Xoay người hạ xuống, Từ Tĩnh vẻ mặt hơi biến, mơ hồ hơi kinh ngạc.
Hạ Kiến Quốc vẻ mặt trầm tĩnh, trong mắt toát ra sự nặng nề, im lặng nhìn Từ Tĩnh.
Mới giao tranh, hai người chỉ phát chiêu có tính thăm dò, nhưng kết quả lại khó mà phân cao thấp, điều này khiến cả hai đều cảm thấy áp lực nhất định.
Bên ngoài sàn đấu, người xem vẻ mặt khác nhau.
Tân Nguyệt điềm nhiên bình tĩnh, Trương Trọng Quang lại tỏ ra âu lo.
Triệu Ngọc Thanh hơi mỉm cười, Mã Vũ Đào lại tâm thần bất định.
Thiên Lân mỉm cười thản nhiên, Lâm Phàm hai mắt híp lại.
Tiết Phong chăm chú tập trung, Công Dương Thiên Tung lông mày nhăn tít.
Những người khác không liên quan chỉ cảm thấy hiếu kỳ.
Tay phải nâng lên, Từ Tĩnh trầm giọng nói:
- Ngươi là một đối thủ rất mạnh, bất quá ta nắm chắc sẽ đánh bại ngươi.
Hạ Kiến Quốc lạnh lùng nói;
- Không nên quá tự phụ, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Xem chiêu đi.
Trường kiếm buông lỏng, hai tay bắt quyết, Hạ Kiến Quốc thi triển ngự kiếm quyết, thúc động trường kiếm phát xuất công kích.
Xoay tròn giữa không trung, trường kiếm bay nhanh ra cùng với ánh sáng xanh nhạt lấp lánh hệt như rồng bay lượn, thực hiện các loại các dạng động tác độ khó cao, kéo theo làn kiếm sắc bén ép gần đến Từ Tĩnh.
Thân thể lay động, người như lá rơi.
Từ Tĩnh người theo kiếm đi, lay động lắc lư giữa sân đấu, vừa né tránh trường kiếm trên đầu, vừa múa kiếm phản kích.
Lúc đó, tiến công của Hạ Kiến Quốc hệt như một khúc đàn, hợp với Từ Tĩnh nhẹ nhàng múa giữa sàn đấu, hai bên phối hợp chặt chẽ.
Nếu không biết trước bọn họ đang tỉ thí, mọi người còn cho là bọn họ đang luyện tập.
Ngồi xem cuộc chiến, Giang Thanh Tuyết cười nói:
- Đoạn này thật có ý tứ, nhưng đáng tiếc Từ Tĩnh là đàn ông. Nếu đổi lại là một phụ nữ thì càng thêm phần hoàn mỹ.
Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Chuyện trên thế gian rất khó thập toàn thập mỹ, cảnh tượng này nếu có thể bảo trì mãi cũng phải tính là hiếm có và đáng quý.
Giang Thanh Tuyết gật đầu nói:
- Thánh tăng tiền bối nói đúng, nếu đổi là người khác, khả năng không phải là như vậy.
Thiện Từ xen mồm vào:
- Thật ra Từ Tĩnh dùng phương thức này phản kích vừa khớp biểu hiện được sự cao minh của hắn.
Thiên Lân cười nói:
- Đương nhiên đổi ta thay Hạ Kiến Quốc, loại phương thức phản kích này của Từ Tĩnh không một điểm nào cao minh.
Giang Thanh Tuyết nghe vậy cười mắng:
- Hai người các ngươi cơ trí như quỷ, ai dám so với các ngươi.
Phía sau, Trần Phong không hiểu hỏi lại:
- Cái gì cao minh, cái gì không cao minh?
Thiên Lân cười nói:
- Bây giờ bọn họ đang tỉ thí, nói ra sẽ ảnh hưởng đến thành tích của hai bên, lát nữa sẽ cho ngươi biết.
Mã Vũ Đào nghe mấy người nói chuyện, nhịn không được hỏi:
- Thiên Lân, con cho trận chiến này của bọn chúng, ai là người có phần thắng nhiều hơn một ít?
