Thấy vấn đề hỏi đến bản thân mình, Sở Văn Tân nói:

- Ba vị tiền bối yên tâm, lần này ta phụng mệnh đến đây, chủ yếu là điều tra tình hình Băng Nguyên, một khi phát hiện tình hình trọng đại liền lập tức phái người trở về bẩm báo. Đến lúc đó bổn minh sẽ phái xuất nhiều cao thủ hỗ trợ ba phái cùng nhau bình ổn trường tai kiếp khủng khiếp này, để bảo vệ hòa bình cho nhân gian.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Lần này vãn bối đến đây, mục đích cũng để điều tra tình hình tiện cho việc dự phòng sớm, tránh khiến cho Tu Chân giới nổi loạn. Hiện nay, tình thế Băng Nguyên bất lợi, nghĩ theo chiều hướng tốt thì có khả năng chỉ là chuyện hư trương thanh thế mà thôi. Nhưng phát triển theo hướng xấu, chuyện này có thể ảnh hưởng đến cả thiên hạ. Đến lúc đó, Dịch viên thân là một phần tử của Tu Chân giới, phải tận hết khả năng liên hợp Chính Đạo thiên hạ cùng nhau vượt qua kiếp nạn này. Vì thế, ba vị tiền bối ở đây có thể an tâm, Dịch viên sẽ tùy lúc chi viện cho các vị.

Mã Vũ Đào nói:

- Có được sự hỗ trợ của Trừ Ma liên minh, ta tin tưởng cho dù quay lại kiếp nạn khủng khiếp, chúng ta cũng có thể chiến thắng được!

Triệu Ngọc Thanh nâng chén rượu, nghiêm mặt nói:

- Nâng chén, hãy vì an bình Băng Nguyên, vì hòa bình thiên hạ, chúng ta cạn chén này!

Mọi người nâng chén, ánh mắt tập trung.

Thời khắc này, một nghi thức vô hình hoàn thành trong tiệc rượu.

Nó biểu hiện cho việc kết minh của Băng Nguyên và Trung Thổ, kết minh của hai khu vực, tập hợp ba luồng sức mạnh trên Băng Nguyên.

Ăn cơm xong, Triệu Ngọc Thanh lại cùng những người ngồi chung bàn thương thảo một lúc mới an bài mọi người nghỉ ngơi.

Đến lúc đó, Thiên Lân dẫn Sở Văn Tân, Giang Thanh Tuyết thì đi theo Tân Nguyệt.

Rời phủ rồi, Giang Thanh Tuyết nhìn theo bóng của Thiên Lân trước mặt, hỏi nhẹ nhàng.

- Tân Nguyệt, Thiên Lân rất thích muội, muội có thích hắn chăng?

Tân Nguyệt nhìn nàng, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Tỷ tỷ trong lòng đã có đáp án, vì sao còn phải hỏi vậy?

Giang Thanh Tuyết nhẹ giọng nói:

- Đáp án trong lòng tỷ chỉ là suy đoán, đáp án từ miệng muội mới là thật sự.

Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Tỷ tỷ hỏi muội vấn đề này có phải có chuyện muốn đề cập với muội không?

Giang Thanh Tuyết cảm thán nói:

- Muội rất thông minh, nhưng có vài lời sau đây tỷ tỷ còn chưa tiện nói với muội.

Tân Nguyệt bật cười nhàn nhạt, nhỏ lẩm bẩm:

- Sư tổ cho muội biết, Thiên Lân đời này bị tình nghiệt quấn quít…

Giang Thanh Tuyết hơi biến sắc, kinh ngạc liếc nàng, cuối cùng thán phục nói:

- Tân Nguyệt, muội khiến tỷ phải khiếp sợ. Hơn nữa …

Tân Nguyệt không hiểu, hỏi lại:

- Hơn nữa thế nào?

Giang Thanh Tuyết khôi phục bình tĩnh, cười cười nói:

- Không có gì, tỷ tỷ chỉ thấy muội rất giống một người.

