Đảo mình giữa không trung, thiếu niên áo trắng lóe lên hạ xuống, đưa tay đỡ lấy nguyên thần yếu ớt của Lang Vương, ánh mắt đầy vẻ bi thương.
- Không được chết, ông còn chưa cho ta biết, thật ra cha mẹ ta là ai?
Lang Vương hơi kinh ngạc, yếu ớt nhìn hắn, trong mắt toát ra vài phần vui mừng, nhỏ lẩm bẩm:
- Ngươi trở về rồi, thế thì ta an tâm.
Cách đó vài trượng, Ngạc Tây xoay người đứng lên, giận dữ nhìn thiếu niên áo trắng, trong lòng hơi hơi sửng sốt.
Thiếu niên này khá quen thuộc, thật ra hắn là ai, vì sao lại có cảm giác đã từng quen biết?
Nghĩ một lát, Ngạc Tây khẳng định mới gặp thiếu niên lần đầu, lập tức bỏ hết tạp niệm trong lòng, giận dữ nói:
- Hay cho tên tiểu tử, xem ra ngươi còn có chút bản lĩnh. Đỡ một chiêu Không Diệt Tịch Tĩnh của ta thử xem.
Còn đang nói, Ngạc Tây thân thể đảo chuyển, hai tay múa lên nhanh chóng, khống chế không khí chung quanh, hình thành một kết giới kín bưng vây chặt thiếu niên áo trắng vào trong.
Sau đó, Ngạc Tây thúc động pháp quyết phát ra Không Diệt Tịch Tĩnh có uy lực vô cùng, ý đồ nhờ vào chớp điện và áp lực bên trong của kết giới để đánh ngã địch nhân trước mặt.
Thiếu niên áo trắng ánh mắt lạnh như băng, nhìn Ngạc Tây không chút tình cảm, đưa nguyên thần của Lang Vương sang tay trái, tay phải trống không đưa thẳng lên trời, toàn thân rực rỡ ánh vàng kim, vô số ảo tượng Phật pháp từ người hắn phát ra, hình thành một kết giới ánh Phật, bề mặt có ánh sáng vàng kim lưu động, La Hán thân vàng thoắt ẩn thoắt hiện các loại tư thế, phát xuất mười tám loại công kích khác nhau chống cự với Ngạc Tây.
Lang Vương thấy vậy, trong mắt hoan hỉ, nhỏ lẩm bẩm:
- Thiện Từ, không được giết hắn, bởi vì …
Té a thiếu niên áo trắng đó chính là đồ đệ của Tuyết Sơn thánh tăng, cũng chính là Thiện Từ huynh đệ tốt của Thiên Lân.
Mười năm sau, hắn học xong xuất sư, vốn muốn quay về thăm Tuyết Lang cốc, lại phát hiện Tuyết Lang cốc đã bị hủy, vì thế đi khắp nơi tìm Lang Vương, may mà phát hiện được khí tức của Lang Vương ở đây.
- Hắn đã đánh ngài bị thương như vậy, ta sẽ không tha thứ cho hắn!
Giọng nói lạnh lùng cùng với quyết tâm kiên định, rõ ràng Thiện Từ đầy hận thù với Ngạc Tây.
Lang Vương hơi nóng nảy, vội la lên:
- Không được, ngươi không thể …
Còn chưa nói hết, sức mạnh của Ngạc Tây và Thiện Từ đã va chạm vào nhau, chân lực đỏ tía cực dương cực cương đối trận với pháp lực Phật môn cương mãnh tuyệt luân đồng dạng, kết quả của nó tự nhiên là không hề tương nhượng, lần nữa phát nổ hất bắn hai người ra cự ly thật xa.
Thân thể Ngạc Tây run rẩy, khóe miệng tươm máu tươi.
Hắn không thể nào tưởng tượgn được, thiếu niên trước mắt không ngờ lại có thực lực kinh người như vậy.
Thiện Từ tình hình tốt hơn, bất quá ánh mắt cũng có vài phần khiếp hãi, rõ ràng sự cường hãn của Ngạc Tây khiến hắn bất ngờ vô cùng.