Thiên Lân bật cười kỳ dị, liếc những người ngồi, phát hiện đa số đều nhìn mình, không khỏi cười nói:
- Vấn đề này thật ra không dễ trả lời, bởi vì trong quá trình giao chiến sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện bộc phát. Ai có thể bất ngờ ra tay vào điểm mấu chốt thì người đó có thể thắng được. Đương nhiên, theo tu vi của bọn họ mà nói, giữa hai người khoảng cách không rõ lắm, nhưng cũng có một chút chênh lệch.
Mã Vũ Đào trầm ngâm nói:
- Theo ý con, trong tình hình khoảng cách khôgn lớn, mưu lược mới là điểm quan trọng để chiến thắng?
Thiên Lân cười nói:
- Tiền bối nói đúng. Chỉ cần không có khoảng cách không thể vượt qua, bất cứ sự gì đều có chỗ xoay chuyển.
Mã Vũ Đào không nói, chìm vào trầm tư.
Những người khác nhìn Thiên Lân, ít nhiều tỏ ra hơi kinh ngạc.
Trên đài, Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc tiếp tục tỉ thí.
Sau khi đã quen thuộc rồi, trường kiếm trong tay Từ Tĩnh rung lên, một tiếng kiếm ngâm thánh thót cùng với làn kiếm màu trắng bạc phá vỡ cục diện bế tắc xem ra hoang đường.
Lúc đó, một kiếm của Từ Tĩnh hất bắn Hạ Kiến Quốc đi, sau đó lại lợi dụng thời cơ, thân thể tiến sát đến, một chuỗi ba trăm bảy mươi sáu kiếm bao trùm khắp các yếu huyệt trên người Hạ Kiến Quốc.
Thủ thế biến đổi, pháp quyết đột biến.
Hạ Kiến Quốc quanh thân lấp lánh ánh vàng kim, hiện ra một tầng kết giới ánh Phật nghiêm trang an tường lập tức chống đỡ lấy một chiêu đột kích bất ngờ của Từ Tĩnh.
Làn kiếm tiếp cận, kết giới tan nát, Hạ Kiến Quốc xảo diệu búng mình đứng lên đỡ lấy trường kiếm giữa không trung, quay người chém ra một nhát, phát xuất một cột kiếm dài hàng chục trượng màu vàng kim nhạt đánh thẳng xuống đầu của Từ Tĩnh.
Cảm giác uy hiếp của một kiếm này, Từ Tĩnh quát to một tiếng, trường kiếm trong tay múa lên, làn kiếm dày đặc dùng tốc độ nhanh nhất dung hợp thành một, hình thành một cột kiếm hàn băng màu trắng bạc trên đỉnh đầu để đỡ lấy một chiêu của Hạ Kiến Quốc.
Giữa không trung, hai kiếm gặp nhau tại một điểm, kiếm khí ri ri cùng với hoa lửa tung tóe, vừa di động hạ xuống, vừa tăng thêm kịch liệt.
Tại điểm gặp nhau, kiếm khí và chân nguyên của hai đại cao thủ tập trung một chỗ, ngoại trừ một bộ phận khuếch tán ra ngoài, phần lớn đang nhanh chóng bành trướng nuốt lấy hai luồng kiếm khí, lại tăng gần đến điểm giới hạn.
Chăm chú nhìn tình hình này, Từ Tĩnh và Hạ Kiến Quốc vẻ mặt nặng nề, đồng thời bố trí lưới khí phòng ngự quanh người, hơn nữa còn gia tăng thúc động chân nguyên với ý đồ áp chế kiếm khí của đối phương.
Nhưng hai người chia ra là đệ tử kiệt xuất của Đằng Long cốc và Thiên Tà tông, thực lực tuy có nặng nhẹ khác nhau nhưng khoảng cách có hạn, người nào cũng khó áp đảo được đối phương trong thời gian ngắn quá.
Như vậy, quả cầu sáng bành trướng từng bước khuếch đại, chớp mắt đã đến cực hạn, việc phát nổ là không thể tránh khỏi.
Lúc đó, Từ Tĩnh cùng Hạ Kiến Quốc ở vị thế đứng mũi chịu sào, hai người tuy đều đã triển khai đối sách phòng ngự tốt, nhưng vụ nổ lần này dung hợp sức mạnh của hai người, uy lực của nó vượt khỏi ý nghĩ mọi người, lập tức hất bắn hai người ngay lập tức.