Tân Nguyệt sửng sốt một lúc rồi hỏi:

- Muội giống ai?

Giang Thanh Tuyết cười đáp:

- Không cần hỏi, đợi đến thời cơ muội tự nhiên biết muội giống ai. Đi thôi …

Nhẹ nhàng lướt đi, Giang Thanh Tuyết rời khỏi nơi đó …

Lần đầu qua đêm ở Đằng Long cốc, Thiên Lân kéo Sở Văn Tân đến ở trong động của Lâm Phàm.

Đêm này hai người nói chuyện trời đất, Thiên Lân từ Sở Văn Tân biết được không ít tình hình của Tu Chân giới, đại thế của thiên hạ, cùng với một số nhân vật có tiếng trong Tu Chân giới, tất cả đều hiểu được đại khái.

Trong đó, Thiên Lân cảm thấy hứng thú nhất là những sự tích của Lục Vân.

Nhưng Sở Văn Tân cũng chưa từng gặp qua Lục Vân, mọi điều nói ra đều nghe đồn, nhưng cũng hệt như trước đây, Thiên Lân ngầm quyết định tương lai nhất định phải tìm cơ hội gặp Lục Vân vị thần của Thất giới một lần.

Thời gian một đêm theo hai bên chuyện vãn mà trôi qua dần.

Hai người ngoài chuyện bàn luận đại thế thiên hạ còn nói đến chuyện tình cảm.

Sở Văn Tân từ Thiên Lân mà biết hắn rất thích Tân Nguyệt.

Mà Thiên Lân lại từ Sở Văn Tân bộc lộ mà biết, té ra Sở Văn Tân ngầm mến Giang Thanh Tuyết.

Đối với việc này, Thiên Lân hơi nghi hoặc.

Sở Văn Tân thầm mến Giang Thanh Tuyết, điều đó cho thấy giữa bọn họ không phải là tình chàng ý thiếp.

Như vậy, người Giang Thanh Tuyết yêu mến là ai đây?

Sáng sớm, Thiên Lân và Sở Văn Tân ăn cơm thì gặp Từ Tĩnh.

Hai bên gặp mặt, Từ Tĩnh cao hứng lắm, kéo tay Sở Văn Tân nói nói cười cười, nhưng lại có vẻ xa cách với Thiên Lân.

Thiên Lân biết Từ Tĩnh vì quan hệ với Tân Nguyệt mà không muốn gặp mình, vì thế cũng không để ý, một mình bỏ đi khỏi chỗ đó để tìm Tân Nguyệt, kết quả lại gặp phải Hắc Tiểu Hầu, Linh Hoa bốn người.

Vừa gặp, Thiên Lân cười với Linh Hoa nói:

- Vài ngày không gặp đã thay đổi rất nhiều à. Lâm Phàm đâu?

Linh Hoa trừng hắn, dịu dàng nói:

- Sư huynh phải đến tối nay mới xuất hiện, ngươi vội vàng đi đâu đây?

Thiên Lân cười đáp:

- Ta vừa mới gặp Từ Tĩnh, dự tính tìm người hỏi qua, hắn thế nào mà hôm nay lại xuất hiện rồi.

Hắc Tiểu Hầu trả lời:

- Điều này ta biết. Nghe nói Từ Tĩnh, Huyền Vũ, Tuyết Xuân đều chuẩn bị không khác nhau lắm, vì thế còn một ngày cuối cùng cũng không còn lòng luyện thêm, dự tính đi trước một bước thám thính tin tức những người tham dự thi đấu của hai phái còn lại.

Gật gù, Thiên Lân hỏi:

- Hôm qua bọn các ngươi và Trần Phong, Quách Kiến hàn huyên cả nửa ngày, quan hệ thế nào rồi đây?

Bàn Tử Tiết Quân nói:

- Cũng không tệ, bọn họ cũng chính trực, chơi với chúng ta cũng rất vui vẻ. Buổi tối, Cổ Dịch Thiên và Đàm Thanh Ngưu của Trừ Ma liên minh cũng hàn huyên với chúng ta thật lâu, mọi người nói chuyện tương đối thân thuộc.

