí mật đó. Nhìn cho cẩn thận, tin chắc thời khắc này thúc đời này khó mà quên được.
Đinh Vân Nham hơi kích động, hỏi lại:
- Thật sự như vậy không?
Thiên Lân không đáp, chỉ cười cười.
Lúc này, pháp quyết của Từ Tĩnh đã cơ bản hoàn thành, con sông đỏ rực đầy trời theo sự khống chế của hắn đã hình thành một kết giới tương đối kín, vây kín phương viên vài dặm vào trong.
Trong kết giới, dòng khí kích động đang nhanh chóng hội tụ, theo sự thúc động của Từ Tĩnh liền có ý thức di chuyển về phía Lâm Phàm.
Đến lúc này, một khí trường áp lực siêu nặng liền sinh ra, khiến người ở trong đó như Lâm Phàm cảm giác có đỉnh Thái Sơn đè xuống.
Phát hiện được tình hình bên ngoài, Lâm Phàm tức thời thôi nhìn, ngửng đầu hướng mắt về phía Từ Tĩnh cao hơn năm trượng trên không, hai người ánh mắt gặp nhau, lập tức bắn tung tóe hoa lửa liên miên.
Đối với Từ Tĩnh, hắn hết sức tức giận với sự coi thường của Từ Tĩnh, trong mắt không khỏi đầy vẻ tức tối.
Đối với Lâm Phàm, từ mười năm trước hắn đã lập chí phải đánh bại Từ Tĩnh, cơ hội cuối cùng đã có trước mắt.
- Tiếp chiêu đi, Lâm Phàm, xem Liệt Diễm Phần Vân của ta đánh bay ngươi xuống dưới đài thế nào.
Trong tiếng quát giận dữ, Từ Tĩnh hai tay pháp quyết chuyển biến, ngọn lửa quanh người nhảy nhót nhanh chóng, theo sự khống chế của hắn bắt đầu thu lại rất nhanh, hình thành một đám mây lửa to chừng ba trượng trùm thẳng xuống Lâm Phàm.