Ở lân cận, Trương Trọng Quang chịu lực xung kích không nhỏ, lắc lư lùi lại phía sau, các đại cao thủ ngồi trên quan sát nghe gió không động, cùng phát xuất sức mạnh phòng ngự.
Lâm Phàm và Tiết Phong vẻ mặt nghiêm túc, mỗi người đều suy nghĩ về chuyện này.
Đảo người trên không, Từ Tĩnh hạ xuống ở vùng mép của đài cao, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Hạ Kiến Quốc ở đối diện tình hình cũng tương tự, cũng bị thương không nhẹ.
Lần đầu đấu thẳng, hai người thể hiện ra thực lực tương đương, tỉ thí tiếp theo phải như thế nào mới có thể chiến thắng đây?
Trong trầm mặc, Hạ Kiến Quốc di chuyển vào trong, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Từ Tĩnh, trầm giọng nói:
- Cứ như vậy tiếp tục, trời tối cũng không phân được thắng thua. Hay là chúng ta thẳng thắn xuất ra tuyệt kỹ mạnh nhất của bản thân, xem thử ai mới là người chiến thắng.
Từ Tĩnh lóe lên xông đến, đứng cách một trượng, nghiêm túc đáp:
- Được, chúng ta bây giờ bắt đầu tỉ thí chân chính, ngươi hãy xem cho cẩn thận.
Trường kiếm múa lên, hàn khí buốt người, làn kiếm chấn động cuốn theo hoa tuyết cuồn cuộn tràn ngập chung quanh.
Thân thể xoay tròn, hình bóng phân làm ba, khí thế ép người tạo nên không khí khẩn trương.
Thấy Từ Tĩnh múa tít kiếm tấn công, Hạ Kiến Quốc vẻ mặt trầm trọng, thân thể đong đưa tới lui, hình bóng dần dần khuếch tán thể hiện năng lực kỳ dị quỷ biến của thân pháp Thiên Phong Tường Vân.
Đồng thời, kiếm pháp của Hạ Kiến Quốc đột ngột chuyển đổi, hai màu xanh và vàng nhạt đan nhau, đây chính là năng lực hút hồn đặc biệt độc nhất của pháp quyết “Thiên Ảo Tà Vân”, nó có thể mô phỏng các loại nội công pháp quyết của các môn phái khác, khiến người ta khó mà phân biệt thật giả.
Giữa sàn đấu, Từ Tĩnh thân thể đảo chuyển giữa không trung, rồi dán mình xuống đất tấn công hệt như một con quay chạy tới chạy lui, phát xuất ra kiếm khí liên miên không ngừng.
Thân pháp Hạ Kiến Quốc kỳ dị, vài chục phân thân tư thế khác nhau, làn kiếm hai màu vàng xanh cố ý khác biệt, Phật pháp, Đạo thuật tập trung một chỗ tạo nên hiệu ứng thị giác khiến người ta kinh hãi.
Cảnh tượng này duy trì liên tục, thân pháp xoay tròn của Từ Tĩnh phối hợp với Phi Tuyết kiếm quyết, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Thân pháp Hạ Kiến Quốc hơi tốt hơn một chút, phối hợp với sự khống chế pháp quyết độc đáo đặc biệt để bổ túc phần kiếm quyết khuyết hãm, hai người có thể nói là mỗi người một vẻ như xuân lan thu cúc.
Đột nhiên, Từ Tĩnh quát to một tiếng, làn kiếm tán loạn bốn phía theo sự khống chế của hắn bắt đầu xoay tròn hợp lại, hình thành một cột kiếm khổng lồ do làn kiếm hợp thành thu nhỏ vào trong.
Hạ Kiến Quốc trong lòng thất kinh, biết thời khắc quan trọng sắp sửa đến.
Hắn liền lập tức đề mạnh chân nguyên, ánh Phật toàn thân rọi chiếu khắp nơi, hình thành một kết giới Phật pháp.