Đào Nhâm Hiền nói:

- Ta còn bàn luận một chút với bọn họ, nhưng bọn họ lợi hại lắm.

Thiên Lân cười đáp:

- Bọn họ chính là đệ tử kiệt xuất của hai đại môn phái trung thổ, tu vi tự nhiên kinh người. Bọn ngươi có rảnh rỗi thì quan hệ nhiều với bọn họ một chút, sau này có nhiều điểm tốt cho các ngươi. Được rồi, ta đi thăm Tân Nguyệt và Gian tỷ tỷ, đợi buổi tối khi Lâm Phàm xuất hiện, bọn ta mới trò chuyện lâu hơn.

Nói rồi lóe lên đi liền, để lại bọn bốn người Hắc Tiểu Hầu, Linh Hoa lớn tiếng mắng hắn trọng sắc khinh bạn, không có tư cách gì cả.

Khi gặp Tân Nguyệt, thì nàng đang ở trong Đằng Long phủ.

Khi đó, có rất nhiều người đang tụ tập, bao gồm cả Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny, Lộc Di Phong, Mạc Ngôn của Ly Hận thiên cung, Mã Vũ Đào, Phùng Vân, Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành của Thiên Tà tông, Sở Văn Tân, Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu của Trừ Ma liên minh, Giang Thanh Tuyết, Trần Phong, Quách Kiến của Dịch viên, Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, sáu huynh đệ Trương Trọng Quang, Từ Tĩnh, Tuyết Xuân, Huyền Vũ, Phi Hiệp.

Thấy tình hình như vậy, Thiên Lân cảm giác không ổn, vội vàng đi đến bên cạnh Tân Nguyệt, nhỏ giọng nói:

- Thế nào rồi, mọi người tập trung đây làm gì?

Tân Nguyệt liếc hắn, vẻ mặt bình tĩnh thanh nhã đáp:

- Chính đại sư bá thỉnh mọi người đến đây nói có chuyện.

Thiên Lân cau mày nói:

- Ông ấy có chuyện gì sao? Khó mà …

Còn đang nói, trong não Thiên Lân đột nhiên lóe lên một ý niệm, lập tức biến hẳn sắc mặt, đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, chỉ thấy hắn thần thái sáng láng, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý.

Quay đầu lại, Thiên Lân đang muốn hỏi.

Nhưng Trương Trọng Quang lúc này đã mở miệng:

- Ngũ sư đệ, khó có dịp nào Đằng Long cốc náo nhiệt như hôm nay, trước mặt mọi người ta muốn thỉnh sư phụ ban hôn cho Từ Tĩnh và Tân Nguyệt.

Chu Kiệt nghe vậy sửng sốt, quay đầu liếc bốn phía, phát hiện mọi người đều vô cùng bất ngờ, rõ ràng chưa từng nghĩ là Trương Trọng Quang vào lúc này lại thẳng thắn đưa ra vấn đề này.

Liếc Tân Nguyệt, Chu Kiệt lại cẩn thận liếc Thiên Lân, chỉ thấy hắn khuôn mặt nặng nề, trong lòng không khỏi thở dài, quay đầu nói với Trương Trọng Quang:

- Đại sư huynh, giờ phút này đây dường như không thích hợp để bàn chuyện này, đệ thấy chi bằng đợi sau ngày đại hội chúng ta mới…

Trương Trọng Quang cắt ngang lời ông, nghiêm mặt nói:

- Ta thấy đây chính là lúc. Cái gọi là thời loạn nhi nữ không câu nệ tiểu tiết, hiện nay Băng Nguyên kiếp nạn bắt đầu, hai người bọn chúng nếu có thể đồng tâm đồng lòng, tất có thể cống hiến nhiều hơn cho Đằng Long cốc, cho Băng Nguyên, cho thiên hạ. Sư đệ thấy sao?