Lúc này, Hùng Liệt bị thương trước đó đã điều hòa hơi thở, lúc này kinh ngạc nhìn Ngạc Tây và Thiện Từ, trong mắt đầy vẻ không hiểu.
Lang Vương ho nhẹ hai tiếng, hẳn đã đến lúc đèn khô cạn dầu rồi.
Miệng vẫn yếu ớt rên rỉ:
- Thiện Từ, nghe một câu cuối cùng của ta, ngươi không thể giết hắn được.
Thiện Từ thu lại ánh mắt giận dữ, nhìn nguyên thần yếu ớt của Lang Vương đau khổ hỏi:
- Vì sao vậy?
Lang Vương run rẩy ngúc ngắc nói:
- Ngươi hãy để Ngạc Tây đến đây, ta có vài câu muốn nói với hắn.
Thiện Từ trừng Ngạc Tây một cái, vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Đến đây, có chuyện muốn cho ngươi biết.
Ngạc Tây nhìn Thiện Từ, chần chừ một chút, chầm chậm bước đến.
- Chuyện gì?
Thiện Từ không thèm để ý đến hắn, ánh mắt nhìn nguyên thần của Lang Vương, nhỏ nhẹ nói:
- Hắn đến rồi, ngài nói đi.
Lang Vương liếc Ngạc Tây, nhỏ giọng nói:
- Hắn chính là con trai của Ngọc Khê.
Thiện Từ không hiểu nhưng Ngạc Tây lại la lên thất thanh, lắc lư lùi lại vài bước, vẻ mặt đầy khiếp hãi nhìn Thiện Từ, thì thào lẩm bẩm:
- Con trai của Ngọc Khê, Ngọc Khê còn có con, Ngọc Khê còn có con!
Nói đến cuối cùng, hắn cơ hồ như gầm rú lên, vẻ điên cuồng ngu si của hắn khiến người ta có cảm giac tan nát cõi lòng.
Thiện Từ hơi kinh ngạc hỏi:
- Ta là con của Ngọc Khê? Mẹ ta tên là Ngọc Khê? Thế cha ta ở đâu?
Lang Vương nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm vô cùng mơ hồ ẩn chứa vài phần hoài niệm, yếu ớt nói:
- Thiện Từ, ngươi nhớ kỹ, hắn chính là anh trai của Ngọc Khê, ngươi không được oán hắn. Năm xưa, chính ta có lỗi với bọn họ.
Thiện Từ vẻ mặt biến hẳn, ngạc nhiên nói:
- Hắn là anh trai của mẹ ta, thế thì vì sao hắn muốn giết ngài? Thật ra năm đó đã xảy ra chuyện thế nào?
Ngạc Tây nghe vậy, đột nhiên tỉnh lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lang Vương, hận thù nói:
- Hắn đã tiêu diệt em gái ta, còn tiêu diệt toàn bộ người trong Hắc Thủy tộc của ta.
Thiện Từ nghe vậy chấn động, vẻ mặt hiện lên vẻ khó mà tin được.
Lang Vương vội vàng nói:
- Không phải, ta chỉ vô tình, ta không ngờ phát sinh ra những chuyện đó.
Ngạc Tây rống lên:
- Nhưng mọi thứ đều phát sinh rồi, ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm!
Lang Vương cay đắng nói:
- Ta không hề có ý né tránh, ta chỉ muốn trước khi chết nói cho Thiện Từ biết mọi thứ phát sinh năm đó. Nhớ lại hai mươi mốt năm trước vào mùa hạ, ta vô tình đi qua Hắc Thủy lĩnh, tình cờ gặp được thánh nữ Ngọc Khê của Hắc Thủy tộc. Nàng lúc ấy mới mười tám tuổi, xinh đẹp như một vị tiên nữ, vẻ mặt đầy bất an bỏ chạy trong nơi hoang dã, phía sau có một nhóm người đông đảo gầm rú đuổi theo nàng. Lúc đó, ta vừa thấy nàng đã yêu ngay, hệt như bị trúng tà vậy, rồi ta đã làm ra một chuyện đi ngược lại nguyên tắc cả đời của ta, đó là biến thành một người đàn ông anh tuấn xuất hiện trước mặt của nàng.