Đồng thời, Hạ Kiến Quốc thu chân ngồi xếp bằng, thân thể phân thành hai, biến thành một người mới hoàn toàn, nhưng toàn thân lại lấp lánh ánh xanh hình thành một cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn.
Hai bóng Hạ Kiến Quốc giữa không gian đối lưng vào nhau, đồng thời thi triển Phật pháp, Đạo pháp, điều này khiến những người xem ai cũng khiếp hãi.
Trên mặt đất, Từ Tĩnh khống chế cột kiếm thu nhỏ nhanh chóng để công kích toàn lực, khi gặp phải kết giới ánh sáng hai màu xanh vàng quanh người Hạ Kiến Quốc, hai bên liền kịch liệt va chạm, khi thì cột kiếm thu nhỏ, khi thì kết giới ánh sáng mở rộng, hai bên giằng co rất lâu, cuối cùng cột kiếm vỡ nát, một chiêu này của Từ Tĩnh thối lui không đạt được gì.
Hừ lạnh một tiếng, Từ Tĩnh phóng người lên, giữ khoảng cách hai trượng với Hạ Kiến Quốc, độ cao thì bằng nhau.
Từ Tĩnh buông tay, trường kiếm bay lên, chuyển động xoay tròn trên đỉnh đầu, phát xuất tầng tầng ánh sáng kỳ lạ, tuần hoàn lưu động bên ngoài cơ thể Từ Tĩnh, bảo vệ thân thể của hắn.
Ánh mắt lạnh lùng kịch liệt, Từ Tĩnh quát lên:
- Đến đây, thắng thua cuối cùng ở hành động lần này, xem ta đánh bại ngươi như thế nào!
Hai tay bắt quyết, khí thế tăng vọt, chân nguyên đỏ rực như sóng nước quay cuồng hóa thành lửa đỏ hừng hừng quanh người để đỡ lấy thân thể cao lớn của Từ Tĩnh.
Trên đỉnh đầu, trường kiếm hiện lên màu đỏ máu, chớp mắt đã hóa thành một con rắn lửa thỉnh thoảng lại gào thét tru lên, mở miệng phun ra lửa đỏ như máu.
Hạ Kiến Quốc vẻ mặt nặng nề, nhìn Từ Tĩnh trước mắt, hỏi lại:
- Đây có phải là pháp quyết “Liệt Dương chân hỏa” của Đằng Long cốc không?
Từ Tĩnh đáp:
- Không sai, đây chính là Liệt Dương chân hỏa pháp quyết, bây giờ để cho ngươi được thấy qua uy lực của nó thế nào.
Trong lòng biến đổi ý nghĩ, con rắn lửa bay lên, khi đến gần Hạ Kiến Quốc, thân thể con rắn lửa bành trướng lên gấp mười lần trong chớp mắt, hóa thành một con rồng lửa há miệng phun ra ngọn lửa đỏ rực bao trùm Hạ Kiến Quốc.
Thấy vậy, Hạ Kiến Quốc không hề để ý, vẻ mặt bình tĩnh thi triển pháp thuật phòng ngự, quanh người lấp lánh ánh xanh và vàng không ngừng, hai màu vận chuyển theo một tần suất nhất định, ngăn trở được ngọn lửa do Từ Tĩnh phát ra không cho tiến gần đến người.
Từ Tĩnh thấy vậy hoàn toàn không nóng nảy, tiếp tục thúc động ngọn lửa vây phủ quanh người Hạ Kiến Quốc, mãi đến khi che phủ hoàn toàn mới kêu nhỏ một tiếng, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ dị.
Lúc này, người xem do ngọn lửa che phủ không thấy được tình hình của Hạ Kiến Quốc, mọi người chỉ đành suy đoán. Còn Hạ Kiến Quốc ở trong ngọn lửa, tâm cảnh vốn bình tĩnh lúc này hơi rung động nhè nhẹ.
Con rồng lửa đang bay lượn trong lửa vốn theo tiếng kêu nhỏ đó của Từ Tĩnh mà khôi phục lại hình dáng trường kiếm, mũi kiếm phát xuất một làn kiếm màu đỏ rực ẩn chứa khí thế cực dương cực cương không gì ngăn được bắn thẳng vào kết giới ánh sáng quanh người của Hạ Kiến Quốc.