Chu Kiệt khó xử nói:

- Nhưng mà … Nhưng mà …

Trương Trọng Quang nói:

- Băn khoăn của sư đệ ta hiểu rõ, nhưng với nhân phẩm tu vi của Từ Tĩnh, tin chắc có thể xứng với Tân Nguyệt. Thêm nữa, chuyện này cũng là việc khích lệ cho Từ Tĩnh, đối với việc tham gia thi đấu ngày mai, đối với Đằng Long cốc đều có ý nghĩa cân nhắc đầy đủ. Sư đệ hiểu rõ chăng?

Chu Kiệt bật cười khổ, liếc đồ đệ Tân Nguyệt, nhất thời trầm ngâm không nói.

Bốn phía, mọi người vẻ mặt khác nhau.

Môn hạ Đằng Long cốc đã sớm biết chuyện này, mọi người coi như bình tĩnh.

Nhưng cao thủ bốn phái còn lại, đặc biệt Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Hai người bọn họ căn bản không tưởng tượng được Từ Tĩnh chặn ngang một cước, nhanh chân giành trước.

Thiên Lân khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ánh mắt vừa kinh hãi vừa giận dữ nhìn Từ Tĩnh, rõ ràng cảm thấy vô cùng tức giận với một chiêu này của Từ Tĩnh.

Lý Phong thấy không khí không ổn, vội vàng cười nói:

- Hôn nhân nam nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chỉ cần hai bên thương yêu sâu sắc, sớm một ngày hay trễ một ngày bất quá đều là một loại hình thức mà thôi. Bây giờ nếu Đại sư huynh đã nói đến chuyện này, Ngũ sư đệ hãy trả lời cho Đại sư huynh, kết thúc mọi chuyện cho rồi.

Chu Kiệt liếc Lý Phong, lại nhìn sư phụ sư thúc, trầm ngâm một chút rồi nhẹ giọng nói:

- Đối với nhân phẩm và tu vi của Từ Tĩnh, đệ hiểu rất rõ và cũng rất thích thú. Nhưng hôn nhân đại sự dù sao không phải trò đùa, suy nghĩ cho hạnh phúc của hai bên, đệ không tiện tự mình chủ trương, hay là thỉnh sư phụ quyết định.

Nghe đến đây, nặng nề trong lòng Thiên Lân nhẹ đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng những người khác càng thêm hiếu kỳ, thật ra Triệu Ngọc Thanh sẽ quyết định thế nào đây?

Thấy mọi người nhìn mình, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên cười nói:

- Từ Tĩnh và Tân Nguyệt đều là đệ tử kiệt xuất của Đằng Long cốc ta. Liên quan đến chuyện hôn nhân của hai người này, ta muốn nghe ý kiến của mọi người cùng với ý tứ của hai bên.

Trương Trọng Quang hơi nóng lòng, lên tiếng trước hết:

- Sư phụ, bọn chúng là sư huynh muội, tình cảm thâm hậu, lại quen thuộc nhau, một khi kết hợp lại thì có ý nghĩa cực kỳ to lớn đối với tương lai của Đằng Long cốc.

Triệu Ngọc Thanh không cho ý kiến, ánh mắt quét qua năm đồ đệ kia, thấy bọn họ đều không nói gì, cuối cùng ánh mắt nhìn đến Hàn Hạc và Điền Lỗi.

Phát hiện được ý nghĩa ánh mắt của Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc nói:

- Cá nhân đệ thấy bọn chúng hoàn toàn xứng đôi.

Điền Lỗi nói:

- Sư huynh, không cần cân nhắc, bọn chúng tuyệt đối là một đôi thích hợp nhất.

Triệu Ngọc Thanh cười cười, không trả lời, đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, hỏi lại:

- Con thì sao?

Từ Tĩnh nghiêm mặt nói:

- Lòng con đối với sư muội có thể nói là như nhật nguyệt.

Triệu Ngọc Thanh gật gù, lại nói:

- Tân Nguyệt, con thì sao?

Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:

- Mọi chuyện hoàn toàn để sư tổ làm chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play