Thiện Từ vẻ mặt quái dị hỏi tiếp:
- Sau đó thế nào?
Lang Vương yếu ớt vô cùng, ngừng lại một lát rồi tiếp tục:
- Còn nhớ Ngọc Khê lần đầu nhìn thấy ta, ánh mắt vừa ngượng ngùng lại ngạc nhiên vui mừng, ta lúc đó cao hứng hết mức, kéo tay nàng chạy loanh quanh, nhanh chóng thoát khỏi những người ở phía sau. Đợi sau khi an toàn, ta hỏi nàng chuyện gì, nàng nói những người trong thôn ép nàng kết hôn, vì thế nàng chạy đến đây, lại không ngờ gặp được ta. Ta hỏi nàng có muốn đi theo ta rời khỏi nơi này không, nàng gật đầu đáp ứng, vì thế chúng ta liền rời khỏi nơi đó. Những ngày tiếp theo chính là những ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta. Ta và Ngọc Khê sớm chiều ở chung, không lâu sau nàng liền có mang.
Thiện Từ vẻ mặt biến hẳn, lắc lư lùi lại, mặt đầy kinh ngạc nói:
- Ngài chính là cha ta?
Lang Vương khép hờ đôi mắt vô thần, không để ý đến lời của Thiện Từ, tiếp tục nói:
- Lúc đó ta cao hứng vô cùng, Thanh Lang cũng mừng cho ta. Nhưng một đêm nọ, Ngọc Khê nói cho ta biết, nàng chính là thánh nữ của Hắc Thủy tộc, kế thừa một loại thần lực cổ xưa của Hắc Thủy tộc, một khi có thai thì đứa con sinh ra chắc chắn người thường không sao so sánh được. Nhưng Hắc Thủy tộc có một truyền thuyết, thánh nữ một khi lấy người ngoài tộc, Hắc Thủy tộc sẽ bị hủy diệt hết. Lúc đó ta căn bản không tin, còn nói chờ sau khi nàng sinh ra con rồi sẽ dẫn nàng quay lại thăm mọi người. Như vậy, chớp mắt đã qua mấy tháng, trong một đêm cuồng phong gió bão, Ngọc Khê lâm bồn lại gặp phải sinh khó chảy máu, ta và Thanh Lang nghĩ hết biện pháp cũng đều vô dụng, cuối cùng một cao tăng đột nhiên xuất hiện, dùng Phật pháp vô thượng để hóa giải được sự áy náy trong lòng của Ngọc Khê, cuối cùng sinh ra ngươi. Lúc đó, Ngọc Khê vì không cầm được máu mà chết, ta đau khổ vô cùng. Cao tăng đó đeo một chuỗi Phật châu lên cổ ngươi, dặn dò ta Phật chây không bao giờ được lấy ra, nếu không ngươi chắc chắn bị tai kiếp. Mai táng Ngọc Khê rồi, ta mang ngươi quay lại Hắc Thủy lĩnh, ai ngờ những người tộc Hắc Thủy ở đó đã bị ôn dịch, cả tộc Hắc Thủy không người nào mau mắn thoát khỏi, đến lúc đó ta mới tin lời của Ngọc Khê, đáng tiếc đã quá trễ rồi. Sau đó, ta mang ngươi quay lại Tuyết Lang cốc, từ đó không hề rời đi.
Nghe xong, Thiện Từ vẻ mặt thừ ra, lơ đãng đưa tay vuốt ve chuỗi Phật châu trên cổ, suy nghĩ nhớ về quá khứ.
Từ lúc có ký ức đến nay, hắn sinh hoạt ở trong Tuyết Lang cốc, cả ngày làm bạn với sói, mãi đến khi gặp được Thiên Lân mới lần đầu mở miệng nói chuyện.
Hắn từ trước đến giờ vẫn tưởng rằng mình là con một người đã chết, được Lang Vương cứu thoát và nuôi dưỡng thành người.
Nhưng hiện nay sự thật lại hoàn toàn không phải như vậy, điều này khiến hắn làm sao chịu đựng được?
Hơi lẩm bẩm một tiếng, nguyên thần của Lang Vương bắt đầu tan biến, hắn tận dụng một hơi cuối cùng cùng hỏi:
- Ngạc Tây, ta sai rồi, nhưng ta không hiểu ta sai ở chỗ nào?
Ngạc Tây vẻ mặt đau khổ, điên cuồng cười lớn nói:
- Hay cho một câu ngươi sai rồi, nhưng một câu ngươi có thể chuộc lại sinh mạng các tộc nhân của ta chăng?
Lang Vương ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm tự nói không quên:
- Ta sai ở … chỗ … nào …
Ngạc Tây điên cuồng nói:
- Sai ở đâu? Được, để ta nói cho ngươi biết. Ngày đó ngươi thấy Ngọc Khê chạy trốn ở nơi hoang dã, phía sau có một nhóm người truy đuổi, đó chính là tập tục xuất giá thánh nữ cổ xưa của Hắc Thủy tộc ta, chính là một nghi thức rất long trọng, ẩn chứa ý tứ đặc thù. Mà ngươi không rõ lý do, chặn ngang một cước cướp lấy thánh nữ, khiến Hắc Thủy tộc diệt vong, đây chính là chỗ đáng hận nhận của ngươi.
Lang Vương lẩm bẩm nho nhỏ:
- Ta … Vô … tình…
Ngạc Tây nổi giận rống lên:
- Người trong tộc ta cũng không phải vô tội sao?
Lang Vương không nói, nguyên thần tan biến cũng với vài phần hối hận, vài phần thất vọng rời khỏi nhân thế.
Thiện Từ sửng sốt không nói, một lúc sau mới rống to một tiếng, vẻ đau thương mà bi thiết.
- Cha …
Hùng Liệt nhìn thấy điều này, lắc lư đầu than nhẹ:
- Vài trăm năm đối địch, không ngờ ngươi té ra còn có cố sự ngoài dự đoán của mọi người, đáng tiếc, đáng tiếc…
Dứt lời xoay người, gấu Bắc Cực chầm chậm bỏ đi, dường như đối với cừu địch vài trăm năm này, ngoài cừu hận còn có ẩn chứa vài phần tình cảm kích phức tạp.
Có lẽ, năm xưa không có địch nhân như Lang Vương, tin chắc không có được Hùng Liệt của hôm nay, phải vậy chăng?
Gió, nhè nhẹ thổi mang theo vài phần ý lạnh.
Không biết khi nào, mặt đất đóng băng lại xuất hiện sau tầng tầng tuyết đọng.
Lúc này, Ngạc Tây và Thiện Từ đều lấy lại bình tĩnh, hai người trầm ngâm, vẻ mặt quái dị.
Giây lát, Ngạc Tây nhẹ nhàng kêu:
- Thiện Từ … theo ta về Hắc Thủy lĩnh thôi, ngươi thuộc về nơi đó.
Thiện Từ không nhìn hắn, ánh mắt nhìn về phía xa xa, cứng ngắc nói:
- Ta sẽ về nơi đó, nhưng không phải hiện nay. Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Đợi ta có thể bình tâm tĩnh khí đủ để đối mặt với ngươi, ta sẽ đi tìm ngươi.
Thiện Từ nói rồi phi thân bay đi, nhanh chóng biến mất.
Ngạc Tây kêu lại:
- Thiện Từ …
Trong gió tuyết, bóng người xa xăm như không nghe thấy, nháy mắt đã biến mất.
Ngạc Tây thở dài một hơi, bay đuổi theo.
Nhất thời, trong hẻm núi tuyết chỉ còn lại chút tàn dư khí tức của Lang Vương và Thanh Lang như kể lại chuyện thê lương của bọn họ …